Thứ Tư, 28 tháng 2, 2024

Tiểu phẩm : BIẾT RỒI CÒN HỎI! - Hoài Nguyễn.

 




BIẾT RỒI CÒN HỎI !

Sáng nay nhà thơ Văn Kệch lên thành phố khá sớm.

Chẳng là chàng ta từ một nhà thơ cấp huyện, sau nhiều năm miệt mài phấn đấu viết và đăng báo từ cấp huyện lên cấp tỉnh cũng khá nhiều, may mắn lọt vào “mắt xanh” của mấy “quan thơ” trên tỉnh nên mới được kết nạp vào Hội nhà thơ của tỉnh gần năm nay, được hỗ trợ kinh phí in ra cũng mấy tập thơ tầm tầm bậc trung, cũng có cái gọi là biếu xén quan viên các cấp.

Sau Tết Nguyên đán vừa rồi, chuẩn bị cho ngày nhà thơ vào rằm tháng giêng này, có lẽ mấy quan trên thấy năng lực làm thơ của Văn Kệch khá phong phú nên giao cho nhiệm vụ chọn lọc tập hợp thơ của các nhà thơ trong tỉnh để tổ chức đêm thơ Nguyên tiêu.

Lên thành phố khá sớm nên Văn Kệch chưa phải vội vàng gì, ghé vào quán café Mây Ngàn làm vài ngụm buổi sáng cho có vẻ là một tao nhân mặc khách văn nghệ sĩ chứ!

Đang đứng nhìn dáo dác xung quanh để tìm chỗ trống thì bất ngờ, nhà thơ nghe có tiếng gọi:

- Anh Kệch ! Anh Kệch !

Văn Kệch quay nhìn về phía vừa có tiếng gọi mình thì nhận ra cô Thị Cỡm, một nhà thơ nữ của thành phố này cũng được kết nạp vào Hội Nhà thơ tỉnh cùng dịp với anh. Chính vì thế mà hai người hết sức thân thiết với nhau...

- Ui! Anh ở huyện lên thành phố lúc nào mà sớm dzậy! Chà! hôm nay nhà thơ lên phố chắc có việc gì quan trọng đây! Mà cũng gần đến Ngày nhà thơ rồi anh nhỉ? Không biết năm nay Hội nhà thơ ta tổ chức thế nào đây?

- Đó ! Đó! Anh lên trên này cũng vì cái việc tổ chức Đêm thơ Nguyên tiêu đó em à! Mấy anh trên này tin tưởng anh nên giao cho anh chọn lọc thơ của mấy nhà thơ trong tỉnh gửi lên, chọn mỗi người một vài câu thơ hay nhất để …thả thơ đó em …

- Bốc phét! Bốc phét! Khà ! Khà!!!

Cả hai nhà thơ Văn Kệch và Thị Cỡm giật mình tưởng ai mắng mình, nhìn xung quanh chỉ thấy mọi người nói chuyện với nhau, chẳng ai chú ý gì đến mình. Chợt Thị Cỡm nhìn lên và phát hiện có một chiếc lồng chim, trong có một chú két xanh đang gật gù… Thị Cỡm nghi hoặc nhưng không nói ra, chẳng lẽ con két này nói như người?

Thấy im lặng trở lại, Thị Cỡm mới nheo mắt với Văn Kệch:

- Chà ! Kỳ này anh lên chức to đừng quên em út đấy nghen! Mấy nhà thơ khác thả một quả bóng thơ còn em là anh phải ưu tiên dành cho vài quả đó nghen! Không được là em bắt đền anh đó …

- Khà ! Khà! Bốc phét! Bốc phét!

Lần này thì chính Thị Cỡm nhìn thấy chú két phía sau lưng nhà thơ Văn Kệch cười nghiêng ngả trong chiếc lồng và thốt lên những lời như muốn chửi hai người. Cả hai nhà thơ bực mình lắm và lúc đó ông chủ quán đi ngang qua.

Thị Cỡm là người quen ông chủ quán này nên phàn nàn:

- Anh à! Con két nhà anh nuôi sao… mất dạy quá chừng! Bọn em đang nói chuyện riêng với nhau thì nó chen ngang vào, nói như chửi vào mặt… Nó cười khà khà rồi nói “bốc phét” mấy lần như vậy!

- Ồ ! Vậy xin lỗi cô về những lời khiếm nhã của con két nhé! Con két này tôi nuôi từ nhỏ, dạy cho hiểu tiếng người và nói rất tốt. Tuy nhiên ai dạy gì thì nó nói y lại như vậy! Chắc có mấy người khách tinh nghịch bày nó nói tầm bậy đó… Xin lỗi cô và ông đây, tôi sẽ cố gắng… dạy bảo nó nói những từ lịch sự tử tế hơn.

Ông chủ nói xong xin phép hai nhà thơ rồi đi ngay. Câu chuyện cũng cho qua vì dẫu sao con vẹt vẫn là … con vẹt. Văn Kệch và Thị Cỡm sau khi uống café cũng vui vẻ chia tay rồi cũng quên luôn chuyện con két phá đám…

Sáng ngày tổ chức Hội thơ Nguyên tiêu, nhà thơ Văn Kệch lại lên thành phố sớm như mọi khi và lại cũng đến ngay cái quán café Mây Ngàn. Nhà thơ Văn Kệch lấy điện thoại và gọi cho nhà thơ Thị Cỡm đến chắc là vừa uống café sáng, vừa báo lại chuyện hứa hẹn ưu tiên hôm trước với người đẹp…

Hai nhà thơ gặp nhau cứ như cá gặp nước, rồng gặp mây nhất là Thị Cỡm cứ hỏi xoắn xít chuyện cô nàng có mấy câu thơ được thả…

- Em cứ từ từ lại nào ! Anh đã hứa là anh làm! Mấy anh trên đâu có quan tâm chuyện thơ ai được thả bao nhiêu bài, bao nhiêu câu đâu! Mấy ảnh chỉ lo trên tỉnh cấp kinh phí có như đúng dự trù không thôi em à! Bao nhiêu câu của ai là do quyền anh…sinh sát… Nói chưa hết ý, cả hai người nghe con két trên đầu cất tiếng cười:

- Ha! Ha! Ha! – Mà cái giọng cười của nó nghe đểu và khó chịu quá…

- Sao tao đang nói chuyện mà mầy lại cười cắt ngang vậy mầy? Nhà thơ Văn Kệch nổi khùng nhìn vào lồng, tay dí dí vào con két và hỏi.

- Ha! Ha! Ha! Biết rồi còn hỏi! Biết rồi còn hỏi! …

………………

HOÀI NGUYỄN  – 10/02/2017

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét