MÓN QUÀ NHỎ
Cách đây chỉ hơn tháng, vào những ngày Đà Nẵng có bão nên mưa trắng trời trắng đất, tôi có việc phải ra ngồi quán cafe sát lề đường, rồi tôi thấy:
Một anh bán vé số bị tật toàn thân, người nhỏ thó như cậu bé, xương sống và chân tay vẹo vọ, thân hình rúm ró trong chiếc áo mưa mỏng dính dưới cơn mưa rất nặng hạt. Anh bước đi từng bước vô cùng chậm chạp, phải khó nhọc lắm anh mới lê được từng bước chân, từ lòng đường bước lên vỉa hè, đôi tay anh run rẩy vì giá lạnh, cầm xấp vé số mỏng dính được gói cẩn thận trong túi nilong trắng, nhưng cũng muốn chực rớt. Có lẽ, anh đã cố sức lắm, mới lê bước được đến chỗ tôi ngồi, và gần như là kiệt sức, anh cứ đứng yên một chỗ, vừa thở vừa nhìn tôi, không thốt được một lời. Còn tôi:
Tôi ngồi bất động, ngây người nhìn anh, tôi cũng câm lặng không thể thốt được câu nào. Hai đôi mắt nhìn nhau, và hình như có gì đó đau đớn bóp nghẹt trái tim tôi, rồi truyền giao cảm, thương cảm đến người đàn ông đó, khiến cả 2 cùng nhìn nhau, mắt cùng trào lệ!
Tôi bắt đầu nói, nói một cách vô ý tứ, tôi bảo anh: "Sao mưa lớn thế này, mà anh lại đi bán?"
Lời nói vô ý thốt ra, không kịp phanh lại nữa! Đến giờ phút này, tôi vẫn cho rằng đó là 1 lời nói "nhẫn tâm", và vô duyên thậm tệ, bởi, sau câu nói của tôi, anh cúi đầu thinh lặng trong ít giây, rồi chậm rãi nói những câu nhát gừng, vô cùng e ngại:
"Không... không đi bán... không được cô à, tôi,... tôi... không có tiền mua đồ ăn!"
Câu nói ấy khiến tâm tư tôi thật sự rúng động, nước mắt tôi trào ra, tôi lúng túng, cúi gầm mặt xấu hổ, và, ít giây sau, tôi lục ví, gửi biếu anh ấy vài tờ tiền mệnh giá rất nhỏ, tôi bảo tôi không biết dò vé số, mong anh dò dùm tôi!
Và, người đàn ông ấy bỗng nở một nụ cười hiền lành, vô cùng thánh thiện, ánh mắt anh long lanh, tràn ngập sự ngạc nhiên lẫn bối rối. Anh cứ đứng ngây người nhìn tôi, như rất ngạc nhiên, rồi lúng búng trong miệng hỏi lại:
"Cô cho tôi thật hả? Cô cho tôi thật ư?..."
Tôi gật đầu, và lúc này là òa khóc thật sự! Tôi không kìm được cảm xúc, chỉ bởi tại cơn mưa làm tôi khóc! Chỉ tại cái đói, cái khổ cực của đồng bào khắp nơi nơi khiến tôi khổ tâm! Tôi nào giúp được gì được cho ai, ngoài vài đồng lẻ cho những mảnh đời nhọc nhằn, mưu sinh vất vả trên hè phố!
Và có một sự thật, là đã nhiều năm rồi, tôi luôn có 1 thói quen, đó là gom góp, tích trữ rất nhiều tiền lẻ trong ví, mệnh giá cao nhất chỉ là 20k đồng, nhưng đa số là tờ 10k đồng, bạn biết vì sao không?
Vì, Việt Nam mình là đất nước thiên đường, nơi có rất, rất nhiều người già, người tàn tật, trẻ em bán vé số, bán hàng rong, ăn xin lê la khắp nơi nơi! 10k đồng với bạn và với tôi, không là gì cả, nhưng với họ, lại là một món quà quý báu!
Thật lòng, tôi không khá giả, tôi hiếm hoi lắm mới có thể đóng góp được chút gì đó cho các quỹ từ thiện. Thế nên tận đáy lòng tôi, luôn là sự ray rứt, buồn khổ, tôi thấy mình bất lực trước thực trạng nghèo đói, cùng cực của đồng bào tôi trên khắp mọi miền tổ quốc, mà tôi chẳng thể làm được gì. Thế nên, chẳng còn cách nào khác, tôi chỉ biết dành dụm những đồng bạc lẻ, nó có thể là vô giá trị với rất nhiều người, nhưng lại là món quà quý cho những người già cả, người khuyết tật, trẻ em nghèo khó, mồ côi, đang nhọc nhằn mưu sinh trên khắp mọi nẻo đường!
Bạn cứ nhẩm tính mà xem, để bán được 1 tờ vé số 10k đồng, người bán chỉ lời được 1.1k đồng. Vậy, một ngày họ phải lội bao nhiêu cây số, chịu sự dằn hắt, lắc đầu, từ chối của bao nhiêu người, phải nhọc nhằn lê chân từ sáng sớm đến tối khuya, bất kể là trời mưa, trời nắng hay gió bão để bán được 100 tờ vé số? Và, một ngày cao nhất họ bán được bao nhiêu tờ? Phải chịu đựng bao nhiêu xui rủi, lỡ chẳng may gặp quân lừa đảo, khốn nạn giựt dọc, hay bán ế không kịp trả đại lý, là ôm sô nguyên cọc vé số. Vậy, tiếp theo họ phải bán bao nhiêu tờ vé số, mới bù đắp được thiệt hại này?
Và, tôi đã từng lặng rơi nước mắt, không thể kìm nén cảm xúc, khi tờ 10k của tôi, dù chỉ là 1 món quà nhỏ nhưng trân trọng trao đi, kèm câu nói: "Con không biết dò vé số, ông/bà giữ dùm con 1 tờ và dò dùm con!" đã nhiều lần... bị từ chối!
Sự thật, có những con người nghèo khổ, cùng cực kiếm từng đồng xu, nhưng đầy lòng tự trọng, họ run run đôi tay, đẩy lại tờ 10k cho tôi với cái lắc đầu thận trọng, bởi họ không phải là kẻ ăn xin! Hoặc, họ không tin đó là món quà nhỏ được trao tặng một cách dễ dàng, bởi với họ, kiếm được 1k đồng là phải nhọc nhằn lắm. Vì thế, họ luôn dè dặt hỏi lại tôi: "Cô cho tôi hả?", với đôi mắt đầy nghi hoặc, nhưng đã bắt đầu ầng ậc nước!
Tôi không giàu có, tôi chỉ có một tấm lòng, đơn giản chỉ là một chút quà nhỏ đơn sơ, dành tặng cho người bảo vệ giữ xe, hay bất cứ ai già cả, khuyết tật, trẻ em vô tình gặp trên đường đời, mời tôi tấm vé số hay món hàng rong. Cũng như, bao năm nay, tôi nhọc tâm viết từng câu truyện, dành tất cả thời gian tôi có, để gửi đi rất nhiều thông điệp, dành tặng miễn phí cho các bạn!
Và, không ai biết, tôi đã phải cắn răng chấp nhận nuốt giận, khi chính những người thân yêu nhất, và rất nhiều bạn bè, cho tôi là "háo danh, ngáo like, ảo tưởng bản thân"! Ngay cả đứa con trai bé bỏng, nó buồn lòng, luôn oán trách, phàn nàn tôi viết chi lắm thế, có đẻ ra tiền được đâu? Có lẽ, con trai tôi, và chính các bạn không biết:
Tôi tận lực viết trên Fb này, dồn mọi tâm tư vào nó, viết phục vụ độc giả, không cần nhận được 1 xu, chỉ với 1 mục đích duy nhất:
Mong các bạn ủng hộ, giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn, nghiệt ngã mà tôi kêu cầu! Tôi không có nhiều tiền để cho bất cứ ai, tôi chỉ có thể kêu gọi sự trợ giúp từ cộng đồng, cho những hoàn cảnh tôi biết rõ họ đã vào bước đường cùng. Các bạn để ý sẽ thấy, tôi chưa bao giờ đưa số tài khoản của chính mình lên công khai, bởi đó là sự minh bạch, là lòng tự trọng, nguyên tắc bất di bất dịch của chính tôi. Tôi chỉ là cầu nối chuyển giao thông tin, tôi không nhận tiền từ thiện, tôi sợ mang tai mang tiếng, nhân phẩm mình không ai hiểu, bị vấy bẩn thì ai rửa cho mình?
Và, tôi hân hoan, tự tạo rất nhiều món quà nhỏ, thì mong bạn cũng tự tạo cho chính mình những món quà, chỉ để trao ban... Dù chỉ là một món quà nhỏ, nhưng đó lại là một biển ân tình, và xin hãy để gió cuốn đi, mang hơi ấm tình người phủ khắp nhân gian!
Những món quà nhỏ được trao đi, không phải chỉ là hạnh phúc, là may mắn cho người nhận, mà là:
Ân phước và bình an cho chính chúng ta!
Yêu thương tất cả các bạn! ❤️
BẠCH CÚC.