Thứ Ba, 30 tháng 4, 2024

Thơ : TIẾNG DÉP MÁ TÔI - Trần Thà Thiệt.

 



TIẾNG DÉP MÁ TÔI


Sáng má thức giấc lấy bàn chải nhỏ

Ra sau hè nhè nhẹ đánh răng 

Rồi má nấu nồi cơm sôi nhỏ

Hâm cá kho luộc ít rau lang.


Má lặng lẽ tấn mùng coi muỗi

Rồi nhẹ chân đôi dép xa dần

Trong tiếng chó xa xa gà gáy 

Buổi sáng mờ trong những làn sương. 


Những buổi sáng... Không nghe tiếng dép 

Tiếng nồi cơm ùng ục chái hè 

Những buổi đó má đâu còn nữa 

Chợt thèm nghe...tiếng dép 

thân thương. 


TRẦN THÀ THIỆT. 

Thơ : BẤT CHỢT YÊU NGƯỜI - Thạch Thảo BD.

 



BẤT CHỢT YÊU NGƯỜI


Xòe bàn tay,  có tình yêu mới nhú

Hương tỏa quanh cành,  trái ngọt oằn sai.

Dành dụm chắt chiu mấy mùa bão lũ

Gió bụi mưa bùn,  nắng táp,  sương bay.


Nâng niu giấu,  một tình yêu vừa chín

E ấp tặng người,  buổi chớm heo may.

Ngày thơm thảo,  chiều lao xao lá gió

Quả đầu mùa ngan ngát mộng đầy tay.


Dành tặng người một tình yêu mới bói

Trăng đã về,  mùa xuân ngủ trên hoa.

Bỗng dưng  thấy mình tự nhiên giàu có

Bất chợt yêu người. Yêu đến thiết tha.


Thạch Thảo BD

Ngẫm : LÝ DO ĐẮT - DieuLe sưu tầm.




LÝ DO ĐẮT


Một du khách nước ngoài vào cửa hàng bán chim chỉ vào một con chim rất đẹp và hỏi giá.

- 500 USD.

- Sao đắt vậy?

- Ồ con này hót rất hay biết trò chuyện đơn giản bằng 5 thứ tiếng khác nhau.

- Tuyệt vời. Còn con kia có tài cán gì và giá bao nhiêu? - Du khách chỉ vào chú chim khác và hỏi.

- Con ấy 2.000 USD. Nó không chỉ giỏi ngoại ngữ mà còn biết cộng trừ nhân chia rất nhanh.

Du khách chỉ vào một chú chim lụ khụ, xấu xí trong cái lồng rất đẹp treo trên cao, và hỏi:

- Con chim này chắc giá rẻ? Tôi sẽ mua con này.

Chủ cửa hàng mỉm cười:

- Ngài nhầm rồi. Con này giá 10.000 USD đấy.

Khách trợn tròn mắt:

- Cái gì? Thế thì nó phải là nhà thông thái thực sự?

Nó giỏi ngoại ngữ?

Nó có bằng tiến sỹ?

Nó là đỉnh cao trí tuệ?

- Không, nó chẳng biết gì, chẳng là gì, không học hành gì, chẳng biết gì sất...

- Vậy tại sao đắt?

- Vì nó là lãnh đạo của mấy con kia.😂😂😂  

———

DieuLe_St

Thơ: KHÔNG AI BẰNG EM ĐƯỢC - Thúy Nguyễn.

 



KHÔNG AI BẰNG EM ĐƯỢC 

Trong mắt anh không ai bằng em được

Em giản đơn, chẳng xinh đẹp mĩ miều 

Nhưng chính em -- người phụ nữ anh yêu

Nên đẹp nhất trong vạn người anh gặp.


Em trong anh như mặt trời vừa mọc

Ủ ấm anh khi đông lạnh tràn về

Em là ai để anh mãi si mê

Lúc xuân xanh tới tóc giờ điểm bạc.


Em của anh luôn nồng nàn, ấm áp 

Nhỏ nhẹ, nhu mì, chẳng chua chát điêu ngoa

Em ngọt ngào như một bản tình ca

Anh thích nghe cả đời này, em ạ!


Chẳng kiêu sa như loài hoa hồng đỏ

Mà dịu dàng bông hoa dại anh yêu

Dù bây giờ nếp nhăn cũng đã nhiều 

Nhưng với anh, em vẫn là đẹp nhất.


Ở ngoài kia có muôn vàn cạm bẫy

Họ đẹp xinh, ăn nói cũng ngọt ngào 

Anh đàn ông có thể cũng xuyến xao

Nhưng không thể anh lạc đường, em ạ.


