MÂY TRẮNG NGANG TRỜI phần 3
(... tập truyện Mây Trắng Ngang Trời đã đăng lần đầu tiên trên trang web Học Viện Quốc Gia Nông Nghiệp SG năm 2010 và lần lượt trên huynhvanhue.ucoz.com , web T.H Ngô Quyền, CFCM blog và MCHX blog... )
Ở đời hay có những chuyện bất ngờ, trớ trêu... .Để giúp bạn không mất mối buôn bán, từ một tỉnh khác, ông Huy đã qua nơi này ngồi sạp bán... vé số... .
Ông Thành đi rồi, đến khoảng 11g trưa ông Huy đã bán được thêm vài chục tờ vé số và … giải 4 bài toán! Có chuyện lạ kỳ này vì một số học sinh con em các gia đình lao động nghèo quanh đây hay ra nhờ ông Thành giải giùm một số bài toán mà chúng học ở trường.
Tội nghiệp bọn trẻ, trong lớp thầy cô giảng dạy thế nào mà tụi nó không hiểu: lên tiếng hỏi thì bị chê trách đủ điều... . Bây giờ hết chiến tranh đã lâu, thầy cô đều tốt nghiệp trường Sư phạm chính quy cả mà... !? Tại nơi đây, ông Thành làm việc này cả năm nay rồi, Ông Huy đến thế chỗ nên... lãnh đủ là vậy! Nhưng công bằng mà nói, cha mẹ hoặc bản thân học sinh lâu lâu có cây nhà lá vườn gì đó mang ra tặng “thầy”. Hoặc thỉnh thoảng cũng mua … vé số ủng hộ.
Ông Thành vẫn chưa về, ông Huy đang lúi cúi ăn cơm … hộp. Bất chợt có chiếc xe du lịch đắt tiền, màu xám trắng, dừng ngay lề đường, trên xe một bà nhà giàu đứng tuổi bước xuống, hướng về bóng mát cây trứng cá, nơi có bàn vé số của ông … Huy.
Người đàn bà lạ cất tiếng hỏi:
- Dạ, xin lỗi … cho tôi hỏi đường đi đến... . (Ông Huy ngước mặt lên khi đang ăn dở muỗng cơm. Cả hai cùng sửng sốt!) A !... xin lỗi có phải là … l..à … anh Huy!?
- Hà Thanh... !? Thốt lên xong, ông Huy chợt muốn mình có một phép mầu nào đó để … tan biến đâu cho rồi! Trốn vào trong mây, hay chui xuống đất đều được hết! Không ngờ gặp lại Hà Thanh trong hoàn cảnh này. Không dằn được cảm xúc, Hà Thanh nói, giọng dường như hàm chứa chút trách móc xa xôi một … kẻ vô hình đâu đâu nào đó:
- Sao nghe nói anh về tỉnh quê nhà... , làm ăn cũng được, lại cưới…
- … Cưới vợ … à! "Ai" lại không có vợ có chồng ? - Tự nhiên giọng ông Huy trở nên hơi rắn và kèm theo cái nhếch môi... lạnh tanh.
Hà Thanh bình tĩnh và thực tế trở lại, biết rằng chỉ có thể nói chuyện nhiều vào dịp khác thôi, còn bây giờ qúa bất tiện và mình cũng không có... thời gian :
- Thôi, buôn bán thế này sao được! Anh về làm giám sát công trình xây dựng cho một công ty quen của Thanh đi, lương cao, ổn định hơn. Người ta đang rất cần người đáng tin cậy!
Và ngoái nhìn về chiếc xe – nơi có mấy bà bạn đang chờ – Hà Thanh nói gần như thôi thúc lẫn chút... nài nỉ:
- Đang có người chờ ngoài xe, anh cho Thanh số điện thoại đi, sẽ nói chuyện về … việc làm.
Tình cảnh như thế này khiến ông Huy lúng túng, căng thẳng như một cậu học trò quên bài trước mặt … cô giáo! Ông nói:
- Tôi không làm được đâu! Buồn quá, qua bên này chơi với bạn, rồi … bán vé số … giùm bạn thôi!
Nhìn ông Huy mặt mày buồn thiu, mặc chiếc áo… hàng hiệu nhưng đã cũ và có nguồn gốc là … hàng đã qua xử dụng! Đội cái nón rơm của người ta đi chơi biển và xong rồi … vất bỏ đâu đó! Bà Hà Thanh ấm ức nghĩ trong … bụng: Cái ông này không bao giờ nói dối cho ... coi được! Nhưng rồi bà cũng... lên tiếng, giọng trở nên nghèn nghẹn và có chất chứa chút gì đó … tha thiết:
- Anh Huy, chỉ có...có số điện thoại thôi mà!
Đã vượt quá mức chịu đựng của lòng mình, cho dù bên ngoài ông tỏ vẻ như vậy, nhưng bên trong, trái tim xốn xan của ông đang xót xa đập nhanh trong lồng ngực... . Ông Huy cố nén cảm xúc, mím môi và sau cùng có một quyết định không ngờ :
- Vậy Thanh đọc... số điện thoại đi! – Bà Thanh đọc số, ông bấm bấm. Điện thoại trong “sac” tay bà có chuông! Gương mặt giãn ra, bà Hà Thanh có vẻ tươi tỉnh và hài lòng, nhưng còn cố … vớt vát, nói sẽ mua hết … vé số. Tự ái, ông Huy nhanh miệng :
- Có người dặn rồi, còn ít thôi! - Bà Thanh nhanh chóng lấy ra một tờ giấy bạc đặt lên bàn, nói : « Vậy Thanh lấy xấp vé số này ». Xong xuôi bà nói tiếp, bằng một câu nói hình như còn chất chứa biết bao điều ( ! ) :
- Thôi,... chào anh, Thanh đi công việc, sẽ sớm gặp lại… .
Bà vội quay ra bước vào xe, hai bà bạn và một bà nữa kiêm luôn lái xe đang chờ. Một bà ái ngại nhìn bà Thanh hỏi:
- Sao đi hỏi thăm đường gì mà lâu quá vậy ? Mà tôi thấy mắt bà giống … khóc quá!?
Lần này lại đến bà Thanh nói dối và nói dối cũng … coi không được!:
- Chậc! Mấy ông xe ôm hút thuốc gì như … khói xe lửa!!
Rồi bà lại móc trong “sac” tay, lấy cặp kính đen thời trang ra mang! Có bà bạn trúng được mấy lô đất trở nên giàu có, sắm xe con, rủ bà đi theo chơi... . Thật ra bà đã xin đi định cư ở nước ngoài nên chẳng thiết tha gì.Nhất là bây giờ, cuộc đi tìm mua đất trên Bình Phước của cả nhóm đối với bà hầu như không còn ý nghĩa nữa! Bà mong sao sớm xong việc! Sớm quay về nhà!
* * *
Bà Hà Thanh đi rồi, ông Huy còn thẫn thờ suy tư lẫn... lo lắng! … . Ông lo vì đã cố tình lấy điện thoại ông Thành gọi vào điện thoại của Hà Thanh. Nhờ vậy Thanh mới chịu quay trở ra xe... .Thời đi học quả thật ông (và có thể cả Hà Thanh nữa) duy nhất chỉ lo việc học hành mà thôi! Hai người không hề có tỏ lời yêu đương hoặc hứa hẹn gì với nhau hết. Nhưng không lẽ như người ta thường nói, những gì chưa trọn vẹn với nhau sẽ trở nên vô cùng đẹp đẽ và gợi nhớ suốt một đời !?
Buồn buồn, ông viết ra mấy câu thơ vào mặt sau của tờ kết quả dò số cũ … .Lúc đó ông Thành cũng vừa về.
Cánh lái xe ôm gần đó xầm xì… Hình như cái bà sang trọng đi xe hơi tới hỏi thăm đường là … “quen” với bạn của ông Thành. Lúc ra về mặt bà ấy buồn lắm và có vẻ như … bà ấy khóc!
Kể lại cho bạn nghe đầu đuôi sự việc vừa xảy ra đồng thời cũng dặn dò cách thức… ứng phó, xong ông Huy nói tiếp:
- Thôi đầu giờ chiều nay tôi về, buồn nên qua ông. Bây giờ lại buồn nữa nên về nhà thôi. Tôi còn thiếu ông … một bài thơ vì thua ván cờ cuối, tôi trả ông và để trong hộc bàn vé số đó!
Biết không ngăn bạn mình được, và phần nào cũng hiểu vấn đề mới xảy ra. Không cách nào khác, ông Thành đành để ông Huy về, nhưng không quên dặn dò: “Lâu lâu qua đây chơi nghe !”
* * *
Về đến nhà gặp cậu con trai Út và bà Năm, cả hai ngạc nhiên nhưng không có ai hỏi ông sao về sớm. Ông không nhìn ai, chỉ tự giải thích: “Ở nhà thì buồn, qua anh Thành cũng không được vui! Và vì … nhớ nhà nên đi về!”
Đến tối, sau một bữa quây quần ăn tối hơi trễ và có phần khá … cầu kỳ do bà Năm sửa soạn, cậu Út gặp ông Huy và nói nhỏ với vẻ bí mật và hóm hỉnh:
-Con đã vào trang web trường học của Ba ngày trước, có nhiều điều hay, thú vị lắm! Và đọc truyện ngắn của Ba viết nữa.
Tạm dừng, nhìn ông một thoáng, cậu tiếp:
- Con đã quyết định tuần sau đi … dạy kèm thế đứa bạn 1 – 2 tuần lễ. Thử một lần nữa xem sao?
Ông Huy vô cùng ngạc nhiên. Trước đây cậu Út cũng có lần thử đi dạy kèm. Khi tìm đến nhà học trò, có 2 cô bé, một tóc vàng, một tóc đỏ ra mở cổng và nói là nhầm số nhà, cuối đường còn có số nhà giống như vậy.
Bây giờ người ta quản lý đô thị thật... hết biết! Báo hại, sau khi chạy xe một vòng, quay trở lại chỗ cũ, nó nhanh trí bấm số điện thoại gọi thử, tiếng chuông trong chính ngôi nhà đó vang lên... .
Hai cô gái vừa rồi bước ra và … cười rú lên: “Ông “thầy” đi dạy kèm bằng xe tay ga xịn quá nè tụi bây ơi!”. Tội nghiệp thằng “nhỏ”, mới qua 20 tuổi, cao hơn mét tám (cao hơn ông gần gang tay) lập cập, lóng ngóng lập tức quay xe về! Khỏi nói, cậu Út một đi không trở lại, về nhà nói với ông là không thể và không bao giờ làm gia sư nữa! Vậy mà lần này …
Ông khuyên con:
- Con nên nhớ, thật ra mẹ không muốn cho con đi làm thêm đâu! Riêng Ba ủng hộ, vì đi làm thêm để “ tăng vốn sống ở đời” cho con, chớ không phải kiếm tiền để đi học như Ba ngày xưa! Vì vậy nếu có đi làm thêm, con phải coi việc học là ưu tiên!
Cậu Út dạ nhỏ và nói:
- Con dạy thế chỉ 1 - 2 tuần lễ, giúp thằng bạn thôi. Ba yên lòng đi!
Thằng “nhỏ” quay lưng đi về phòng riêng, ông vẫn nhìn theo: “Hồi học phổ thông, tuy theo ban A (Không phải như ban A ngày trước,bây giờ là ban khoa học tự nhiên:Toán, Lý, Hóa) nhưng nó vẫn có khiếu và rất khá môn Văn”. Có người nói nó giống ông nhiều, và cũng có người nói … chiều ngược lại.
Riêng ông vẫn khâm phục những kỳ diệu của hóa công trong việc di truyền! Cậu Út có giống ông đấy, nhưng tóc dày hơn là … của bà Năm. Bàn chân to (to hơn cả chân ông) mang giày cỡ 43 lại là … giống bàn chân của ông.
