Thứ Bảy, 20 tháng 5, 2023

Chuyện rất ngắn : NGÔI NHÀ XƯA - Nguyễn Quang Lập (fb)

 




NGÔi NHÀ XƯA

Tôi sinh ra trong một cái chuồng bò bỏ hoang, lớn lên với những ngôi nhà tranh vách đât. Sau 30.4.1975 ba tôi vào SG. ông bác Vĩnh Tường giàu có cho ba 25 cây, về trả hết nợ nần còn làm được nhà ngói tường xây này đây. Lúc đó thấy nó mới sang trọng làm sao.

Bữa cơm mừng nhà mới ba tôi nói, nhờ Đảng mà gđ ta có nhà này đây con. Tôi nói, ủa con tưởng nhờ ông bác Vĩnh Tường? Ba tôi ném cái bát vào mặt, may không trúng hi hi.

NGUYỄN QUANG LẬP (FB) 

Chủ Nhật, 14 tháng 5, 2023

Thư giãn : NHẤT DƯƠNG CHỈ - Trần Thanh Cảnh (fb)

 

( Hình ảnh minh họa sưu tầm trên mạng )


NHẤT DƯƠNG CHỈ

      Thật ra thì Hiên chưa bao giờ là con nhang đệ tử cửa Phật. Nhưng Hiên rất chăm đi chùa. Mà chả cứ chùa, nghe chỗ nào có đền thờ miếu mạo linh thiêng là mang lễ vật đến. Hiên chỉ cầu xin có một thứ, ấy là tiền.

        Lão Quý, thợ cắt tóc ngồi xế bên gốc cây bàng, cạnh cổng công ty vệ sinh, đối diện nhà Hiên nói, Hiên đi hối lộ thánh thần. Đến cửa Phật, cửa Thánh mà mang toàn xôi gà rượu thịt, hình nhân hàng mã có cả váy ngắn chân dài, cúng vái xì xụp, toàn cầu nhất bản vạn lợi. Lại còn cầu cho hải quan, phòng thuế, công an, có mắt như mù. Hiên chuyên buôn hàng Tàu trên cửa khẩu Tân Thanh về Hà Nội.

         Hiên ba mươi nhăm tuổi. Gái một con. Đương thì phụ nữ xuân nồng. Nhưng đã bỏ chồng mấy năm nay. Từ đận mới ở Hàn Quốc về. Lão Quý bảo, chung quy cũng chỉ vì tiền. Lão Quý, Hiên ghét cay ghét đắng thằng cha này, nghèo kiết xác nhưng mà cũng dâm. Hôm nào Hiên mặc đồ mát mẻ ra phố là lão nhìn như muốn lột váy luôn. Thế nhưng hễ cứ mở miệng là nói triết lý với đời. Lão là trung tâm phát tin của phố. Nhất là những tin tức mà ai cũng muốn giấu. Ghét quá đi mất.

       Mà cái phố nhỏ nơi Hiên ở, có điều gì giữ được bí mật cơ chứ. Đến như cái chuyện hồi đi xuất khẩu lao động bên Hàn, Hiên kiếm tiền bằng cách “làm thêm” ban đêm với cánh nam công nhân đồng hương, hoặc cánh trai Hàn thích của lạ mà hàng phố cũng biết cả. Lạ. Cứ như là trong váy chui ra vậy. Thế cho nên, khi về nước, Hiên có một khoản khá. Mua nhà ra phố. Định trả nợ cho chồng…

        Chồng Hiên bằng tuổi. Ở nhà nuôi con cho vợ đi sang xứ người kiếm tiền. Đàn ông xa vợ rất hay sinh chứng nọ tật kia. Thì vốn từ xưa đến nay, chỉ có đàn ông mới hư hỏng, đàn bà mấy khi. Chả thế mà nhà nước ta chỉ phong mẹ Việt Nam anh hùng, chứ có bao giờ thấy phong bố anh hùng đâu. Nên chồng Hiên ở nhà dính vào một số cái hư cũng không có gì lạ. Có chút rượu chè. Có chút gái gú. Có chút cờ bạc. Mà không, cái món này thì không gọi là chút nữa, mà phải là tệ nạn. Nghiện. Hiên ở bên Hàn biết tin, không gửi tiền về cho chồng nữa. Cũng phải, gửi về bao nhiêu thì hết từng ấy thôi mà. Đến lúc về nước, sau màn chào hỏi ôm ấp hú hí cho phải đạo vợ chồng xa cách bấy lâu. Hiên và chồng bắt đầu nói chuyện tiền nong nợ nần. Có một tay danh giá nào đấy đã đúc kết, để tiêu diệt tình yêu, không gì nhanh bằng nói chuyện tiền bạc. Hiên tính ra nếu trả nợ cờ bạc cho chồng thì công lao mình đêm hôm vất vả xứ người đi sạch. Nàng quyết định giải tán cho nhẹ nợ. Tiền ấy mua nhà, nuôi con vô tư. Mà khéo lại kiếm được thằng khác ngon hơn, chồng con làm gì nữa cho nặng lòng.

       Nghĩ là làm, Hiên chào tạm biệt chồng bằng cái đơn ly dị. Nàng mua nhà ra phố ở. Mở một cái cửa hàng nho nhỏ làm chỗ giao dịch, đánh hàng Tàu. Hiên thấy rất thoải mái, đời tự do ôi sung sướng biết bao tình…Ba mươi nhăm tuổi, hương sắc đang nồng. Hiên cứ như bông hoa mãn khai vô chủ, ong bướm lượn đầy. Nàng kiêu hãnh váy ngắn lượn xe ga lướt phố. Thỉnh thoảng, xế hộp đưa đón hoành tráng. Tươi. Cứ ở với con ma cờ bạc thì bao giờ mới biết đời nay sao vui thế này?

       Mấy năm nay, kinh tế nước ta phát triển khá. Cánh đàn ông có một số thành đại gia. Một số cũng thành gần đại gia, số này đông hơn. Đại gia thì thường đi kèm với các em hot girl. Gần đại gia cũng có nhu cầu một em tương xứng sành điệu đi cùng cho máu. Nhất là số gần đại gia U50. Số này vợ thường đã mãn kinh. Bọn họ thỉnh thoảng ngồi với nhau, nói rất tệ về người đã ôm ấp bấy lâu là chó già giữ xương…! Thế mới biết đàn ông là giống bạc khôn cùng. Xưa má đỏ môi hồng thì cưng như trứng mỏng. Nay hết đát về chiều, coi không bằng cún cưng, chỉ được là chó già. Tệ. Hiên biết là tệ nên chả thèm chồng con chi nữa. Nàng cặp bồ cho đã đời. Toàn với các tay U như vậy. Tiền nong cũng khá xông xênh. Tay nào cũng than nửa đời mưa gió xông pha thương trường, nay có cái gọi là sản nghiệp thì đâm cô đơn, không có người chia sẻ. Muốn tìm người hồng nhan tri kỷ. Hiên, tình trường trải mấy năm xứ Kim Chi kinh nghiệm đầy mình, sẵn sàng chia sẻ. Các chàng U này mê lắm. Chàng nào cũng muốn chiếm làm của riêng. Khổ nỗi, như từ đầu đã nói, Hiên chỉ thích T, nên có khi cặp vài tay một lúc. Tăng năng suất. Vẫn êm.

      Bỗng, trưa nay có một U, lái con Vios đến đỗ trước cửa nhà. Ầm ào bên trong hồi lâu. Lát, thấy U mặt đỏ phừng phừng ra đứng cửa chống nạnh nói vào, lớn lắm, cả phố nghe hết:

      -Cái con đĩ kia. Tao tưởng mày ngoan ngoãn chung thủy với tao. Tao tặng mày nào xe tay ga, nào vàng nào bạc. Lại còn cho vay vốn làm ăn. Thế mà mày đi với trăm thằng. Giờ mày cãi trắng. Bảo mày hết tình rồi thì trả tiền. Mày nói giấy vay đâu. Con khốn nạn mày định ăn không của tao phải không. Mày cứ nhằm lúc cởi quần áo là hỏi tiền. Ra nó âm mưu với tôi từ lâu rồi. Giời ơi là giời…

       Hiên ở trong nhà đi ra. Mặt lạnh tanh. Không nói không rằng. Nhìn thẳng vào mặt tay bồ già. Ngón tay trỏ của Hiên chỉ ba lần lên giời. Rồi nàng đi vào nhà. Sập cửa đánh rầm.

      Tay U tái mặt như bị trúng gió. Lên xe, phóng mất dạng.

      Dân phố được xem màn bi hài kịch, cười lăn cười lộn. Một số người trưa ấy không ăn nổi cơm vì đau bụng.

      Lão Quý cắt tóc bảo, trong môn phái võ thuật Vịnh xuân quyền, có ngón Nhất dương chỉ. Rất hiểm. Ngón này độc truyền cho các nữ lưu. Một chỉ là có thể hạ ngàn người. Phố mình, nàng Hiên được chân truyền. 

                                                                                          TTC.

Thơ : MẸ ƠI, HÔM NAY NGÀY... - Bùi Chí Vinh.

 


( Hình ảnh sưu tầm trên mạng )



MẸ ƠI, HÔM NAY NGÀY MOTHER’S DAY 


Chúa Nhật, tuần thứ 2, tháng 5

Tôi được biết là Ngày Của Mẹ 

Những ngày phụ nữ trong năm nhiều vô kể 

Ngày của em dính líu đến ái tình 

Nhưng Ngày Của Mẹ long lanh như giọt lệ 

Rớt xuống dòng đời nhẫn nhục hy sinh 


Tôi sinh ra trong đất nước chiến tranh 

Mẹ khóc thầm khi tôi cầm súng 

Mẹ sợ con trai đầu lòng bị người ta bắn 

Mẹ cũng sợ tôi vô ý giết người 

Nước mắt mẹ thành suối nguồn Nam Bắc 

Lấp dòng sông Bến Hải chia đôi 


Tôi đã đi hơn phân nửa cuộc đời 

Nếm mùi tự do, nếm mùi xiềng xích 

Tôi đã làm thơ như viết hịch 

Trong vòng tay che chở của đồng bào 

Tôi đã tủi thân như con nít 

Mẹ quàng tay ru giấc chiêm bao 


Bài nhạc LÒNG MẸ của Y Vân có ngọt ngào 

Sao tôi hát mà nghe cay đắng 

Ngày Của Mẹ gừng cay muối mặn 

Nuôi sáu đứa con khôn lớn thành người 

Sáu đứa con sớm mất tình phụ tử 

Gọi mẹ như là gọi tiếng “cha ơi”


Chúa Nhật, tuần thứ 2, tháng 5, Ngày Mẹ của tôi 

Cho tôi được khóc một lần thương nhớ mẹ 

Cho tôi hài nhi, cho tôi thơ trẻ

Cho tôi quên em, em nhé, một lần 

Không có ái tình nào lớn bằng tình mẹ 

Bằng bài thơ báo hiếu rưng rưng… 

14-5-2023

BCV 



Thứ Năm, 11 tháng 5, 2023

Bài hát hay : CHA TÔI - Thạch Thảo.

 


Bài hát : CHA TÔI

Thơ : Thạch Thảo 
Nhạc : Giao Tiên 
Ca sỹ : Đình Hội 

Bài hát hay : SÀI GÒN ƠI! - Kim Dung.


 Bài hát : SÀI GÒN ƠI! 
Sáng tác : Kim Dung 
Tiếng hát : Trung Do

Thơ: KHÚC HẠ CA CỦA BIỂN - hathuthuy

 




KHÚC HẠ CA CỦA BIỂN

Nắng gió đệm đàn cho biển hát

Khúc hạ ca ấm áp nắng vàng

Giọt dịu dàng trầm lan vào cát

Ru êm êm ghềnh đá nồng nàn.


Giọt râm ran  gửi tàng phượng vỹ

Triệu nến hồng rực rỡ lập lòe

Giọt thì thầm ngàn năm bền bĩ

Để Dã Tràng kiên nhẫn xây nhà.


Giọt nâng  niu chảy vào tóc lá

Hàng phi lao nghiêng dáng đợi chờ

Giọt yên lành hòa vào sóng cả

Đàn hải âu vui đón thuyền xa.


Giọt yêu thương lặng vào đá núi

Chờ khói mây viễn xứ tìm về

Giọt nhớ nhung như lời an ủi

Gửi mây ngàn dong ruỗi sơn khê.

hathuthuy

Tự sự : MỘT SỰ THẬT PHŨ PHÀNG - Hoang Duy Lieu.

 



MỘT SỰ THẬT PHŨ PHÀNG và mối ân tình không mộng tưởng.


Trưa ngày 30 tháng Tư 1975 sau khi coi trên tv thấy chính phủ Nhật im lặng không trã lời về việc các du học sinh cùng người có quốc tich Việt Nan Cộng Hòa có thể còn được tiếp tục tạm trú ở Nhật hay không thì tui cùng một số đông bạn bè cầm passport lên tàu điện đi đến các sứ quán của các quốc gia đồng minh xin đi di trú tạm cho qua thời buỗi lạc lỏng bơ vơ không biết đi về đâu sống ở nơi nào để rồi nhận được một bài học để đời không bao giờ quên.


Tòa đại sứ Mỹ chỉ nói một câu ngắn gọn:

- Quốc gia của anh không còn nữa, cái passport đó đã tự động vô hiệu lực nên chúng tôi không thể nào giúp anh được.

Bàng hoàng ngơ ngẫn tột cùng. Đồng minh sinh tử bao năm là như thế sao ?


Chạy qua tòa đại sứ Pháp với tâm trạng cầu may. Thật là ngạc nhiện tột độ. Ngay trước sân đã có một dảy bàn với nhiều cô đầm xinh tươi tóc vàng óng ánh niềm nở đóng cho một con dấu visa cùng với một tờ giấy được ăn ở miễn phí 3 tháng cũng như được trợ giúp toàn diện cho việc học Pháp Văn và tìm việc làm.

Một cảm giác lạ kì quanh quẩn trong đầu. Đã lâu rồi nước Pháp đâu có còn ân oán giang hồ chi với VNCH đâu mà sao họ lại tốt tới bến với mình như vầy nè. Hổng lẻ họ thích mái tóc dài rối như tổ yến của tui ?

Sau này tui mới biết, ngày đó ở Nhật Bản chỉ có độc nhứt tòa đại sứ Pháp chẳng những chịu cấp visa cho người dân VNCH di trú mà lại còn ân cần niềm nỡ tiếp đón.


Mặc dù sau đó tui đã không đi Tây lấy đầm vàng vì bị sư phản đối của các tù binh Nhật ( mấy ẻm dấu mất cuón sổ passport ) nhưng tui vẫn nhớ hoài cái thạnh tình của mấy cô Đầm và nước Pháp ngày đó.


Merci beaucoup Madames et Mademoiselles. 


 HoangDuy Lieu

Apr-30-2023

Thư giãn : TRỜI LẠNH QUÁ ANH- Ta Trung.

 




TRỜI LẠNH QUÁ ANH !...

Tôi với nàng hai đứa nguyện yêu nhau, tha thiết từ nay cho đến ngày bạc đầu...

Một hôm nàng nhắn tin:

- Hôm nay ba mẹ em đi vắng em ngủ một mình ở nhà sợ lắm.

Được tin.  Tôi liền chạy ngay đến nhà nàng, đưa nàng sang nhà chị gái tôi ngủ nhờ 1 đêm.


Rồi chúng tôi đi uống đá chanh với nhau. Nhìn tôi đắm đuối, dịu dàng nàng bảo:

- Anh thử vị son môi của em nhé?

Lưỡng lự, tôi nhắm mắt cắn nửa cây son của cô ấy, rồi khen lấy khen để.

- Son của em có hương vị của dâu tây....

Một lần nọ tôi chở nàng đi chơi. Nàng ngồi sau rúc vào lưng tôi nũng nịu:

-Trời lạnh quá anh. Em đã ôm anh rồi mà vẫn lạnh...hay mình tìm nơi nào ấm áp hơn đi anh!

Không chần chừ tôi chở nàng đến ngay quán lẩu dê gần đó.

Rồi một lần khác nữa. Tôi dắt nàng về nhà chơi. Chúng tôi vào phòng riêng của tôi. Nàng thẹn thùng nói:

- Anh kéo cái anh đi tiểu ra đi, Em chịu hết nổi rồi...

Tuy thấy hơi xấu hổ, nhưng rồi tôi cương quyết cúi xuống, kéo cái bô dưới gầm giường ra mời nàng dùng.

Không hiểu sao từ dạo ấy nàng biến mất không lời từ biệt.

Ôi! Sao hồi đó tôi cù lần quá!

TA TRUNG (FB)