Bởi trong anh, em luôn là tất cả 

Như thuở đầu ta đã ngỏ lời yêu

Hãy nghe anh, đừng lo lắng chi nhiều 

Nhớ một điều: -- Em luôn là tất cả..!


    Tác giả: THÚY NGUYỄN 

Tản mạn : NHỮNG GÌ CÒN LẠI - NNT.

 



NHỮNG GÌ CÒN LẠI 

"Tôi bắt đầu tin, một người không chỉ sống cho riêng mình, rằng chết chưa phải là hết, hồi ức của người đời không vì thế mà đứt lìa, vùi theo người vào đất.

Hồi ngoại trồng mấy cây xoài cát bên hè, không biết có ý đó, hay đơn giản chỉ là thấy đất trống thì trồng, lấy trái ăn. Nhưng ngoại khuất mặt rồi, cậu Năm giữ cây không cho đốn, dù chúng già cỗi lâu nay chẳng hoa lợi gì. Hôm rồi cây bị sâu đục thân chết đứng, cậu ngó bó xác khô giữa trời, ngậm ngùi như tiễn ngoại đi lần nữa. Ít ra là cuộc ra đi khỏi vùng tưởng nhớ của cháu con, cậu nghĩ vậy. Một người đàn bà cả đời ẩn hiện trong bếp, ngoài vườn và trên mảnh ruộng của mình, lúc về đất không để lại gì ngoài tấm ảnh thờ và mấy cây ăn trái trong vườn. Mớ kỷ vật ít ỏi ấy, giờ cũng mất.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy mấy góc nhà giắt đầy mớ túi nylon mục rã, suốt từ hàng ba tới bếp là những thứ đồ dùng sứt sẹo, tụi nhỏ đều phải buột miệng “cậu Năm y chang ngoại, thứ gì cũng để dành”. Cậu không nhận ra chính mình mới là một bản sao hoàn hảo, khiến ngoại chưa bao giờ bị quên lãng trong hồi ức của người ở lại. Không cần bận tâm hư vô, bà ngoại vẫn ở lại trong dáng đi của đứa cháu, trong tính khí của thằng con, trong cái hương vị món bánh canh thịt vịt nước cốt dừa mà bà truyền dạy.

Bà vẫn ở bên ta hoài, theo một cách riêng của bà, thí dụ gặp khuôn bánh, ai đó vô tình buột miệng, “bà ngoại hồi đó hay nướng bánh kẹp, bánh bông lan…"

Làm gì có người nào sống mà không để dấu. Ngay cả một người vô dụng nhất, chẳng ra tích sự gì, lúc qua đời cũng tốt đất xanh cây."


- Nguyễn Ngọc Tư

Chuyện đời : ĐỘC TỐ GIẾT CHẾT... - PQD sưu tầm.

 



ĐỘC TỐ GIẾT CHẾT ĐÀN ÔNG


Ngày xưa, một cô gái xinh đẹp cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống hôn nhân và muốn giết người bạn đời của mình.

Một buổi sáng, cô ấy chạy đến bên mẹ và nói với mẹ "mẹ ơi, con mệt mỏi với chồng con lắm rồi, con không còn muốn chung sống với anh ấy nữa. Con muốn giết anh ấy nhưng sợ Luật Pháp bắt con phải chịu trách nhiệm, mẹ có thể giúp được không?"

Người mẹ trả lời: Được, con gái của mẹ, mẹ có thể giúp con, nhưng có một nhiệm vụ nhỏ kèm theo.

Cô con gái hỏi "nhiệm vụ gì”? Con sẵn sàng và sẵn sàng đảm nhận bất kỳ nhiệm vụ nào kèm theo để đưa anh ta biến mất"

OK, người mẹ nói:

1. Con sẽ phải làm hòa với chồng con, để không ai nghi ngờ con khi anh ta chết.

2. Con sẽ phải làm đẹp bản thân để trông trẻ trung và hấp dẫn hơn với chồng con.

3. Con phải chăm sóc chồng con thật tốt và trân trọng anh ấy.

4. Con phải kiên nhẫn, yêu thương và ít ghen tuông hơn, có thái độ lắng nghe hơn, tôn trọng và vâng lời hơn.

5. Thường xuyên bí mật kiểm tra ví và nhét tiền của con vào ví cho anh ấy.

6. Đừng lên tiếng phản đối, hãy khuyến khích hòa bình và dành tình yêu thương, để con không bao giờ bị nghi ngờ khi chồng con chết.

Người mẹ hỏi: Con có thể làm tất cả những điều đó?

Cố ấy đã trả lời: Vâng con có thể!

OK! Bà mẹ nói.

Con hãy lấy bột này và cho vài thìa vào bát cháo bữa tối hàng ngày của nó, nó sẽ từ từ giết chết nó.

Sau 30 ngày cô gái về với mẹ và nói: Mẹ ơi, con không có ý định giết chồng nữa. Đến bây giờ con càng yêu chồng con hơn vì anh ấy đã hoàn toàn thay đổi, chồng con giờ là một người chồng vô cùng ngọt ngào so với những gì con tưởng tượng!

Con có thể làm gì để ngăn chất độc giết chết anh ấy?

Mẹ ơi giúp con với!

Cô ấy cầu xin với một giọng điệu buồn bã.

Người mẹ trả lời: Đừng lo lắng con gái của mẹ. Những gì mẹ đưa cho con hôm trước chỉ là thuốc bổ dương thôi, nó sẽ không bao giờ giết anh ta.

Trên thực tế, lâu nay con là liều thuốc độc đang dần giết chết chồng con. Đó là khi con bắt đầu yêu, tôn trọng và trân trọng chồng con, con mới thấy anh ấy thay đổi thành một người chồng tốt và ngọt ngào.

Đàn ông không thực sự xấu xa, nhưng cách chúng ta phán xét họ quyết định phản ứng và cảm xúc của họ đối với chúng ta.

Là phụ nữ nếu con biết thể hiện sự tôn trọng, tận tâm, yêu thương, chăm sóc thì anh ấy sẽ 200% ở bên con.

PHAN QUỐC DZŨNG st.

Thơ : KHÁT NƯỚC Ở MIỀN TÂY - Bùi Chí Vinh.

 



KHÁT NƯỚC Ở MIỀN TÂY 


Em kể về miền Tây anh nghe 

Trời có mây, dưới nước có ghe 

Khiến cho anh biến thành con cá 

Mắc lưới, làm sao nhớ lối về 


Em kể về miền Tây hôm qua 

Còn hôm nay châu thổ xót xa 

Kinh rạch sông hồ trơ cạn đáy 

Hạn hán lòng em hết đậm đà 


Em kể về miền Tây hôm kia 

Còn hôm nay đất nứt chia lìa 

Sáu câu vọng cổ đau vành nón 

Thức cùng em hứng nước nửa khuya 


Em kể về miền Tây hôm xưa 

Còn hôm nay thương mấy cho vừa 

Hồn anh xơ xác như ngọn cỏ 

Ngóng đợi cùng em một chút mưa 


Thôi em đừng kể, em đừng kể 

Mới kể sơ sơ đủ chết người 

Miền Tây đã mất dần vựa lúa 

Giờ thêm cơn khát tự do ơi ! 

10-4-2024 

BÙI CHÍ VINH. 

Suy ngẫm : LÒNG HIẾU THẢO - Hà Lê sưu tầm.

 


LÒNG HIẾU THẢO. 

Có một ông gần 70 tuổi, góa vợ. Ông có 5 người con hiếu thảo và sống rất hòa thuận với nhau. Đứa nào cũng có gia đình riêng khá giả và thành đạt. Ông rất hài lòng, tin tưởng, tự hào về con cái mình. 

Xét thấy tuổi cao sức yếu, ông muốn chia toàn bộ gia sản cho con cái để chúng có thêm điều kiện phát triển cơ nghiệp. Ông nghĩ con mình ngoan, hiếu thảo thì mình sống với bất cứ đứa nào cũng tốt.

 Căn nhà đang ở, giao cho vợ chồng đứa út và ông sống cùng nó. 

 Phần tài sản lớn được chia gần như đều nhau cho các con. 