Nghĩ lại cũng tội nghiệp bà Năm. Sống với nhau thấm thoát đã hai mươi mấy năm. Bà với ông chỉ có một cậu con trai. Hai đứa con của ông mỗi đứa lại có một … mẹ! Bà lập “danh sách” sắp xếp theo thứ tự và con của bà trở thành và được gọi là … cậu Út!
Hôm sau, trong lúc ra sau nhà thả cần câu cá giải khuây, đến gần trưa, điện thoại ông Huy có chuông! Ông Thành gọi qua cho biết chiều hôm qua bà Hà Thanh có điện đến số máy của ông đến 3 lần!!!( Vì cho rằng đó là số điện thoại của ông... Huy!) Ông Huy đã dặn trước nên ông Thành không nghe. Không ngờ vừa rồi, bà ấy đi … taxi lên, đến ngay gốc cây trứng cá, có bàn vé số, chủ ý tìm ông Huy nhưng đã gặp ông … Thành!
Khỏi nói cũng biết tình hình như thế nào! Ông Huy nói với bạn qua điện thoại:
- Thà rằng như vậy rồi sẽ qua đi! Để nếu có gì ảnh hưởng đến gia đình… mỗi người thì … khổ lắm! Dù tôi với Hà Thanh ngày xưa… chưa đi đến đâu cả! Chỉ lo học hành thôi! Ngừng máy nghe?
Tiếng ông Thành gần như hốt hoảng:
- Chưa, chưa! Bà ấy có hỏi số điện thoại của ông, nhưng tôi nói tôi không được phép, mong bà hiểu và … thông cảm! Rồi thấy bà ấy ra về buồn quá, nên tôi có gởi bà ấy một … bài thơ!
Ông Huy chết lặng:
- Bài thơ nào !?
- Bài thơ “ Mây trắng ngang trời” ông … trả nợ đánh cờ thua tôi!
Ông Huy lắc đầu, thiểu não nói cộc lốc:
- Thôi được rồi! – Nhưng cái ông già “luật sư hụt” nhanh miệng:
- Không sao đâu! Ông đâu có ký tặng “người ta”. Theo tôi có 3 tình huống xảy ra: Thứ nhất, người ta lên xe và … vất qua cửa xe. Thứ hai, về để vào nhật ký nếu có viết … nhật ký. Thứ ba, gởi vào cất ở két … lưu giữ giấy tờ có giá trị tại Ngân hàng! Nhưng nói vậy chớ tôi đoán là trường hợp thứ nhất là dễ … xảy ra hơn hết!
Biết bạn mình bông đùa cho đỡ … căng thẳng, một lần nữa ông Huy nói ngắn gọn:
- Thôi… được... rồi! – Tuy nói vậy và dù đã im lặng nhưng cả hai không ai đành tắt điện thoại... . Đến khi 2 bên tắt điện thoại, trước đó ông Huy còn nghe từ điện thoại bên kia hình như có tiếng … thở dài!
Cái phao màu cam sáng rực từ sợi nhợ của cây cần câu động đậy mạnh. Ông Huy nhìn về phía mặt nước nhưng có hay biết gì đâu!
Mấy câu thơ mới viết ông làm sao quên được:
. . . . . . . . . .
Xin lòng chỉ bâng khuâng
Tim chớ nên thổn thức
Xưa ta dại, ta khờ
Nay ta mãi còn ta !?
(còn tiếp phần cuối)
HUỲNH VĂN HUÊ
(... tập truyện Mây Trắng Ngang Trời đã đăng lần đầu tiên trên trang web Học Viện Quốc Gia Nông Nghiệp SG năm 2010 và lần lượt trên huynhvanhue.ucoz.com , web T.H Ngô Quyền, CFCM blog và MCHX blog... )
Ở đời hay có những chuyện bất ngờ, trớ trêu... .Để giúp bạn không mất mối buôn bán, từ một tỉnh khác, ông Huy đã qua nơi này ngồi sạp bán... vé số... .
Ông Thành đi rồi, đến khoảng 11g trưa ông Huy đã bán được thêm vài chục tờ vé số và … giải 4 bài toán! Có chuyện lạ kỳ này vì một số học sinh con em các gia đình lao động nghèo quanh đây hay ra nhờ ông Thành giải giùm một số bài toán mà chúng học ở trường.
Tội nghiệp bọn trẻ, trong lớp thầy cô giảng dạy thế nào mà tụi nó không hiểu: lên tiếng hỏi thì bị chê trách đủ điều... . Bây giờ hết chiến tranh đã lâu, thầy cô đều tốt nghiệp trường Sư phạm chính quy cả mà... !? Tại nơi đây, ông Thành làm việc này cả năm nay rồi, Ông Huy đến thế chỗ nên... lãnh đủ là vậy! Nhưng công bằng mà nói, cha mẹ hoặc bản thân học sinh lâu lâu có cây nhà lá vườn gì đó mang ra tặng “thầy”. Hoặc thỉnh thoảng cũng mua … vé số ủng hộ.
Ông Thành vẫn chưa về, ông Huy đang lúi cúi ăn cơm … hộp. Bất chợt có chiếc xe du lịch đắt tiền, màu xám trắng, dừng ngay lề đường, trên xe một bà nhà giàu đứng tuổi bước xuống, hướng về bóng mát cây trứng cá, nơi có bàn vé số của ông … Huy.
Người đàn bà lạ cất tiếng hỏi:
- Dạ, xin lỗi … cho tôi hỏi đường đi đến... . (Ông Huy ngước mặt lên khi đang ăn dở muỗng cơm. Cả hai cùng sửng sốt!) A !... xin lỗi có phải là … l..à … anh Huy!?
- Hà Thanh... !? Thốt lên xong, ông Huy chợt muốn mình có một phép mầu nào đó để … tan biến đâu cho rồi! Trốn vào trong mây, hay chui xuống đất đều được hết! Không ngờ gặp lại Hà Thanh trong hoàn cảnh này. Không dằn được cảm xúc, Hà Thanh nói, giọng dường như hàm chứa chút trách móc xa xôi một … kẻ vô hình đâu đâu nào đó:
- Sao nghe nói anh về tỉnh quê nhà... , làm ăn cũng được, lại cưới…
- … Cưới vợ … à! "Ai" lại không có vợ có chồng ? - Tự nhiên giọng ông Huy trở nên hơi rắn và kèm theo cái nhếch môi... lạnh tanh.
Hà Thanh bình tĩnh và thực tế trở lại, biết rằng chỉ có thể nói chuyện nhiều vào dịp khác thôi, còn bây giờ qúa bất tiện và mình cũng không có... thời gian :
- Thôi, buôn bán thế này sao được! Anh về làm giám sát công trình xây dựng cho một công ty quen của Thanh đi, lương cao, ổn định hơn. Người ta đang rất cần người đáng tin cậy!
Và ngoái nhìn về chiếc xe – nơi có mấy bà bạn đang chờ – Hà Thanh nói gần như thôi thúc lẫn chút... nài nỉ:
- Đang có người chờ ngoài xe, anh cho Thanh số điện thoại đi, sẽ nói chuyện về … việc làm.
Tình cảnh như thế này khiến ông Huy lúng túng, căng thẳng như một cậu học trò quên bài trước mặt … cô giáo! Ông nói:
- Tôi không làm được đâu! Buồn quá, qua bên này chơi với bạn, rồi … bán vé số … giùm bạn thôi!
Nhìn ông Huy mặt mày buồn thiu, mặc chiếc áo… hàng hiệu nhưng đã cũ và có nguồn gốc là … hàng đã qua xử dụng! Đội cái nón rơm của người ta đi chơi biển và xong rồi … vất bỏ đâu đó! Bà Hà Thanh ấm ức nghĩ trong … bụng: Cái ông này không bao giờ nói dối cho ... coi được! Nhưng rồi bà cũng... lên tiếng, giọng trở nên nghèn nghẹn và có chất chứa chút gì đó … tha thiết:
- Anh Huy, chỉ có...có số điện thoại thôi mà!
Đã vượt quá mức chịu đựng của lòng mình, cho dù bên ngoài ông tỏ vẻ như vậy, nhưng bên trong, trái tim xốn xan của ông đang xót xa đập nhanh trong lồng ngực... . Ông Huy cố nén cảm xúc, mím môi và sau cùng có một quyết định không ngờ :
- Vậy Thanh đọc... số điện thoại đi! – Bà Thanh đọc số, ông bấm bấm. Điện thoại trong “sac” tay bà có chuông! Gương mặt giãn ra, bà Hà Thanh có vẻ tươi tỉnh và hài lòng, nhưng còn cố … vớt vát, nói sẽ mua hết … vé số. Tự ái, ông Huy nhanh miệng :
- Có người dặn rồi, còn ít thôi! - Bà Thanh nhanh chóng lấy ra một tờ giấy bạc đặt lên bàn, nói : « Vậy Thanh lấy xấp vé số này ». Xong xuôi bà nói tiếp, bằng một câu nói hình như còn chất chứa biết bao điều ( ! ) :
- Thôi,... chào anh, Thanh đi công việc, sẽ sớm gặp lại… .
Bà vội quay ra bước vào xe, hai bà bạn và một bà nữa kiêm luôn lái xe đang chờ. Một bà ái ngại nhìn bà Thanh hỏi:
- Sao đi hỏi thăm đường gì mà lâu quá vậy ? Mà tôi thấy mắt bà giống … khóc quá!?
Lần này lại đến bà Thanh nói dối và nói dối cũng … coi không được!:
- Chậc! Mấy ông xe ôm hút thuốc gì như … khói xe lửa!!
Rồi bà lại móc trong “sac” tay, lấy cặp kính đen thời trang ra mang! Có bà bạn trúng được mấy lô đất trở nên giàu có, sắm xe con, rủ bà đi theo chơi... . Thật ra bà đã xin đi định cư ở nước ngoài nên chẳng thiết tha gì.Nhất là bây giờ, cuộc đi tìm mua đất trên Bình Phước của cả nhóm đối với bà hầu như không còn ý nghĩa nữa! Bà mong sao sớm xong việc! Sớm quay về nhà!
* * *
Bà Hà Thanh đi rồi, ông Huy còn thẫn thờ suy tư lẫn... lo lắng! … . Ông lo vì đã cố tình lấy điện thoại ông Thành gọi vào điện thoại của Hà Thanh. Nhờ vậy Thanh mới chịu quay trở ra xe... .Thời đi học quả thật ông (và có thể cả Hà Thanh nữa) duy nhất chỉ lo việc học hành mà thôi! Hai người không hề có tỏ lời yêu đương hoặc hứa hẹn gì với nhau hết. Nhưng không lẽ như người ta thường nói, những gì chưa trọn vẹn với nhau sẽ trở nên vô cùng đẹp đẽ và gợi nhớ suốt một đời !?
Buồn buồn, ông viết ra mấy câu thơ vào mặt sau của tờ kết quả dò số cũ … .Lúc đó ông Thành cũng vừa về.
Cánh lái xe ôm gần đó xầm xì… Hình như cái bà sang trọng đi xe hơi tới hỏi thăm đường là … “quen” với bạn của ông Thành. Lúc ra về mặt bà ấy buồn lắm và có vẻ như … bà ấy khóc!
Kể lại cho bạn nghe đầu đuôi sự việc vừa xảy ra đồng thời cũng dặn dò cách thức… ứng phó, xong ông Huy nói tiếp:
- Thôi đầu giờ chiều nay tôi về, buồn nên qua ông. Bây giờ lại buồn nữa nên về nhà thôi. Tôi còn thiếu ông … một bài thơ vì thua ván cờ cuối, tôi trả ông và để trong hộc bàn vé số đó!
Biết không ngăn bạn mình được, và phần nào cũng hiểu vấn đề mới xảy ra. Không cách nào khác, ông Thành đành để ông Huy về, nhưng không quên dặn dò: “Lâu lâu qua đây chơi nghe !”
* * *
Về đến nhà gặp cậu con trai Út và bà Năm, cả hai ngạc nhiên nhưng không có ai hỏi ông sao về sớm. Ông không nhìn ai, chỉ tự giải thích: “Ở nhà thì buồn, qua anh Thành cũng không được vui! Và vì … nhớ nhà nên đi về!”
Đến tối, sau một bữa quây quần ăn tối hơi trễ và có phần khá … cầu kỳ do bà Năm sửa soạn, cậu Út gặp ông Huy và nói nhỏ với vẻ bí mật và hóm hỉnh:
-Con đã vào trang web trường học của Ba ngày trước, có nhiều điều hay, thú vị lắm! Và đọc truyện ngắn của Ba viết nữa.
Tạm dừng, nhìn ông một thoáng, cậu tiếp:
- Con đã quyết định tuần sau đi … dạy kèm thế đứa bạn 1 – 2 tuần lễ. Thử một lần nữa xem sao?
Ông Huy vô cùng ngạc nhiên. Trước đây cậu Út cũng có lần thử đi dạy kèm. Khi tìm đến nhà học trò, có 2 cô bé, một tóc vàng, một tóc đỏ ra mở cổng và nói là nhầm số nhà, cuối đường còn có số nhà giống như vậy.
Bây giờ người ta quản lý đô thị thật... hết biết! Báo hại, sau khi chạy xe một vòng, quay trở lại chỗ cũ, nó nhanh trí bấm số điện thoại gọi thử, tiếng chuông trong chính ngôi nhà đó vang lên... .
Hai cô gái vừa rồi bước ra và … cười rú lên: “Ông “thầy” đi dạy kèm bằng xe tay ga xịn quá nè tụi bây ơi!”. Tội nghiệp thằng “nhỏ”, mới qua 20 tuổi, cao hơn mét tám (cao hơn ông gần gang tay) lập cập, lóng ngóng lập tức quay xe về! Khỏi nói, cậu Út một đi không trở lại, về nhà nói với ông là không thể và không bao giờ làm gia sư nữa! Vậy mà lần này …
Ông khuyên con:
- Con nên nhớ, thật ra mẹ không muốn cho con đi làm thêm đâu! Riêng Ba ủng hộ, vì đi làm thêm để “ tăng vốn sống ở đời” cho con, chớ không phải kiếm tiền để đi học như Ba ngày xưa! Vì vậy nếu có đi làm thêm, con phải coi việc học là ưu tiên!
Cậu Út dạ nhỏ và nói:
- Con dạy thế chỉ 1 - 2 tuần lễ, giúp thằng bạn thôi. Ba yên lòng đi!
Thằng “nhỏ” quay lưng đi về phòng riêng, ông vẫn nhìn theo: “Hồi học phổ thông, tuy theo ban A (Không phải như ban A ngày trước,bây giờ là ban khoa học tự nhiên:Toán, Lý, Hóa) nhưng nó vẫn có khiếu và rất khá môn Văn”. Có người nói nó giống ông nhiều, và cũng có người nói … chiều ngược lại.
Riêng ông vẫn khâm phục những kỳ diệu của hóa công trong việc di truyền! Cậu Út có giống ông đấy, nhưng tóc dày hơn là … của bà Năm. Bàn chân to (to hơn cả chân ông) mang giày cỡ 43 lại là … giống bàn chân của ông.
Nghĩ lại cũng tội nghiệp bà Năm. Sống với nhau thấm thoát đã hai mươi mấy năm. Bà với ông chỉ có một cậu con trai. Hai đứa con của ông mỗi đứa lại có một … mẹ! Bà lập “danh sách” sắp xếp theo thứ tự và con của bà trở thành và được gọi là … cậu Út!
Hôm sau, trong lúc ra sau nhà thả cần câu cá giải khuây, đến gần trưa, điện thoại ông Huy có chuông! Ông Thành gọi qua cho biết chiều hôm qua bà Hà Thanh có điện đến số máy của ông đến 3 lần!!!( Vì cho rằng đó là số điện thoại của ông... Huy!) Ông Huy đã dặn trước nên ông Thành không nghe. Không ngờ vừa rồi, bà ấy đi … taxi lên, đến ngay gốc cây trứng cá, có bàn vé số, chủ ý tìm ông Huy nhưng đã gặp ông … Thành!
Khỏi nói cũng biết tình hình như thế nào! Ông Huy nói với bạn qua điện thoại:
- Thà rằng như vậy rồi sẽ qua đi! Để nếu có gì ảnh hưởng đến gia đình… mỗi người thì … khổ lắm! Dù tôi với Hà Thanh ngày xưa… chưa đi đến đâu cả! Chỉ lo học hành thôi! Ngừng máy nghe?
Tiếng ông Thành gần như hốt hoảng:
- Chưa, chưa! Bà ấy có hỏi số điện thoại của ông, nhưng tôi nói tôi không được phép, mong bà hiểu và … thông cảm! Rồi thấy bà ấy ra về buồn quá, nên tôi có gởi bà ấy một … bài thơ!
Ông Huy chết lặng:
- Bài thơ nào !?
- Bài thơ “ Mây trắng ngang trời” ông … trả nợ đánh cờ thua tôi!
Ông Huy lắc đầu, thiểu não nói cộc lốc:
- Thôi được rồi! – Nhưng cái ông già “luật sư hụt” nhanh miệng:
- Không sao đâu! Ông đâu có ký tặng “người ta”. Theo tôi có 3 tình huống xảy ra: Thứ nhất, người ta lên xe và … vất qua cửa xe. Thứ hai, về để vào nhật ký nếu có viết … nhật ký. Thứ ba, gởi vào cất ở két … lưu giữ giấy tờ có giá trị tại Ngân hàng! Nhưng nói vậy chớ tôi đoán là trường hợp thứ nhất là dễ … xảy ra hơn hết!
Biết bạn mình bông đùa cho đỡ … căng thẳng, một lần nữa ông Huy nói ngắn gọn:
- Thôi… được... rồi! – Tuy nói vậy và dù đã im lặng nhưng cả hai không ai đành tắt điện thoại... . Đến khi 2 bên tắt điện thoại, trước đó ông Huy còn nghe từ điện thoại bên kia hình như có tiếng … thở dài!
Cái phao màu cam sáng rực từ sợi nhợ của cây cần câu động đậy mạnh. Ông Huy nhìn về phía mặt nước nhưng có hay biết gì đâu!
Mấy câu thơ mới viết ông làm sao quên được:
. . . . . . . . . .
Xin lòng chỉ bâng khuâng
Tim chớ nên thổn thức
Xưa ta dại, ta khờ
Nay ta mãi còn ta !?
(còn tiếp phần cuối)
HUỲNH VĂN HUÊ
Nếu đây thật là đứa con tinh thần của bạn thì thật là tuyệt. Bạn viết không thua văn sĩ chính hiệu 😃😃😃
Trả lờiXóaBạn Sang thân mến. Bạn " khích lệ, động viên" mình quá vậy! Mình viết chỉ để thư giãn và... thể dục cho não bộ thôi... . :-))
XóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
XóaCám ơn bạn Sang. Bạn có nhận xét đến "khung cảnh" của câu chuyện từ tập 1 và 2 không? Mời bạn đón đọc tập cuối nghe.
Trả lờiXóaHVH
... có vài bạn đọc và nhất là bạn học SG xưa kia có ý muốn biết rõ các nhân vật nữ trong MTNT là ai? Xin các bạn hiểu đây là một TẬP TRUYỆN đã được viết ra. Chỉ nhân vật Huy và Hà Thanh biết rõ 2 nv nữ kia... ,và ngược lại! 😄😄😄
Trả lờiXóaThân mến. HVH