Thứ Tư, 30 tháng 8, 2017

Khảo cứu NAM KỲ LỤC TỈNH - Sưu tầm trên mạng.



Đi tìm những yếu tố văn hóa Miền Nam Kỳ Lục Tỉnh không mệt mỏi (Trần văn Chi)



Bạn đi về miền Tây, bạn bắt gặp những điều hơi là lạ nếu bạn chưa từng đặt chưn tới vùng đất nầy: 


Xin kể bốn câu chuyện:
1. Một người có con gái đặt tên là Loan, nhưng bà luôn luôn keu tên con gái là con lon khiến nó mất vui.
2. Tôi đi xe buýt Sàigon qua Tân Thuận để tới Miểu Bà Chúa Xứ 2, xuống bến xe anh bán vé nói tôi còn phải đi một tiếng nữa thiệt ra là đi một tuyến nữa.
3. Người miền Trung, hay cả dân Sàigòn xuống Sóc Trăng, Bạc Liêu được mời ăn cơm gan tưởng là ăn cơm với gan heo, gan bò gì đó, té ra không phải; họ cho ăn cơm chẳng có gì hết, vì là cơm rang.
4. Một cô nữ sinh Trung học hồn nhiên xin thầy Giám học cho em nghĩ ngày mai vì vú em đau, thiệt ra em không đau gì hết mà là mẹ em đau.

Ba chuyện đầu thuộc nhóm ngôn ngữ, chuyện sau là chuyện liên quan đến danh từ gọi người thân trong gia đình. Vú do biến thái từ chữ nhũ mà ra … cũng vậy những tiếng gọi người thân trong gia đình thường là những tiếng hơi lạ lạ: A chệt, hia, tỷ, chế, xím, má, cữu, nứng … Đó là ảnh hưởng của người Triều Châu ở nhiều vùng Sóc Trăng, Bạc Liêu..

Nếu đi xuống miền Tây ta sẽ thấy những chuyện là lạ:
Ta thấy người lớn ăn cơm xong xá xá đặt đôi đũa ngang chén cơm, hai tay cầm chén lên xá xá vài ba cái rồi mới để xuống. Sự kiện nầy do ảnh hưởng của Phật Giáo Tứ Ân. Nói về Tứ Ân thì có thể 6, 7 chục năm trước chúng ta gặp những người đàn ông lớn tuổi để râu, tóc , bận áo dà, nói chuyện có khi dùng tiếng lạ như: Ngọt thay vì đường, xá thay vì đường đi. Họ hiền lành và ở trong nhà có thờ tấm trần điều… họ thích đọc sấm giảng và thơ Sư Vãi Bán Khoai, họ đọc cuốn Kim Cổ Kỳ Quan (Không phải Kim Cổ Kỳ Quan của Tàu mà là một tác phẩm dầy nguyên viết bằng chữ Nôm nói về tu hành, và tứ ân trọng kính…).
Ta thấy bàn thông thiên (hay bàn ông thiên), những cái trang thờ ông bà tổ tiên bên cạnh trang thờ Quan Vân Trường. Cũng là ảnh hưởng của người Minh Hương từ nhóm Thiên Địa Hội trốn tránh nhà Thanh mà đến xứ nầy…
Về thức ăn thức uống có những thứ bánh cống, bánh xèo, bánh tôm chiên, và nhiều thứ bánh khác ở Sóc Trăng, hủ tíu Nam Vang, hủ tíu Mỹ tho...
Về quần áo mặc có áo bà ba, có quần lá nem, có xà rông, có khăn rằn đội đầu.. , mặc quần lảnh Mỹ A.. là ảnh hưởng của dân bản địa và những gì từ dân đa đảo phía Nam đi tới đã lâu.
Tiếng nói có sự nói không chịu sự cố gắng để phát âm: tiến (Tuyến), lon (loan) tiền (tuyền) hay chữ /r/ bị biến thành /g/ … hay tiếng mình ên (một mình), tiếng huốt (qua rồi), tiếng nhóc (nhiều quá) vú (mẹ)… Đó là sự khác nhau của văn hóa Đồng bằng Cửu Long và văn hóa của người Sàigòn.
Còn nhiều lắm, những yếu tố đặc biệt mà riêng vùng ĐBSCL mới có

Những thứ đó tôi gọi là những yếu tố văn hóa của ĐBSCL hay của vùng Nam Kỳ Lục Tỉnh. Sống trong vùng gọi là ĐBCL thì không lạ với những thứ đó vì đã quen với những chuyện nầy, nhưng nếu sống ở SG, hay sanh trưởng ở Miền Đông chắc chắn sẽ lạ khi gặp lần đầu tiên.

Và ông Trần Văn Chi đã có công ghi lại những điều tôi gọi là yếu tố văn hóa của ĐBCL trong hai tác phẩm của ông. Cách viết của Trần Văn Chi không phải là cách viết theo khảo hướng nghiên cứu của quí ông Đào Duy Anh, Toan Ánh, Cửu Long Giang hay của những học giả Tây phương. Đặc biệt, Trần Văn Chi viết mỗi yếu tố thành một bài ngăn ngắn. Người đọc thấm hết những bài ngăn ngắn đó thì ngộ ra rằng : Ờ thời văn hóa miệt ĐBSCL khác với văn hóa của vùng khác. Ông không giải thích yếu tố nào chịu ảnh hưởng từ đâu như tôi nói ở trên, đối với Trần Văn Chi chuyện đó không cần thiết.

Ta có thể kể sơ lược tính chất tinh thần trong văn hóa ĐBSCL theo TVC, mặc dầu ông nói phớt qua

Dễ có tình thân hữu, TVC gọi là ôn hòa, thực tế:
Ta tới nhà ai thì thường được mời cơm nước: Có gì ăn nấy. Nếu trong nhà có người đàn ông sồn sồn thì thế nào cũng được mời rượu đế. Nhà hơi khá thì thế nào cũng bắt gà, và dĩa lòng đưa lên đám đàn ông nhậu lai rai trước. Tình thân đó đưọc biểu lộ trong câu CD: Tới đây mượn chén ăn cơm, mượn ly uống rượu mượn đờn kéo chơi…

Lòng nhân nghĩa sắt son:
Chuyện tiền tài như phấn thổ, chuyện Vân Tiên đánh Phong Lai rồi không nhận tiền bạc biểu lộ cho nguyên lý tình nghĩa mới quan trọng, ngoài ra thì chẳng có gì dáng nói: Lòng qua như sắt, nói chắt một lời. Bạc tiền chẳng trọng, trọng người tình chung
hay:
Ngọc lành ai lại bán rao, chờ người quân tử em giao nghĩa tình.
Chuyện Bạn bè mỗi lúc mỗi đông, Thạch Sanh thì ít, Lý Thông thì nhiều không phải là chuyện thường thấy ở ĐBSCL.

Lòng người đơn giản, thành thực, TVC gọi làtính hiếu khách.
Sự làm màu mè, muốn lắm mà em hổng chịu đâu, đói bụng muốn rã rời đến nhà ai được mời ăn cơm thì luôn miệng nói dạ con ăn cơm rồi, con tới chơi thôi không ăn cơm đâu là câu nói mời không phải của dân ĐBSCL Người ở đây chỉ cần nói Dạ, xin phép bác là xà vô, dầu nhà đó mình đương ngấm nghé con gái người ta.
Chỉ cần thêm đũa thêm chén là đủ.

Lòng trung hiếu:
Ở vùng nào của nước Việt, người ta cũng lấy trung hiếu làm đầu, nhưng ở vùng NKLT, lòng trung hiếu được nhắc nhở nhiều trong CD và sách vở:
‘Ngó lên rừng thấy cặp cu đương đá, ngó dưới biển thấy cặp cá đương đua
biểu anh về lập miễu thờ vua, Lập trang thờ mẹ, lập chùa thờ cha.’
Những đặc tánh tinh thần nầy nếu phân tích chi ly hơn ta còn có thể kể thêm nhiều nữa, nhưng tựu trung ta thấy vùng NKLT là nơi sanh sống của những người thuần hậu hiền lương của những thế kỷ trước mà hiện nay đã mờ nhạt đi nhiều do hoàn cảnh xã hội đổi thay, do luồng gió độc hại từ nơi nầy nơi kia thổi vô.
Đó là yếu tố văn hóa của tinh thần. 

Yếu tố vật chất, TVC nhắc tới những cảnh địa đặc biệt của:
1. Kinh Vĩnh Tế
 2. Chùa Tây An
 3. Đồng Tháp Mười với đặc sản chim cò, với mắm kho bông súng
 4. Ngã bảy Phụng Hiệp nổi tiếng nhờ ghe thuyền tấp nập tạo thành chợ nổi do là điểm hội tụ của bảy con kinh /sông mà soạn giả Viễn Châu đã cảm hứng sang tác nên bài ca bất hủ Tình anh bán chiếu…
 5. Những bến bắc như bắc Chợ Gạo… , bắc Cần thơ, bắc Rạch Miễu, và 6, 7 bên bắc khác mà người địa phương chưa chắc ai đã từng đi qua hêt những bến bắc nầy để hưởng được những sinh hoạt như bán trái cây chục 14, 16…. Như thịt chim se sẻ quay, thịt chuột đồng quay, thịt cu quay…
6. Cù lao ông Chưởng có nhiều cá tôm, có chợ Mới đẹp đẽ hiền hòa, có chùa Tây An hơn 100 danh tiếng… 
Kinh Vĩnh Tế
Chùa Tây An
Đồng Tháp Mười
Đồng Tháp Mười
Hoa tràm xứ Thạnh Tân (Đồng Tháp Mười)- Photo: N.T.Đăng
Sông Ngã bảy Phụng Hiệp
Chợ nổi Ngã bảy Phụng Hiệp
Cù lao Ông Chưởng
Đánh cá ở Cù lao Ông Chưởng (1970)
Tôi không thể kể hết những điều tôi gọi là yếu tố văn hóa của ĐBSCL mà ông TVC nêu ra trong quyển sách vào khuôn khổ một buổi nói chuyện mà thì giờ của quí vị là quí báu. Những điều đó ta đọc tới đọc lui sẽ thấm thía rằng có một nơi tình người sâu đậm mà chơn chất, dân chúng ở đây có cuộc sống không giàu tiền giàu bạc nhưng giàu lòng hào sảng. Nơi đã hun đúc nên những nhân vật lịch sử như Phan Thanh Giản, Phan Văn Trị, Võ Trường Toản, Trương Vĩnh Ký. .. ngày xưa. Và gần đây đã tạo nên mấy vị tướng tài ba biết sống biết chết đúng lúc, để lại sự tiếc thương cho bao thế hệ đi sau.

Quyển Bảo Đại, Vị Hoàng Đế Cuối Cùng của Triều Nguyễn cho ta những giây phút thú vị về một phần văn hóa Việt ăn sâu vào tâm não. Nó nhắc đến công lao xây dựng vùng đất mới miền Nam với các chúa Nguyễn, bảo tồn một đất nước thống nhất với các vua nhà Nguyễn, giành lại một cơ ngơi đã mất từ tay thực dân bằng phương pháp hòa bình của quốc trưởng Bảo Đại…. Nó giới thiệu những vùng đất thân thương ở đồng bằng Cửu Long đến người xa xứ chúng ta như Châu Đốc, Hậu Giang, Đồng Tháp Mười, Ngã Bảy Phụng Hiệp, Tha La Xóm Đạo, Cù lao Ông Chưởng..… Nhưng đặc biệt nhứt nó gợi ra cách sống và tâm hồn thuần hậu của người dân ở đây mà đời sống cập rập xa xứ như chúng ta tưởng chừng đã quên: điệu nghệ, hào sảng, mời mọc thiệt tình, không tính toán, chẳng để tâm thù vơ oán chạ, bạn bè chí thiết, tình vợ chồng chung thủy…

Tóm lại, Trần Văn Chi lượm lặt những điều tưởng tượng như là nhỏ mọn và tầm thường -như cục đất - của dân tộc, nhưng khi ông đưa đến ta chúng đã trở thành những hòn ngọc văn hóa đáng bảo tồn.
Phải chăng nhờ cách viết lan man, nhẹ nhàng, có một chút gì đó phóng túng, không chủ yếu đi vào mặt nghiên cứu mà chủ yếu đi vào mặt tâm tình khiến cho chúng ta đang và sẽ yêu thích những quyển sách nhẹ nhàng của Trần Văn Chi.

Nguyễn Văn Sâm

No comments:


Thứ Bảy, 26 tháng 8, 2017

Thơ KHÉP CỬA GIẤU MÙA THU - Đỗ Mỹ Loan.





KHÉP CỬA GIẤU MÙA THU

Ta về khép cửa giấu mùa thu
Lối nhỏ rêu phong nẻo mịt mù
Tơ nhện phủ giăng màu lạnh lẽo
Gió hờn thôi chẳng tiếng vi vu

Mấy chiếc lá khô ủ rũ sầu
Bên thềm nhớ mãi chuyện tình ngâu
Lời thề một thuở giờ phai nhạt
Đôi bóng hình xưa bạc mái đầu

Đông vẫn chưa qua rét buốt đầy
Sương mờ vướng víu bởi heo may
Góp gom kỷ niệm từng chiu chắt
Giữ kín ngăn tim chuỗi tháng ngày

ĐỖ MỸ LOAN ( 23-7-2017 )

Câu chuyện phương xa SỰ NỖ LỰC ĐÁNG GIÁ - Phong Lưu giới thiệu.





SỰ NỖ LỰC ĐÁNG GIÁ NHẤT 

Trey và tôi đã trở thành những người bạn thân thiết ngay từ lần đầu tiên gặp nhau, khi anh ấy tự nguyện bẽ đôi phần bánh mì của mình và chia cho tôi một nửa.
Trey có trí tuệ không phát triển như người bình thường. Vào những ngày đầu của tôi ở bậc đại học, mẹ Trey hay nhờ tôi cùng đi chơi với Trey vào mỗi thứ Bảy và bà trả lương cho tôi như một công việc làm thêm. 
Tôi đồng ý, nhưng không phải vì tiền lương mà là vì với tôi, Trey là một người bạn thật đặc biệt. Chúng tôi thường đến thư viện, ghé qua những cửa hiệu thú nhồi bông hoặc đơn giản chỉ là đi dạo quanh công viên vì thực ra "công việc" chủ yếu của tôi là giúp Trey hòa nhập với xã hội và bớt đi cảm giác đơn độc.
Mỗi khi đi dạo, Trey thường vui cười một cách phấn khởi, nếu bất chợt thấy một người nào đó đang nhìn cậu, khi tập chạy xe đạp, Trey chật vật giữ thăng bằng và cứ bị ngã liên tục. Mỗi lần như vậy tôi lại bảo Trey:
- Đừng bỏ cuộc, thử lại lần nữa nào!.

Mọi việc cứ thế tiếp diễn cho đến ngày hè năm đó, tôi bị gãy chân trong một trận thi đấu bóng rổ. Sáng hôm sau, tôi thức dậy trong bệnh viện với cái chân bó bột nhức buốt, toàn thân mệt mỏi rã rời. Trey đã ở bên giường tôi tự lúc nào.
- Chào cậu!
- Chào Trey! - Tôi nói một cách yếu ớt.
- Đừng bỏ cuộc, thử lại lần nữa nào! - Trey lặp lại những lời quen thuộc tôi thường động viên cậu.
Với Trey, cuộc sống mới đơn giản làm sao! Còn với tôi chỉ cần nghĩ đến mình sẽ không được tham gia những cuộc thi thể thao, tôi đã như muốn khóc.

Hai tháng sau, tôi vứt bỏ cặp nạng và bắt đầu tập đi lại. Chúng tôi cùng nhau đi trên con đường quen thuộc. Trey đi bên tôi, thỉnh thoảng cậu nhảy tung tăng một cách hứng khởi. Có lúc Trey bị vấp vào chân mình và ngã xuống đường.
- Đừng bỏ cuộc, thử lại lần nữa nào! - Trey tự nói với mình một cách tự tin và đứng dậy phủi đất bám vào đầu gối. Trey không bao giờ bỏ cuộc cả.

Cuối cùng, sau nhiều tháng nỗ lực tập luyện, tôi được chọn tham gia cuộc thi chạy 300 mét vượt rào ở trường. Bố mẹ tôi và Trey đến khán đài cổ vũ cho tôi. Tôi tự nhủ mình nhất định phải thật nỗ lực giành chiến thắng. 
Khi tiếng súng lệnh xuất phát vang lên, tôi lao về phía trước và cảm thấy chân mình như căng ra theo mỗi bước chạy. Mặc kệ cơn đau tăng dần ở mắt cá chân, tôi cố gắng chạy nhanh hơn. Nhưng càng lúc tôi càng bị rớt lại đằng sau, từng người, từng người một vượt qua tôi thật dễ dàng.
Cả khán đài reo hò và cổ vũ cho người dẫn đầu. Năm ngoái khi tham gia cuộc thi này, tôi cũng đã từng được cổ động như vậy. Còn giờ đây, tôi lại là người chạy cuối cùng trong cuộc đua. 

Tôi chán nản định bỏ cuộc. Chợt tôi nghĩ đến Trey, cậu ấy không may mắn như tôi, thậm chí không giống một người bình thường nhưng chưa bao giờ cậu ấy bỏ cuộc. Và bỗng nhiên tôi thấy khó khăn của mình trở nên nhỏ bé. Với tất cả quyết tâm và nỗ lực, tôi lao về phía trước. Tôi ước mình có một sức mạnh thần kỳ để vượt qua những người đang dẫn đầu và chạm đích đầu tiên, nhưng tôi đã không thể làm được điều đó. Tôi về chót một cách rất khó khăn, về chót trong cuộc thi mà năm ngoái tôi đã lập kỷ lục. Nhìn lên khán đài, tôi thấy bố mẹ và Trey đang đứng cổ vủ cho tôi nhiệt tình hơn cả những lần tôi dành chiến thắng.

Sự cổ vũ ấy cho tôi hiểu, sự nỗ lực của mình còn đáng giá hơn cả những chiếc huy chương. Tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Bởi nỗ lực có giá trị nhất không phải là khi mọi thứ đến với tôi thật dễ dàng, mà chính là lúc tôi gặp phải hoàn cảnh khó khăn nhất.

PHONG LƯU (nguồn Internet)

Chủ Nhật, 13 tháng 8, 2017

Thơ KHÉP CỬA GIẤU MÙA THU - Đỗ Mỹ Loan.





KHÉP CỬA GIẤU MÙA THU

Ta về khép cửa giấu mùa thu
Lối nhỏ rêu phong nẻo mịt mù
Tơ nhện phủ giăng màu lạnh lẽo
Gió hờn thôi chẳng tiếng vi vu

Mấy chiếc lá khô ủ rũ sầu
Bên thềm nhớ mãi chuyện tình ngâu
Lời thề một thuở giờ phai nhạt
Đôi bóng hình xưa bạc mái đầu

Đông vẫn chưa qua rét buốt đầy
Sương mờ vướng víu bởi heo may
Góp gom kỷ niệm từng chiu chắt
Giữ kín ngăn tim chuỗi tháng ngày

ĐỖ MỸ LOAN ( 23-7-2017 )

Thứ Sáu, 4 tháng 8, 2017

Thơ ĐỪNG NGOẢNH LẠI -



ĐỪNG  NGOẢNH  LẠI. 

Lừa dối đi, vui nhỉ ? được gì ?
Tham lam dục vọng để mà chi ?
Để giờ đánh mất đừng hối tiếc
Đừng hỏi tại sao, có chuyện gì?

Tôi chẳng dại khờ chỉ gắng thêm
Vẫn luôn níu kéo, chẳng yếu mềm
Bao dung không thể đong với đếm
Nhưng đời sao mãi chẳng dịu êm...

Chân tình rơi tợ lá bên thềm...
Lặng thầm riêng đếm bước trong đêm
Bình minh rồi sẽ xua bóng tối
Tôi và ngày mới sẽ êm trôi...

MAI HỒNG THU - July 2017

(Ảnh sưu tầm trên mạng, chúc may mắn và nhiều điều lành trong mọi mối quan hệ với người thân, bạn bè và đồng nghiệp các bạn nhé!)

Truyện từ phương xa TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC - Thanh Trúc dịch ( Ngan Le Nguyen giới thiệu )




TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC
Cô không ngờ mình lại gặp một người mẹ chồng dễ sợ như vậy, từ khi kết hôn bà chưa từng xem trọng cô, ngày nào cũng nói những lời khó nghe. Cô chỉ biết khóc.
Người khác khuyên cô rằng  mẹ chồng cô về hưu rảnh rỗi không có việc gì làm, cô cứ sinh một thằng bé kháu khỉnh, bà ấy trông cháu thì sẽ không phàn nàn cô nữa.
Mẹ chồng gây áp lực cho cô, bà cứ luôn hỏi cô khi nào thì sinh cháu, kết hôn đã mấy năm rồi mà chẳng thấy động tĩnh gì cả. Mẹ chồng còn nói những câu khó nghe hơn: “Nuôi con gà còn có thể đẻ trứng, lấy một cô vợ về mà chẳng chịu sinh cháu, thế thì thà nuôi một con gà mái còn hơn”.
Chồng cô khuyên mẹ mình: “Mẹ, mẹ nói gì vậy ạ, bọn con bận công việc, tạm thời chưa muốn sinh con”.
Bà mẹ lại nói: “Đã 30 tuổi đầu rồi còn bận đến khi nào đây!”
Thật ra không phải là hai vợ chồng cô không muốn sinh con, họ rất muốn có con, nhưng không biết vì sao mãi mà cô vẫn chưa mang thai. Nay đã qua 30 tuổi rồi, không thể dùng lý do bận công việc không muốn sinh con nữa.
Mẹ chồng cô nói: “Đến bệnh viện nào lớn mà khám đi, khéo lại bị bệnh gì đấy!”
Bà không nói là nghi ngờ ai có bệnh, nhưng cô biết chắc chắn là đang nghi ngờ cô. Cô cũng có hơi nghi ngờ bản thân mình có bệnh gì đó, chồng cô khỏe mạnh như thế, không có vẻ gì là có bệnh cả.
Kết quả kiểm tra ngoài dự kiến, thì ra là do anh bị bệnh. Khi biết được điều này, cô đã gào khóc lớn, rất nhiều năm qua, cô đã chịu biết bao nhiêu tủi nhục, cô oán giận đánh vào lưng anh:“Đều là tại anh, mẹ anh còn mắng tôi, lời gì khó nghe cũng đều nói ra hết cả!”
Anh lặng lẽ rơi nước mắt, không nói câu nào.
Về đến nhà, cô đẩy cửa vào nhà trước, mẹ chồng nói: “Sao lại khóc lóc thế kia? Ai nợ cô tiền hả? Ôi dào, tôi hiểu rồi, khám ra là cô có bệnh rồi chứ gì?”
Bình thường vì nghi ngờ việc không có con là do mình nên cô thấy tự ti trước mặt mẹ chồng, khi bà nói những lời khó nghe, cô chưa từng dám đáp trả, nhưng lần này cô lại hét lớn: “Ai có bệnh chứ, có mẹ bị bệnh ấy!”. Nói xong cô đẩy cửa đi vào phòng ngủ.
Mẹ chồng ngây ra, bà hỏi con trai vừa đi vào sau: “Chuyện gì đây?”
Anh nói: “Mẹ, có kết quả kiểm tra rồi, là do con ạ”.
Bà không tin, bắt anh phải cho xem kết quả kiểm tra.
Anh nói: “Mẹ xem cũng có hiểu gì đâu ạ”.
Bà lại nói: “Thì mẹ tìm người nào hiểu xem hộ!”
Anh nói: “Chuyện này có gì hay sao mà còn để cho người khác biết chứ ạ! Con xé và ném vào nhà vệ sinh ở bệnh viện rồi”.
Bà khóc lóc, nói dù phải tốn bao nhiêu tiền cũng phải chữa được.
Anh nói rằng bác sĩ đã nói rồi, bệnh này cả thế giới cũng không chữa được.
Thế nhưng bà mẹ không cam lòng, đi hỏi thăm những nơi chữa vô sinh bằng Đông y, rồi đi lấy thuốc, bắt anh uống những chén thuốc đắng nghét, vậy mà vợ anh vẫn chẳng có động tĩnh gì. Bà mẹ chồng cuối cùng cũng từ bỏ.
Có lần, cô nói với chồng mình muốn ly hôn. Anh không đồng ý và nói: “Anh bị bệnh này, sẽ không có ai chịu lấy anh cả, em nhẫn tâm bỏ anh như vậy sao, hay là chúng ta nhận con nuôi đi”.
Cô cũng nói với anh, cô yêu anh, nếu thật sự phải ly hôn, cô cũng không nỡ, đó chỉ là lời cô nói khi tức giận thôi. Họ nhận nuôi một bé trai, bà mẹ chồng rất cố gắng giúp họ trông con. Thái độ của mẹ chồng đối với cô cũng thay đổi 180 độ, mỗi ngày khi cô tan sở, mẹ chồng đều hỏi han, khi cô bị bệnh, bà bê trà rót nước.
Dần dần, cô không còn oán giận mẹ chồng nữa, con trai họ cũng rất thông minh, ngoan ngoãn, gia đình ấm êm hạnh phúc.
Đôi khi cô nghĩ như thế này cũng rất tốt, nếu chồng cô không bị vô sinh, mẹ chồng chắc hẳn vẫn còn khó chịu với cô như ban đầu. Nếu vậy thì cô sẽ rất khó lựa chọn, ly hôn thì cô không nỡ, không ly hôn thì cô không chịu nổi tính khí của mẹ chồng.
Đã nhiều năm trôi qua, con trai họ đã lên đại học, mẹ chồng cũng đã qua đời rồi. Một ngày nọ, cô dọn dẹp tủ và phát hiện những tờ kết quả kiểm tra đã ố vàng trong một tập hồ sơ cũ, cô mở ra xem, mặt biến sắc, cô lập tức cầm đi hỏi chồng.
Anh nói:“Đúng vậy, anh đã nói dối, khi đó kết quả là em bị bệnh”.
Cô kinh ngạc hỏi anh tại sao lại làm như vậy.
Anh nói: “Em thể hiện thái độ tự tin trước mặt mẹ anh là vì em cho rằng người bị vô sinh là anh, nếu anh nói sự thật với em thì em sẽ không còn mặt mũi nào nữa, mẹ anh là người thông minh, bà sẽ nhìn ra được. Anh uống những chén thuốc đắng nghét đó là để giả vờ người bị bệnh thật sự là anh!”.
Thì ra là vậy! Cô ôm chầm lấy anh, không nói nên lời, nước mắt cô tuôn rơi như mưa…
Yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, tình yêu hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực!
Thanh Trúc biên dịch