Được vài tháng, không khí trong nhà trở nên ngột ngạt. Vợ chồng nó hay xì xào điều gì mà ánh mắt không mấy thiện cảm. Vợ nó hay đụng thúng đá nia, chửi chó mắng mèo những chuyện đâu đâu làm ông nghe , cảm thấy chạnh lòng. Vợ chồng nó thường xuyên cãi nhau, ai cũng trở nên nóng nảy. Con vợ la to: của cải chia đều mà mình phải nuôi ổng thật là không công bằng. Ông buồn, bỏ sang ở với vợ chồng thằng thứ 2, con thứ 3, thằng thứ 4, con thứ 5, mỗi nhà cũng chỉ được vài tuần là có chuyện. Chúng hành xử như thể ông là người ở đậu, là của nợ. Chúng họp nhau căng thẳng phân chia nhiệm vụ nuôi báo cô ông. Chúng bốc thăm theo tháng, đứa trúng tháng 2 (28 ngày) cười vui vẻ, đứa trúng tháng 31 ngày, méo mặt. Cứ đến chiều cuối tháng, chúng đẩy ông ra cổng. Ông ôm bọc quần áo, ngồi chờ mấy tiếng đồng hồ, đứa kế mới đến đón. Quá buồn và thất vọng, ông hay ngồi trước mộ bà, nước mắt chảy dài, chỉ biết tâm sự cùng với bà cho khuây khỏa, trông mong một ngày sẽ đi cùng bà, được sống mãi những tháng ngày hạnh phúc và kiếp sau không mong có những đứa con này.

Thấy tình cảnh bi đát của ông, bạn ông (cũng khá giàu có) tổ chức bữa tiệc, mời tất cả 5 người con của ông đến dự. Trong men say là đà, ông rỉ tai từng đứa, dẫn đến căn phòng kín, chỉ vào chiếc rương to với nhiều ổ khóa và nói: đây là một nửa gia sản của ba tụi con gửi và ủy quyền cho chú, sau này sẽ chia cho tụi con. Di chúc đã lập chỉ chờ điền % cho từng đứa vào là xong. 

Lạ thay, ngày hôm đó chúng tranh nhau chăm sóc ông, đứa nào cũng muốn ông ở với nó. Tình thương đối với cha lai láng còn hơn lúc trước khi chia tài sản. Ông hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, cảm động rơi nước mắt và nghĩ:  đây mới chính là những đứa con thân yêu, những  dâu hiền, rể thảo của mình. Ông được sống những ngày tháng sướng nhất cuộc đời mình. Thời gian màu hồng cứ thế trôi đi thêm hơn mười năm nữa thì ông ngã bệnh, tiên lượng không qua khỏi trong vài ngày tới. 

Chúng khóc lóc, nắm tay cha không nỡ buông ra, giây phút âm dương chia biệt ngậm ngùi. 

Chiếc rương được bạn ông tức tốc chở đến đám tang và được đặt trịnh trọng cạnh quan tài, dưới hàng chục ánh mắt đau đáu nhìn vào. 

Tang lễ được cử hành trang trọng, đầy tốn kém, phần mộ uy nghi bên cạnh mộ bà và ước nguyện theo bà của ông cũng đã thành.

Sau phần tang lễ là chiếc rương được chúng nhanh chóng bật nắp mà trong lòng ai cũng hy vọng mình được phần lớn trong di chúc do công chăm sóc, tình thương và hiếu thảo của mình với cha. Nắp rương được mở...một rương đầy cát, một tờ di chúc với nét chữ thân thuộc xiêu vẹo và chữ ký của cha ./.

HÀ LÊ st.

Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2024

Thơ : VỊNH ĐÁ BA CHỒNG - Kha Tiệm Ly.

 



VỊNH ĐÁ BA CHỒNG *


Chẳng là Tô Thị, chẳng Nam Xương

Một dạ trung trinh mới lạ thường

Bốn tiết gió mưa gìn tứ đức

Ba tầng son sắt vẹn tam cương

Ngàn thu bão táp bền gan đá

Chín lớp mây che vững mối giường 

Sừng sững ngang trời, cao khí tiết

“Ba chồng”, ai bịa nghĩ mà thương!


KHA TIỆM LY


* Đá Ba Chồng ở Định Quán, Đồng Nai

Thứ Sáu, 5 tháng 4, 2024

Thơ : CÔNG THANH & NỖI NHỚ - hathuthuy.




 CÔNG THANH và NỖI NHỚ 

Tặng cho em những tâm tình cô giáo

Và lời thương êm ả ngát môi mềm

Hát lên em! Bài đồng dao yêu dấu

Gọi chim về ngậm nhánh cỏ bình yên .


Tặng cho em... Lời ru trong bài giảng

Có cánh cò bay lả trắng đồng xanh

Có tiếng võng giữa trưa hè im ắng

Tiếng mái chèo khua sóng nước long lanh.


Tặng cho em tình thương trong con điểm

Đỏ rực ráng chiều cuối bãi đầu sông

Đã bao năm ... Cô đưa đò lặng lẽ

Giờ xa rồi... Ngàn nỗi nhớ mênh mông.

hathuthuy 

(Trường Tân Phú - Quận Công Thanh - Tỉnh Biên Hòa 1972)