TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC
Cô không ngờ mình lại gặp một người mẹ chồng dễ sợ như vậy, từ khi kết hôn bà chưa từng xem trọng cô, ngày nào cũng nói những lời khó nghe. Cô chỉ biết khóc.
Người khác khuyên cô rằng mẹ chồng cô về hưu rảnh rỗi không có việc gì làm, cô cứ sinh một thằng bé kháu khỉnh, bà ấy trông cháu thì sẽ không phàn nàn cô nữa.
Mẹ chồng gây áp lực cho cô, bà cứ luôn hỏi cô khi nào thì sinh cháu, kết hôn đã mấy năm rồi mà chẳng thấy động tĩnh gì cả. Mẹ chồng còn nói những câu khó nghe hơn: “Nuôi con gà còn có thể đẻ trứng, lấy một cô vợ về mà chẳng chịu sinh cháu, thế thì thà nuôi một con gà mái còn hơn”.
Chồng cô khuyên mẹ mình: “Mẹ, mẹ nói gì vậy ạ, bọn con bận công việc, tạm thời chưa muốn sinh con”.
Bà mẹ lại nói: “Đã 30 tuổi đầu rồi còn bận đến khi nào đây!”
Thật ra không phải là hai vợ chồng cô không muốn sinh con, họ rất muốn có con, nhưng không biết vì sao mãi mà cô vẫn chưa mang thai. Nay đã qua 30 tuổi rồi, không thể dùng lý do bận công việc không muốn sinh con nữa.
Mẹ chồng cô nói: “Đến bệnh viện nào lớn mà khám đi, khéo lại bị bệnh gì đấy!”
Bà không nói là nghi ngờ ai có bệnh, nhưng cô biết chắc chắn là đang nghi ngờ cô. Cô cũng có hơi nghi ngờ bản thân mình có bệnh gì đó, chồng cô khỏe mạnh như thế, không có vẻ gì là có bệnh cả.
Kết quả kiểm tra ngoài dự kiến, thì ra là do anh bị bệnh. Khi biết được điều này, cô đã gào khóc lớn, rất nhiều năm qua, cô đã chịu biết bao nhiêu tủi nhục, cô oán giận đánh vào lưng anh:“Đều là tại anh, mẹ anh còn mắng tôi, lời gì khó nghe cũng đều nói ra hết cả!”
Anh lặng lẽ rơi nước mắt, không nói câu nào.
Về đến nhà, cô đẩy cửa vào nhà trước, mẹ chồng nói: “Sao lại khóc lóc thế kia? Ai nợ cô tiền hả? Ôi dào, tôi hiểu rồi, khám ra là cô có bệnh rồi chứ gì?”
Bình thường vì nghi ngờ việc không có con là do mình nên cô thấy tự ti trước mặt mẹ chồng, khi bà nói những lời khó nghe, cô chưa từng dám đáp trả, nhưng lần này cô lại hét lớn: “Ai có bệnh chứ, có mẹ bị bệnh ấy!”. Nói xong cô đẩy cửa đi vào phòng ngủ.
Mẹ chồng ngây ra, bà hỏi con trai vừa đi vào sau: “Chuyện gì đây?”
Anh nói: “Mẹ, có kết quả kiểm tra rồi, là do con ạ”.
Bà không tin, bắt anh phải cho xem kết quả kiểm tra.
Anh nói: “Mẹ xem cũng có hiểu gì đâu ạ”.
Bà lại nói: “Thì mẹ tìm người nào hiểu xem hộ!”
Anh nói: “Chuyện này có gì hay sao mà còn để cho người khác biết chứ ạ! Con xé và ném vào nhà vệ sinh ở bệnh viện rồi”.
Bà khóc lóc, nói dù phải tốn bao nhiêu tiền cũng phải chữa được.
Anh nói rằng bác sĩ đã nói rồi, bệnh này cả thế giới cũng không chữa được.
Thế nhưng bà mẹ không cam lòng, đi hỏi thăm những nơi chữa vô sinh bằng Đông y, rồi đi lấy thuốc, bắt anh uống những chén thuốc đắng nghét, vậy mà vợ anh vẫn chẳng có động tĩnh gì. Bà mẹ chồng cuối cùng cũng từ bỏ.
Có lần, cô nói với chồng mình muốn ly hôn. Anh không đồng ý và nói: “Anh bị bệnh này, sẽ không có ai chịu lấy anh cả, em nhẫn tâm bỏ anh như vậy sao, hay là chúng ta nhận con nuôi đi”.
Cô cũng nói với anh, cô yêu anh, nếu thật sự phải ly hôn, cô cũng không nỡ, đó chỉ là lời cô nói khi tức giận thôi. Họ nhận nuôi một bé trai, bà mẹ chồng rất cố gắng giúp họ trông con. Thái độ của mẹ chồng đối với cô cũng thay đổi 180 độ, mỗi ngày khi cô tan sở, mẹ chồng đều hỏi han, khi cô bị bệnh, bà bê trà rót nước.
Dần dần, cô không còn oán giận mẹ chồng nữa, con trai họ cũng rất thông minh, ngoan ngoãn, gia đình ấm êm hạnh phúc.
Đôi khi cô nghĩ như thế này cũng rất tốt, nếu chồng cô không bị vô sinh, mẹ chồng chắc hẳn vẫn còn khó chịu với cô như ban đầu. Nếu vậy thì cô sẽ rất khó lựa chọn, ly hôn thì cô không nỡ, không ly hôn thì cô không chịu nổi tính khí của mẹ chồng.
Đã nhiều năm trôi qua, con trai họ đã lên đại học, mẹ chồng cũng đã qua đời rồi. Một ngày nọ, cô dọn dẹp tủ và phát hiện những tờ kết quả kiểm tra đã ố vàng trong một tập hồ sơ cũ, cô mở ra xem, mặt biến sắc, cô lập tức cầm đi hỏi chồng.
Anh nói:“Đúng vậy, anh đã nói dối, khi đó kết quả là em bị bệnh”.
Cô kinh ngạc hỏi anh tại sao lại làm như vậy.
Anh nói: “Em thể hiện thái độ tự tin trước mặt mẹ anh là vì em cho rằng người bị vô sinh là anh, nếu anh nói sự thật với em thì em sẽ không còn mặt mũi nào nữa, mẹ anh là người thông minh, bà sẽ nhìn ra được. Anh uống những chén thuốc đắng nghét đó là để giả vờ người bị bệnh thật sự là anh!”.
Thì ra là vậy! Cô ôm chầm lấy anh, không nói nên lời, nước mắt cô tuôn rơi như mưa…
Yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, tình yêu hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực!
Thanh Trúc biên dịch
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét