Chủ Nhật, 5 tháng 6, 2016
Truyện phương xa TÔI ĐI GIŨA NAIL - XYZ ( phần đầu )
TÔI ĐI GIŨA NAIL - Tác giả XYZ
Trước khi viết bài này, tôi có nói với chị Cả của tôi:
- Chị à, tui định ca cẩm về cái chuyện đi học nail, đi thi nail rồi đi làm nail để phải "chịu đời" với ba cái chuyện bực mình, nhưng sợ bị "nhàm hàng" vì bà con mình lên "hàng" này nhiều quá nên tui còn lưỡng lự đó chị.
Không ngờ, bả quát ngay vô mặt tôi:
- Cái gì mà "nhàm hàng"" Mỗi chuyện là một kinh nghiệm khác nhau. Mỗi người viết mỗi khác nhau, làm sao "nhàm hàng" được " Viết đi! Tui đón đọc đây nè, anh Hai!
Trời đất... ! Bình thường bả hiền khô hà, mà nay sao bả trổ dữ quá vậy trời!
Vậy là tôi "xuống tay" bắt đầu gõ lóc cóc về cái chuyện này. Bắt chước phim bộ Hồng Kông hay Đại Hàn, tôi chia cái chuyện giũa nail này ra làm ba tập.
* Tập một:TÔI ĐI HỌC "GIŨA".
Cái việc tôi đi học giũa này là do "nó" chọn tôi chớ tôi không có chọn "nó" à nghen!
Chắc cũng giông giống như phần lớn dân Mỹ da vàng của mình. Nghề giũa này thì học nhanh để có cái cần câu... bánh mì cũng nhanh. Thêm nữa, người mình có cái lợi thế là rất khéo tay, Mỹ nó cũng công nhận như thế, nên khi mình nhào vô thì nó phải "de" ra.
Sau khi bà xã tôi có bằng nail, đi làm có đồng vô đồng ra rồi thì tôi từ giã... "Mr. Mom" và lớp ESL, để đi học giũa part-time vì tôi còn phải đến trường đón Tí Anh, đến babysitter đón Tý Em, nên thời gian học phải bị kéo dài ra. Nhưng tôi không nản chút nào vì đi học nail vui lắm, đủ cả nam-phụ-xồn xồn-trẻ, đủ cả các sắc dân Việt-Miên-Lào, điểm thêm một vài em Mễ làm cảnh nữa.
Thiệt tình mà nói, tôi phải ráng học cho thiệt chăm chỉ, hai mươi phút ra chơi thì tôi vẫn ở lại trong lớp mà thực tập những gì vừa học qua, vì tôi chỉ có một con đường duy nhất đó để... trả bill trả nợ mà thôi No choice!
Nhớ hồi nhỏ còn đi học, thầy giáo và ba má tôi thường nhắc nhở là thời giờ qua đi nhanh lắm đó, đừng có lơ là bỏ phí rất uổn, nó qua đi mất rồi thì không lấy lại được đâu. Mà tôi đâu có chịu nghe, bây giờ mới thấy quý, mới thấy thấm thía, mới biết chắt chiu từng ngày từng giờ từng phút. Ở cái xứ siêu công nghiệp này, con người phải chạy đua với cái kim giờ, với cái kim phút đó. Những điều tôi vừa nghĩ đó nghe quá cũ rích, nhưng thực tế là vậy, nên tôi phải tự nghiêm khắc với mình. Tôi tự nhủ mình như vậy. Dứt khoát thế thôi!
Khi "nhập môn", cái khổ nhất mà ai cũng phải "chấp nhận... thương đau" đó là cái mùi hóa chất. Không những nó làm cho mình khó chịu ngay tức khắc mà còn di hại về sau nữa. Lần đầu hít phải mùi acetone là mũi tôi hơi bị nồng, mắt cay cay, da ưng ửng đỏ. Những lần bị dị ứng như thế là mấy... mấy cái bill cái nợ nó lại vờn qua lượn lại trước mặt mình, nên tôi phải ráng gồng mà chịu đựng thôi, vì có ai... ráng gồng giùm cho mình đâu.
Có người bị hách xì hơi liên tục, chảy nước mắt ràn rụa phải bỏ học luôn, thiệt tội nghiệp.
Bài học đầu tiên là học làm "chân nước"; khi hơi nhuyễn tay rồi thì tiến lên học làm "tay nước". Cầm cái kềm cắt da mà tay tôi phát run lên vì sợ cắt chảy máu người làm mẫu. Rồi còn massage nữa chớ, phải xoa xoa bóp bóp sao cho người làm mẫu cảm thấy "đa đã phê phê" thì mới ăn tiền. Nói nhỏ quý vị nghe, tôi khoái cái step này lắm, vì mình được xoa được bóp "người ta" thả giàn miễn phí mà không sợ bị "xu" chút nào -- tức là bị thưa kiện đó.
Chẳng biết tôi xoa xoa bóp bóp thế nào mà ba bốn cô đồng môn trẻ gặp tôi cứ mè nheo: "Chú massage cho cháu nghen... ! Chú massage cho... i... em nghen...!". Vậy là xem như tôi đã có chút ít tiến bộ trong cái step này rồi. Nói chơi cho vui vậy thôi chớ các học viên thường thay phiên làm model (làm mẫu) cho nhau để thực tập cho quen tay nghề của mình.
Qua màn sơn móng tay móng chân, tôi ngán nhất là sơn mấy màu đậm -- đỏ, cam, vàng, xanh, lam, chàm, tím -- thất sắc đó, nên đụng tới chúng là tôi... "thất sắc" ngay; nếu lỡ bị lem, mà clean không khéo thì nó lại nhòe nhoẹt tùm lum ra, càng khổ thêm nữa, mà tôi thì cứ... lỡ hoài hà. Tôi rất thích sơn màu... clear, kế đến là màu baby pink; hoặc là... không sơn màu gì hết, khỏe vô cùng.
Thỉnh thoảng, mấy lớp tiểu học gần đó dẫn các cháu học trò nhí đến cho học viên thực tập làm chân tay nuớc với giá tượng trưng. Cha mẹ các cháu thật tử tế, cho các cháu thêm một đồng để "tip" cho chúng tôi. Cầm đồng tiền "tip" từ tay các cháu mà tôi nhớ tôi thương hai nhóc của tôi lắm, vì chúng chưa được sung sướng như các cháu này.
À quên... ! Phải nói tới chuyện học lý thuyết nữa chớ. Mỗi buổi học, từ tám tới mười giờ sáng là phải học lý thuyết. Cái môn này thì ngán như cơm nếp. Ba cái tên hóa chất bằng chữ La Tinh thấy sao lạ quắc, đọc đi đọc lại mà nghe như mình đang... rang bắp, và có dễ gì thuộc đâu. Thôi thì cũng ráng, thi đậu rồi quên phắt đi cho khỏe. Tôi nghĩ ra cách học thuộc mặt chữ, hoặc liên tưởng đến những âm nào na ná như tiếng Việt mình cho dễ nhớ. Tôi chợt thấy mình... "thông minh cực kỳ". Lấy kinh nghiệm hồi đi học chữ, học ngày nào xào ngày nấy; nên buổi sáng học tại trường, tối đến xong việc nhà thì học lại liền; chớ để dồn bài đợi đến gần ngày thi mới vùi đầu chúi mũi vô mà học thì khổ lắm; nhất là ở xứ này, đủ thứ chuyện trên đời nó quần mình thì càng khổ gấp bội. Phần tôi, nhờ đã cùng bà xã học cho bả khỏi nản, nên lúc này tôi mới đỡ khổ phần nào.
Giờ nói đến chuyện học làm móng bột, tức là làm móng tay giả. Phải tập làm móng bột trên ngón tay giả trước, khi quen rồi mới được làm trên ngón tay thật. Có lần, tôi dán cái "tip" (móng giả) lên móng thật của người mẫu, vì không khéo, nên keo nó dán ngón tay tôi với ngón tay người mẫu dính chặt vào nhau, gỡ không ra; vậy là "hai đứa xồn xồn tôi" dắt nhau đi ngâm nước, chặp lâu mới gỡ ra được. Mấy cô cậu tre trẻ được dịp chọc quê: "Cô chú xứng đôi quá, tình quá! Dắt nhau đi shopping đó hả!", rồi vỗ tay cười rần lên. Quê một cục! Quê thấy mồ!
Cái khóa tôi học giũa đó phải trải qua hai tiết trời nóng và lạnh, nên việc đắp bột khá vất vả, chưa biết canh bột sao cho "vừa phải" để đắp một cái "là vừa là gọn" liền.
À, cái vẻ mặt của học viên khi chăm chú thực tập thì mỗi người mỗi vẻ coi tức cười lắm nghe. Có người khi đắp bột thì cái miệng cũng... đắp theo, khi giũa móng thì cái miệng cũng... giũa theo. Nghiã là, có người thì meo méo miệng, có người thì ha há miệng, có người thì thè thè cái lưỡi, có người thì liêm liếm cái môi... Thôi thì đủ kiểu... "nhát ma" khách. Trông tếu vô cùng.
Có lần, tôi vừa thơ thới nhịp nhịp bàn chân vừa ung dung... liêm liếm cái môi mình mà tập làm nửa bộ full set cho một bạn học nữ trẻ. Bất ngờ cô ấy hỏi:
- Chớ... chú làm gì dzậy"
Tôi vừa giũa giũa vừa nhỏ nhẹ đáp:
- Thì... tui đang làm nửa bộ full set.
- Thôi đi chú... ! --
Cổ kéo dài cái giọng mềm như tơ như lụa.
- Thôi sao được! Tui cần phải làm dzậy để kiếm chút cháo chớ! Tôi thiệt tình trả lời.
- Chú... dòm... xuống bàn coi... ! -- Cổ dịu giọng lại.
Dòm xuống bàn mới biết, thì ra tôi đang nhịp nhịp bàn chân tôi lên... bàn chân cổ.
- Sorry nhen!
- Không sao... a... n... chú...! -- Cổ cười mỏng, cái mặt sượng trân.
Cô Kim A và Cô Kim B giảng dạy, chỉ vẽ tận tình lắm. Hai Cô thường đến nói chuyện thân mật cởi mở với học viên để khuyến khích học hành, nhất là các học viên lớn tuổi, dễ bị nản.
Giũa lui giũa tới thì cũng đến ngày nạp đơn đi thi. Khi tôi học hết khóa, bà xã tôi xin chị chủ tiệm cho tôi đến tập làm, gọi là "tập bắn đạn thiệt" cho quen tay, cho dạn tay, chỉ bằng lòng. Với lại, chỉ cũng cần có một thợ nam để nhờ việc mở cửa sớm, đóng cửa trễ. Khi tôi đã kha khá tay nghề rồi thì gần như chỉ giao tiệm cho vợ chồng luôn, vì chỉ bận đi... casino. Nhờ vậy mà tôi làm cũng khá nhuyễn.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét