Thứ Hai, 30 tháng 6, 2025

Đời sống : MỘT CÂU CHUYỆN... - Cong Tu Nguyen.

 

(Hình ảnh minh họa có sự giúp đỡ của AI)

MỘT CÂU CHUYỆN THẬT CẢM ĐỘNG.


Hôm rồi mình chở con gái đi học. Khi con gái đã vào trường và vào lớp rồi mình mới yên tâm ra lấy xe về. Vừa chạy xe ra đến cổng trường, vô tình mình thấy một bé gái tầm tuổi con gái mình, cháu cứ thậm thà thậm thụt nữa muốn vào trường nửa kg muốn bước vào. Thấy lạ mình tấp xe vào lề đến hỏi bé

- Tại sao con kg vào lớp mà cứ bước vào rồi lại đi ra hoài vậy. Vào lớp kẻo trễ giờ đó con

Cháu ngước lên nhìn tôi rồi cúi mặt xuống kg trả lời. Tôi nhìn thấy trong ánh mắt của cháu có điều gì đó vừa sợ vừa lo lắng. Tôi liền trấn an

- Có ai ăn hiếp con phải kg? Nói đi để bác dẫn con vào gặp cô giáo bác nói cho

Cháu rụt rè nói

- Con sợ lắm. Con sợ cô phạt và đánh đòn con

Nghe vậy tôi liền nói

- Chắc con hay đi học trễ giờ đúng kg? Chắc chắn là vậy. Vì bác thấy con đến trường mà kg chịu vào lớp nên trễ giờ đúng không nào

Cháu ngước lên nhìn tôi rưng rưng

- Dạ không phải. Bởi vì giờ thể dục mà con kg mang giày thể thao đi học

Mình lại nói

- Con hư quá. Giờ thể dục mà kg mang giày là cô phạt đúng rồi

Cháu liền cúi mặt xuống trả lời

- Tại con kg có giày

Tôi ngạc nhiên hỏi

- Sao con kg nói mẹ mua?

Cháu rưng rưng trả lời

- Con có nói mẹ mua, nhưng mẹ con kg có tiền, mẹ nói ráng chờ hết tháng mẹ có tiền rồi mẹ sẽ mua cho con. Lần này nữa là lần thứ 3 con kg có giày đi học. Lần trước cô giáo nhắc nhở, lần hai cô phạt con úp mặt vào tường và đánh hai roi vào tay con, nên con sợ lắm, lần này mà kg có giày con sợ cô giáo đánh đòn và đuổi học con

Nghe cháu nói mà mình nghẹn đắng nơi cổ họng, nước mắt muốn trào ra. Mình thò vội tay vào túi móc ra chỉ còn đúng 27k, kg đủ để mua cho cháu đôi giày. Mình nhét 27k vào tay cháu rồi nói

- Con cầm nhiêu đây về đưa cho mẹ để thêm mua giày cho con. Mà sao con không kể lý do kg mang giày thể thao đi học cho cô giáo biết

Cháu rụt rè trả lời

- Mỗi lần kg mang giày là cô la và phạt. Nên con sợ lắm kg dám nói

Mình năn nỉ một lúc cháu mới chịu theo mình vào trường. Mình dẫn cháu đến ngay phòng giám hiệu gặp hiệu trưởng và trình bày hoàn cảnh của cháu. Thầy hiệu trưởng cho gọi cô giáo xuống. Cô giáo vừa bước vào phòng thầy hiệu trưởng nhìn thấy cháu bé liền lên tiếng

- Lại kg chịu mang giày thể thao đi học giờ thể dục chứ gì. Trò này lỳ lắm. Tôi nhắc nhiều lần rồi mà kg nghe

Nói xong. Cô giáo quay qua nhìn mình nói

- Anh là phụ huynh của cháu hả? Giờ thể dục mà cháu kg chịu mang giày thể thao làm cho lớp bị sao đỏ ghi điểm 2 lần mất thành tích thi đua của lớp. Tôi nhắc nhiều lần mà cháu kg nghe

Mình chưa kịp trả lời thì thầy hiệu trưởng đính chính mình là kg phải phụ huynh của cháu và kể lại sự việc mình vừa trình bày. Cô giáo nghe vậy liền phán câu

- Chắc là trò này vẽ chuyện đó. Làm gì có chuyện đó

Nghe cô giáo nói vậy. Mình kìm chế cơn tức giận rồi nói

- Muốn biết sự thật cháu có nói thật hay kg. Cô hãy cho tôi xin số điện thoại của cha mẹ cháu để tôi gọi ngay và luôn

Cô giáo lục cặp một lúc và đưa số mình gọi thì mẹ cháu nghe máy. Mình đưa máy cho cô giáo nói chuyện và mở loa to. Sau khi mẹ cháu biết là cô giáo gọi thì mẹ cháu trình bày luôn

- Mong cô thông cảm cho cháu học đến cuối tháng tôi sẽ mua giày cho cháu. Mấy hôm rồi cháu cứ đòi mua giày mà tôi kg có tiền nên tôi chưa có mua, có tiền là tôi mua liền cho cháu cô ạ

Tắt điện thoại. Tôi nhìn thấy nét mặt cô giáo có chút bối rối còn thầy hiệu trưởng thì đanh nét mặt lại. Tôi nhìn qua cháu bé thấy cháu sợ hãi co rúm người. Lúc đó tôi cảm thấy khó thở và tức nơi lồng ngực. Tôi liền buột miệng nói

- Bệnh thành tích nó đã làm cho chúng ta trở nên vô cảm và lạnh lùng rồi phải kg thưa thầy hiệu trưởng, thưa cô giáo

Tôi nói xong thì cô giáo và thầy hiệu trưởng có vẻ hơi bẻn lẽn

Thật sự tôi cũng kg trách gì cô giáo. Trách chăng là trách cái xã hội và những người đẻ ra cái bệnh thành tích để cho những thầy cô giáo trở thành những cỗ máy, những cái CD phát ra tiếng nói đã thuộc lòng và những thợ dạy, rồi dần dần sẽ đánh mất đi cái nghề cao quý và hai chữ đầy nhân ái đó là Thầy/cô Giáo thay vào đó là sự vô cảm, vô tâm, thậm chí cả sự nhẫn tâm

Qua bài viết này. Tôi mong rằng thầy hiệu trưởng, cô giáo của bé mà tôi vừa kể và một số thầy cô giáo khác hãy dẹp bỏ bệnh thành tích mà nên đi sâu, gần gũi và quan tâm đến học trò của mình nhiều hơn. Đừng để những chuyện đáng tiếc sẽ xảy ra rồi mới hối hận.


Cong Tu Nguyen

Muôn loài: HÌNH ẢNH LÊN TIẾNG! - St trên FB.

HÌNH ẢNH LÊN TIẾNG!  



Chủ Nhật, 29 tháng 6, 2025

Cuộc sống : MẮT CỦA TRÁI TIM - Khuyết Danh.

 



MẮT CỦA TRÁI TIM 

Gần nhà ngoại tôi có một đôi vợ chồng già bị mù. Họ đã có với nhau một đàn con cháu đông đúc. Nghe ngoại nói, năm nay hai cụ đã ngót nghét tám mươi tuổi.

Ngoại kể, ngày xưa, khi lấy nhau, người chồng ngồi xe bò đi đón vợ. Tuy cô dâu và chú rể đều không nhìn thấy gì, nhưng chú rể vẫn nhờ người cuốn đầy lụa điều lên chiếc xe và đầu con bò, như vậy cho giống đám cưới. 

Khi cô dâu vừa về nhà chồng, chú rể dắt tay vợ rà mò từ nhà trên xuống nhà bếp, khắp lượt các ngóc ngách trong  gia đình. Rồi cũng từ đó, suốt hơn nửa thế kỷ, trong cái thôn nghèo chẳng mấy ai biết đến ấy, dù trời mưa hay nắng, người ta luôn nhìn thấy họ tay trong tay, lẳng lặng cùng nhau làm mọi việc.

Trong cái thôn nghèo ấy, dù trời mưa hay nắng, người ta luôn nhìn thấy họ tay trong tay, lẳng lặng cùng nhau làm mọi việc. 

Có lẽ trong tất cả công việc thì khó nhất vẫn là múc nước từ giếng lên. Lần nào cũng thế, hai người họ đều dắt nhau đi. Người vợ sờ thấy cây gỗ ở cạnh giếng, một tay ôm chặt cây, còn tay kia níu chặt bàn tay chồng. Người chồng quỳ trên sàn giếng thả gầu xuống múc, kéo nước lên.

Có người nhìn thấy họ múc nước khó khăn ngỏ ý muốn giúp nhưng hai vợ chồng đều cảm ơn rồi từ chối. Họ bảo: “Các ông bà giúp được chúng tôi một lần, nhưng không giúp được chúng tôi một đời”.

Cứ như thế, hai vợ chồng luôn tay dắt tay nhau đi lấy nước cho đến khi đứa con đầu lòng có thể gánh được một gánh nước. Dân làng đều cảm thấy lạ lùng. Trong thôn cũng có nhiều trai gái trẻ từng vì đất trơn mà trượt chân ngã xuống giếng, nhưng đôi vợ chồng mù chưa lần nào té ngã. Càng lạ lùng hơn, dù không thể nhìn thấy nhưng vợ chồng họ vẫn có thể tìm ra nhau trong đám đông đang nói chuyện ồn ào.

Người chồng là một người thổi kèn trong ban nhạc ở thôn quê. Ông thường đến các đám cưới thổi những bài: “trăm con chim phượng hoàng”, “niềm vui đầy nhà” … Dù đi thổi kèn ở đâu, ông cũng có một yêu cầu, để người vợ mù của ông đi cùng. Ông nói, để vợ ở nhà một mình, ông không an tâm.

Mỗi khi tiếng kèn của người chồng cất lên, người vợ ngồi bên rất chăm chú nghe. Dường như những giai điệu ấy đều là ông thổi riêng cho bà.  Người ta bảo, những lúc ấy, khuôn mặt người vợ mù thường đỏ ửng lên, khiến ai nấy đều cảm thấy người phụ nữ đang ngồi lặng lẽ kia xinh đẹp biết nhường nào.

Có lần, người chồng sơ ý bị ngã gãy chân. Những ngày chồng nằm bệnh viện, ba bốn hôm liền người vợ không ăn hột cơm nào vào bụng. Bà bảo, không có bàn tay quen thuộc kia, bà chẳng còn lòng dạ nào mà ăn.

Sau này, khi hai vợ chồng đều đã già và không cần đi ra ngoài nữa, họ bắt đầu trồng hoa trong sân nhà. Dù chẳng thể nhìn thấy được những đoá hoa tươi rực rỡ mình trồng lên, nhưng ông bà đều rất hạnh phúc mỗi khi đến mùa hoa nở. 


Những người con của ông bà từng hỏi bố mẹ : “Nếu ông trời dành cho bố mẹ một cơ hội, liệu bố mẹ có muốn nhìn nhau bằng mắt không?”

Ông tự hào nói: “Dắt tay nhau một đời, có bao nhiêu đường vân trong lòng bàn tay mẹ con, đều đã in trong trái tim bố. Bố chưa từng trông thấy người đẹp nhất. Trong trái tim bố thì mẹ con là người đẹp hơn cả. Cần mắt để làm gì. Mắt là thứ tham lam nhất  trần đời, nhìn cái gì cũng đánh giá tốt hay xấu, xinh hay không xinh; nhìn cái gì hay là muốn có cái đó. Trên mặt người ta có một vết sẹo cũng có thể để trong tim suốt đời.”

Tim sáng hơn mắt. Nó là sáng nhất, thật nhất!.

Còn bà thì trả lời: “Người ta nhìn người bằng mắt, bố mẹ nhìn người bằng trái tim. Tim sáng hơn mắt, thật.”

Bởi chúng ta có mắt. Nên khi chúng ta nhìn người, chỉ dựa vào mắt mà quên dùng trái tim.

Có lẽ người vợ mù đã nói đúng: Tim sáng hơn mắt. Nó là sáng nhất, thật nhất!

KHUYẾT DANH. 

Vui chút : TÌNH NGHĨA ĐÔI TA - St trên FB.

 


TÌNH NGHĨA ĐÔI TA.

Hai vợ chồng cãi nhau :

Anh chồng nói :

- Tốt nhứt là chúng ta chia tay nhau đi

Người vợ tiếp lời :

- Nếu điều đó làm anh vui

Anh chồng ra điều kiện :

- Chúng ta mỗi người đi 100 bước về hai hướng khác nhau - Nếu sau 100 bước mà cả hai quay đầu lại là sẽ không có chuyện gì - Còn không thì về sau này chúng ta có gặp lại nhau thì coi nhau như là bạn bè thôi nhen.

Người vợ đồng ý.

Anh chồng  vừa đi vừa đếm đến bước thứ 99 thì chợt suy nghĩ không lẽ tình cảm bao lâu nay phải chấm dứt từ đây sao... nghĩ vậy nên anh quay đầu lại ... anh giật mình khi thấy người vợ không đi về hướng ngược lại mà đang đứng sát sau lưng mình, nên đưa mắt có ý hỏi.

Người vợ điềm tĩnh nói :

- Chỉ cần anh quay lại thì em luôn đứng sau lưng anh

Anh chồng nghẹn ngào nấc không thành tiếng, ôm choàng vợ vào lòng rưng rưng ...

Còn người vợ đang cầm cục gạch giấu sau lưng lén quẳng vào bụi cây nghĩ thầm trong bụng :

- Chỉ cần ông mà bước thêm một bước nữa mà không quay đầu lại thì cục gạch này sẽ bay vào đầu ông liền...

Cho nên người ta thường nói: "sau lưng mỗi người đàn ông chung tình luôn luôn có một người phụ nữ đứng rình..." thiệt đúng không sai mà.

St trên FB. 

Thứ Bảy, 28 tháng 6, 2025

Cuộc sống : KHÔN KHÔNG BẰNG KHÉO - Bùi Quang Minh.




 KHÔN… KHÔNG BẰNG KHÉO

Thói quen gia đình. Sau mỗi bữa cơm cả nhà rất thích ăn chuối. Cứ cách ba bữa. Tôi ghé chợ chồm hổm gần nhà đặng mua thứ trái này về ăn. Bữa nay nơi góc đường lại xuất hiện một ông lão mới ngồi bán chuối. Ông trải áo mưa xuống đường rồi bày những nải chuối vàng ươm ra ... ung dung ngồi bán.

Ngó chỗ bán chuối quen thuộc mấy năm trời thấy đông. Tôi tấp sang mua ủng hộ bên ông. Giá chuối ông bán vẫn bằng với giá bên kia. Sau khi nhận tiền thối, tôi cúi đầu chào rồi hứa nếu chuối ngon ba ngày nữa sẽ quành lại ủng hộ. Treo lủng lẳng nải chuối trên ba-ga xe, tôi về nhà. Vừa kịp lúc mâm cơm nóng vợ dọn lên. Cả nhà vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Mẹ vẫn là người "tranh thủ" ăn nhanh nhứt để tự tay cắt chuối cho cả nhà. Mẹ ngạc nhiên lắm :

- Minh ! Chuối này con mua ở đâu ?

- Dạ. Mua ở chợ chồm hổm gần nhà như mọi khi ạ!

- Hông phải!

- Dạ ...?

- Con nhìn phần cuống nải chuối nè!

- Dạ. Nó... nó bị hư hả mẹ?

- Hông. Nải chuối rất ngon, vừa chín tới, và phần cuống chuối được "cắt sát" vô, không chừa nhiều như mọi bữa.

- Dạ mẹ. Con mua của một ông già mới ra ạ.

- Ông bán bao nhiêu 1 kg cho con?

- Dạ. Mừ lăm ngàn (15.000d) ạ! Sao vậy ạ?

- Mẹ thấy trong bịch ông còn "bẻ cho con" thêm ba trái nữa nè.

- Dạ. Như vầy... là ông lỗ nặng rồi ạ!

- Không lỗ đâu. Không lỗ một chút nào. Mẹ cam đoan rằng rồi đây khách sẽ "chạy sang" ông hết.

- Dạ?

- Buôn bán là phải biết giữ mối. Nhà mình mua chuối chỗ cũ đã nấy năm ... mẹ thấy kỳ kỳ ... mà nghĩ nó không đáng, nên thôi!

- Ý mẹ là chỗ cũ bán chuối lúc nào phần cuống cũng để "một cục bự" không cắt ra bao giờ ạ?

- Đúng. Lúc con không có nhà. Mẹ ra mua. Ông chủ ổng nói chừa ra nhiều "để cúng cho đẹp" mẹ nghĩ bụng ổng cũng mua sỉ lại từ lái theo từng buồng nên thôi.

- Dạ. Mẹ nói con mới để ý!

- Nhà mình là khách quen mấy năm trời ... lúc nào ổng cũng rất đon đả với nhà mình. Đó gọi là KHÔN!

- Dạ.

- Chưa lần nào mẹ mở miệng trả giá và cũng chưa lần nào ổng bớt một ngàn bạc nào cả.

- Dạ.

- Còn ông lão con mua chuối lần đầu này. Bán bằng giá, còn cho thêm mấy trái, cuống chuối lại chủ động "cắt sát" vào trong. Đây gọi là KHÉO!

- Dạ Mẹ.

---

Đúng như lời mẹ nói. Cái sự KHÉO của ông chẳng mấy chốc đã mang lại hiệu quả. Ba bữa sau, đúng như giao kèo, tôi quành lại ủng hộ ông. Lần này rất nhiều những gương mặt cũ "bên kia" đã chạy sang mua chuối cho ông. Ông lão móm mém cười nhân hậu. Tới lượt tôi thì chuối đã hết những nải ngon. Ông ngoắc ngoắc tôi lại gần nói nhỏ: Cháu qua bên sạp kia mua nghen... ông là ba ruột của nó... ông dạy KHÔN dạy KHÉO nó vậy là đủ rồi...  mai ông về quê !!!


BÙI QUANG MINH


Cuộc sống : MỖI NGƯỜI HÃY... - Bùi Văn Phùng.

 



MỖI NGƯỜI HÃY DỪNG LẠI...  VIỆC ÁC !


Một sinh viên đaпg tɾong kỳ nghỉ hè và anh ta đến phụ giúp tại cửa hàng bán bánh bao do cha mẹ anh ta mở.

Nhìn thấу пhững chiếc bánh bao hấp nóng hổi, thơm và tɾắng aпh ta thèm quá liền lấу một chiếc để ăn. Mẹ anh ta nhìn thấу và ngaу lập tức bà lấу chiếc bánh khỏi taу aпh ta và nói: “Bánh của chúng ta có màu tɾắng vì nó có thêm chất làm trắng, còn bánh bao hấp của chúпg ta có mùi thơm là vì có hương liệu, chúng không tốt cho sức khỏe của con, đừng ăn."

Nếu con đói, hãу chạу sang cửa hàng bên cạnh để mua một chiếc bánh chiên hạt vừng.

Chủ cửa tiệm bánh hạt vừng tɾông ɾất tử tế, anh ta ɾất phấn khởi khi thấу hàng dài khách hàng đang đứng xếp hàng chờ mua bánh của anh ta.

Khi anh ta quaу lại thì bất ngờ nhìn thấу con tɾai 10 tuổi của mìпh đang ăn bánh chiên hạt vừng một cách vui vẻ, anh ta lo lắпg và lao tới giật bánh hạt vừng của cậu bé. Rồi anh ta kéo đứa tɾẻ sang một bên và nói: “Đã bao lần ɾồi cha đã nói với con nhân thịt tɾong bánh пàу là thịt lợn ôi, còn dầu là dầu thải. Nếu con ăn sẽ ảnh hưởng nghiêm tɾọng đến sức khỏe. Nếu con đói, con hãу tới tiệm đối diện ăn một bát mì.”

Bà chủ tiệm mì lúc nào cũng vui vẻ phơi phới như gió mùa xuân vì qᴜán ngàу nào cũng đông khách.

Cô con dâu của bà đang mang bầu ra phụ giúp quán, cô thấу thực khách ăn uống vui vẻ lại ngon miệпg lên không cưỡng lại được mà пói với mẹ: “Mẹ ơi, con muốn ăn một tô mì ạ!”

Bà chủ quán, liền bức xúc. Chỉ vào bụng con dâu và nói: “Mì nàу ngon vì được làm từ đồ nhân tạo, nếu con ăn sẽ không tốt cho cháu tɾai của mẹ, con có thể sang bên kia mua bánh bao hấp, bánh chiên hạt vừng về ăn là được.”

Xã hội пàу không biết từ bao giờ lại tɾở thành пhư vậy?

Một nơi mà tính mạng và sức khỏe của con người được đổi thàпh tiền.

Một số người tɾồng rau thì chỉ muốn bán được giá cao mà phun thuốc tɾừ sâu đến nỗi chíпh họ cũng không dám ăn.

Một số người nuôi gà vì muốn chúпg mau lớn đẻ tɾứпg nhiều mà tiêm kháng sinh hooc môn tăng tɾưởпg cho chúng nên họ cũng không dám ăn.

Có người nuôi heo mà heo chết vì bệnh vẫn sẽ khôпg chút bận tâm пào mà đem heo chết vì bệnh vào chợ bán.

Nhiều người sản xuất nước giải khát sử dụng chất hóa học pha chế đồ uống chỉ vì mᴜốn tiện lợi và kiếm lời mà khôпg quan tâm an toàn sức khỏe của người dùng nên chính họ cũng không dám uống.

Nhiều ᴄông tɾìпh thi ᴄông cầu bị cắt xén пguyên vật liệu xâу dựпg họ cũng không quan tâm, họ cho ɾằпg dù sao xâу xong mình cũng khôпg đi qua nên có sập cũng không làm gì được mình.

Nhưng điều đau lòng là пgười tɾồпg rau không dám ăn rau пhưng lại ăn thịt lợn, tɾứng gà, uống đồ uống.

Người nuôi gà không ăn tɾứng nhưпg ăn rau, ăn thịt lợn, ᴜốпg đồ ᴜống.

Người xâу cầu không đi cầu nhưng nhà họ do người thi ᴄôпg khác xâу dựng.

Những пgười làm ăn có tâm ơi, xin hãу nhìn xem dùпg chất độc hại, thực phẩm bẩn để kiếm lợi, tɾục lợi, coi tíпh mạпg sức khỏe của người khác пhư cỏ, bất chấp mọi thứ để kiếm được tiền пhưng ɾồi điều đáng cười là sức khỏe của chính bạn cũпg bị người khác đem đi đánh đổi bằпg tiền.

Lòng tốt, sự tử tế giống пhư một chiếc boomeɾaпg (vũ khí của thổ dân Úc ném ra bay tới đích rồi quay về chỗ người ném) và sự độc ác cũпg như vậy. Ta đối xử với người khác như thế nào пgười khác cũng đối xử với ta như vậу, vì lợi ích mà bỏ qᴜa sức khỏe và sự an toàn của người khác thì пgười khác cũпg sẽ đối xử với bạn пhư vậy.

Hôm naу bạn đánh đổi sức khỏe của người khác lấу tiền thì một ngàу sức khỏe của bạn cũng sẽ bị người khác đổi lấу tiềп.

Xét cho cùng, xã hội là nơi ai cũпg có góp phần tɾoпg đó, nếu ai cũng hành độпg vì lợi ích của mìпh thì một ngàу пào đó chính bản thân người đó cũпg phải пhận tɾái đắng.

Đừпg để lòng tham nhỏ nhoi ích kỷ làm hại người khác và hại chíпh bạn, hãу để người khác được lớn lên tɾong một môi tɾường làпh mạпh và an toàn thì khi đó chính bạn cũпg được lớn lên tɾoпg một môi tɾườпg lành mạnh và an toàn.

Bạn пói ɾằпg xã hội đã là пhư vậу, tôi không làm vậу thì tôi lấу gì mà ăn nhưng nếu mỗi người đều пghĩ như bạn và không ai ngᴜyện ý thaу đổi tɾước, khôпg ai muốn vì người khác vậу thì xã hội nàу, đất nước nàу mãi mãi sẽ khôпg thể tốt đẹp lên, người xưa có nói ɾằng khôпg tiến lên được thì chính là thụt lùi khôпg có chuyện đứпg yên.

Chúng ta đi ɾa nước ngoài và пgưỡng mộ sự văn minh, tiến bộ của đất nước khác nhưпg bạn khôпg nghĩ mà xem sự văn minh lịch sự tiến bộ ấу cũпg chính từ nhữпg người dân nước họ gâу dựng nên. Vậу thì tại sao chúпg ta không thể, chúng ta có thể học và rèn luyện để tɾở nên tử tế và tốt bụng hơn.

Vậу mới nói khôпg làm hại người khác đã là một điều đại thiện!


(Bùi Văn Phùng)

Thứ Sáu, 27 tháng 6, 2025

Thơ : NỮ BÁC HỌC... - Bùi Chí Vinh.

 



NỮ BÁC HỌC DƯƠNG NGUYỆT ÁNH, 

MẸ ĐẺ BOM ÁP NHIỆT


Người Việt Nam duy nhất được Tổng Thống Trump hội ý trước khi tiêu diệt Fordow

Chính là nữ khoa học gia Dương Nguyệt Ánh

Bà là người khai sinh ra bom "Thermobaric Bomb" đầy kiêu hãnh 

Sinh năm 1960 tị nạn tại Hoa Kỳ 


Bà là kẻ thù không đội trời chung của tên giáo chủ Khamenei 

Một tên thù ghét những người đàn bà xinh đẹp

Bà không những đẹp mà lại còn là thần chết 

Giáng xuống Iran đòn kết liễu tuyệt vời 


Bà cùng gia đình rời Việt Nam năm 1975 sau cuộc nội chiến tả tơi

Và hồi sinh chính mình bằng sự thông minh tột độ 

Chế tạo ra bom nhiệt áp, làm cố vấn cho Bộ Quốc Phòng về chất nổ 

Bà trở thành "con cưng" của NATO và đất nước Hoa Kỳ 


Bà là ai, là Marie Curie ...

Hay là nữ thiên sứ lưu vong theo lệnh Chúa 

Chỉ biết có bà là bầu trời có lửa

Cháy thành tro than bọn ma quỷ bạo tàn


Cám ơn bà, nhà bác học Mỹ gốc Việt Nam... 

23-6-2025

BÙI CHÍ VINH. 

Suy ngẫm : CUỘC SỐNG LOÀI KIẾN - St trên FB.

 



CUỘC SỐNG LOÀI KIẾN. 

Hàng chục con kiến bị rơi vào chai nước 5 lít được để mở suốt đêm. Chúng vùng vẫy trong làn nước trong suốt, như thể từng con đang chiến đấu giành giật sự sống.

Ban đầu, tôi tưởng rằng chúng đang dìm nhau để sống sót, con này giẫm đạp lên con kia để tự cứu mình.

Tôi quay đi, quyết định không can thiệp.

Nhưng hai tiếng sau, sự tò mò khiến tôi nhìn lại vào trong chai một lần nữa.

Và tôi sững sờ: những con kiến vẫn còn sống! Chúng đã tạo thành một “hòn đảo sống” - một kim tự tháp nhỏ - trong đó vài con làm điểm tựa để nâng những con khác nổi lên khỏi mặt nước, như thể cả một cộng đồng đang hợp sức tồn tại.

Tôi nín thở quan sát. Những con ở dưới bị ngập nước, nhưng không mãi mãi. Một lúc sau, chúng được thay phiên bởi những con từ tầng trên. Những con khỏe mạnh tự nguyện lặn xuống, còn những con mệt mỏi từ từ trèo lên - không chen lấn, không xô đẩy.

Không con nào tìm cách thoát thân trước. Chúng phối hợp nhịp nhàng và dìu nhau vượt qua cơn thảm họa.

Tôi không thể đứng ngoài nữa. Tôi tìm một chiếc thìa nhỏ, nhẹ nhàng luồn vào cổ chai. Khi thấy "cứu viện", từng con kiến lần lượt trèo lên - ngay ngắn, không hoảng loạn.

Mọi việc đang diễn ra suôn sẻ, cho đến khi một con kiến yếu sức trượt trở lại xuống nước, chỉ còn cách miệng chai vài phân.

Và rồi, điều khiến tôi nhớ cả đời đã xảy ra.

Con kiến áp chót, gần như đã ra ngoài, bỗng quay đầu. Nó tụt xuống, như muốn nói: “Cố lên anh bạn, tôi sẽ không bỏ cậu lại đâu!”

Nó lặn xuống, bám lấy con đang đuối sức kia. Nhưng nó không thể kéo bạn mình ra một mình. Tôi đưa thìa lại gần, và cả hai cùng được cứu.

Câu chuyện đó khiến tôi xúc động hơn bất kỳ cuốn sách hay bộ phim nào về tình bạn và sự hy sinh. Tôi đi qua cả một cơn bão cảm xúc: từ phán xét vì đã nghĩ kiến là loài vô cảm, đến ngỡ ngàng trước sức bền của chúng, rồi là ngưỡng mộ kỷ luật, tinh thần dũng cảm, sự hy sinh… và cuối cùng là xấu hổ.

Xấu hổ vì con người. Vì chính chúng ta. Vì sự thờ ơ, vì những lần ta bỏ rơi nhau chỉ để mưu cầu lợi ích cá nhân. Vì hiếm hoi lắm mới có ai chịu quay lại để cứu người yếu thế. Chúng ta xây tường ngăn cách thay vì dựng nên những cây cầu sống kết nối.

Nếu những sinh vật nhỏ bé như kiến còn có thể đoàn kết và vị tha đến thế, thì tại sao con người - loài bậc cao - lại thường xuyên quay lưng trước nỗi đau của đồng loại?

Và nếu ai đó chưa biết sống sao cho đúng, thì hãy học từ loài kiến.

 SƯU TẦM TRÊN FB. 


(P/s: Một bài viết thực sự hay  đã sưu tầm được ... nhưng điều đáng nói ở đây là Chat GPT ngày càng lợi hại bởi tốc độ phát triển vượt bậc khi nó đã tạo ra bức ảnh này chỉ sau vài giây !)

Thơ : CÁT BỤI - Bùi Giáng.

 



CÁT BỤI

Ta cứ tưởng Trần Gian là cõi thật

Thế cho nên tất bật đến bây giờ!

Ta cứ ngỡ xuống Trần chỉ một chốc

Nào ngờ đâu ở mãi đến hôm nay!

Bạn thân ơi! Có bao giờ bạn nghĩ

Cuộc đời này chỉ tạm bợ mà thôi

Anh và tôi giàu sang hay nghèo khổ

Khi trở về cát bụi cũng trắng tay.

Cuộc đời ta phù du như cát bụi

Sống hôm nay và đâu biết ngày mai?

Dù đời ta có dài hay ngắn ngủi

Rồi cũng về với cát bụi mà thôi.

Thì người ơi! Xin đừng ganh đừng ghét

Ðừng hận thù tranh chấp với một ai

Hãy vui sống với tháng ngày ta có

Giữ cho nhau những giây phút tươi vui.

Khi ra đi cũng không còn nuối tiếc

Vì đời ta đã sống trọn kiếp người.

Với tất cả tấm lòng thành thương mến

Ðến mọi người xa lạ cũng như quen.

Ta là cát ta sẽ về với bụi

Trả trần gian những cay đắng muộn phiền

Hồn ta sẽ về nơi cao xanh ấy

Không còn buồn lo lắng chốn trần ai!

•Bùi Giáng.



Thứ Năm, 26 tháng 6, 2025

Cuộc sống : LOÀI VẬT QUANH TA - Văn Chương.

 


LOÀI VẬT QUANH TA.

Xin chào… tôi là dơi.

Tôi không uống máu. Tôi cũng không muốn mắc vào tóc của bạn đâu.

Nếu tôi vô tình bay lạc vào nhà bạn, xin đừng đánh tôi bằng chổi hay gậy… đau lắm, và tôi thực sự rất sợ.

Tôi không cố ý làm bạn hoảng. Đó chỉ là một tai nạn thôi.

Nếu tôi rơi xuống đất, có thể tôi sẽ không tự bay lên lại được.

Bạn chỉ cần nhẹ nhàng dùng một cái khăn hoặc chiếc vải mềm, đưa tôi ra ngoài, và tôi sẽ bay đi ngay — tôi hứa đấy.

Tôi ăn muỗi và rất nhiều loài côn trùng gây hại khác.

Nhưng “ngôi nhà” của chúng tôi — những thân cây già, gác mái bỏ hoang — đang dần biến mất.

Chúng tôi gần như không còn nơi nào để trú ngụ.

Nên nếu bạn thấy tôi lạc vào nhà mình,

hãy tắt đèn bên trong, bật một chiếc đèn ngoài sân, và mở hé cửa hoặc cửa sổ.

Tôi sẽ tự tìm đường ra nhanh thôi.

Làm ơn… hãy đối xử với tôi bằng lòng nhân ái.

Tôi cũng chỉ đang cố gắng sống.

Một lời nhắn nhỏ từ thiên nhiên:

Dơi là loài thụ phấn quan trọng, góp phần kiểm soát sâu bọ và giữ cân bằng hệ sinh thái.

Một chút dịu dàng của bạn có thể cứu sống một sinh vật nhỏ — và góp phần bảo vệ cả một thế giới tự nhiên.

TG Văn Chương

Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2025

Thơ : MỘT THOÁNG NHA TRANG - Nguyễn Long An.

 



MỘT THOÁNG NHA TRANG 


Theo bước chân người về Nha Trang,

Bãi xưa cát trắng, nắng có vàng.

Biển trời vẫn một màu xanh ngát,

Ngàn năm sóng còn vỗ mênh mang.


Giã bút nghiên vào đời ngơ ngác,

Chưa một mối tình giắt sau lưng.

Em Nha Trang tình như biển rộng,

Dã tràng ơi, xe cát hoài công.


Có buổi đi bờ về Cầu Đá,

Kêu tô phở Chụt nhớ Sài Gòn.

Xa xa đôi cánh buồm thấp thoáng,

Chở cả buổi chiều đi muôn phương.


Giọt nước mắt muộn đêm dạ vũ,

Nặng cánh hải âu về xa xăm.

Lâu rồi chưa về thăm trường cũ,

Từ quân hành lỡ nhịp lặng căm.


Nha Trang mà người đang ngắm nghía,

Lạ lẫm trong ta thuở thiếu thời.

Tháp Bà trơ gan cùng tuế nguyệt,

Lòng không gổ đá cũng ngậm ngùi.


       NGUYỄN LONG AN. 


Thơ : NGHE MƯA THÁNG SÁU - Xuân Duyên.

 



NGHE MƯA THÁNG SÁU.

Hoa tàn biết rụng về đâu

Nghe mưa tháng sáu..buồn sâu nỗi lòng

Phận hoa sao mãi long đong

Rơi trên đường vắng trông mong tiếng cười

    Rồi mưa tạnh ,trời quang mây trắng

    Hoa vẫn còn ở lại đơn côi

    Nhớ hoài ánh mắt bờ môi

    Gót hài nhẹ lướt tình thôi tạ từ

              XUÂN DUYÊN - 6/ 2025

Thứ Bảy, 31 tháng 5, 2025

Hồi đó : MÁ CỦA MẸ - Quân Phạm.





MÁ CỦA MẸ

Ngoại tôi ra đi vào một buổi chiều tháng chạp, cậu Năm tay cầm chén thuốc nam, tay lay lay ngoại gọi dậy để uống thuốc, miệng vừa kêu má ơi má à sao giờ còn ngủ, nhưng má - tức ngoại tôi – không bao giờ dậy nữa. Trong hố mắt sâu im lìm hằn vết chân chim là sự nhẹ nhõm. Cuối cùng, tôi cũng thấy ngoại thực sự được nghỉ ngơi.

Đám mất của ngoại buồn thôi là buồn, chiếc xe tang lăn bánh xiêu vẹo trên con đường cát trắng miền Trung, gió bấc thốc từng cơn vào lòng nghe buốt rát. Từng lời kinh của đoàn hộ niệm đưa tiễn ngoại theo gió đi xa, len lỏi vào từng rặng phi lao rì rào. Tôi vẫn nhớ hình ảnh mẹ tôi - một người đã mạnh mẽ xốc vác lo liệu cho hậu sự ra sao, nhưng khi người ta hạ quan lại ngồi thụp xuống đất, vừa lạy vừa nấc không thành tiếng, nước mắt nhỏ xuống huyệt sâu từng giọt ngắn dài. Đến tận bây giờ mẹ vẫn còn tâm sự với tôi: “Cả đời mẹ chỉ ân hận nhất là không lo cho ngoại tử tế, vì nhà mình nghèo quá”.  Chữ “nghèo” rơi ra trên môi mẹ tôi nhỏ dần, như sợ phải dằn thêm nỗi đau vào một nỗi đau khác.

Ngoại tôi sinh ra thời kỳ đất nước còn bom rơi đạn lạc, khoảng thời gian đó hầu như ai cũng khổ, nhưng qua những câu chuyện ngoại kể, từ “khổ” dường như nó chưa đủ diễn tả hết. Dòng họ bên mẹ tôi có truyền thống làm nghề bán cháo lòng, cái gánh cháo nặng oằn được bà Cố chuyền vai khi ngoại còn rất trẻ, mỗi ngày ngoại phải dậy từ hai giờ sáng, đi bộ mười hai cây số để gánh lòng về luộc, rồi rang gạo nấu cháo... Thuở ấy điện đóm còn thiếu thốn, trên con đường chập chờn lau sậy chỉ có tiếng chân bước trơ trọi và cây đèn dầu hột vịt treo đầu gánh le lói trong đêm. Trong suy nghĩ non nớt của những đứa cháu, những câu chuyện ma ngoại kể bên gánh cháo hồi trẻ luôn có sức hấp dẫn lạ kỳ, và mỗi khi câu chuyện được kết thúc bằng việc ngoại tôi…bỏ chạy đều đem lại sự hụt hẫng cho mấy đứa nhỏ, đứa nào cũng chê ngoại nhát gan không dám đứng lại để chiến đấu…với con ma. Trong hình dung mà đám cháu mong đợi, bà tụi nó phải đứng lại cầm đòn gánh chiến đấu kiên cường như…Tề Thiên cầm gậy Như Ý. Mãi đến sau này vất vả mưu sinh, đi sớm về khuya một mình, tôi mới thấy thương bà thân gái dặm trường. 

Ngoại hồi xưa giỏi giang, lại siêng năm làm lụng nên cũng nhiều người qua mời trầu cau Cố - mấy cậu tôi kể vậy - nhưng Cố bảo để ngoại tôi tự lựa chọn hạnh phúc cho riêng mình. Rồi trong một buổi chợ sớm, ngoại tôi gặp một nửa cuộc đời. Ông tôi khi đó là quân nhân của chế độ cũ, trên đường hành quân từ Huế tình cờ gặp nhau rồi bén duyên chồng vợ. Ông bà tôi có cả thảy năm người con, mẹ tôi thứ ba. Có một người đàn ông bên cạnh đỡ đần, chặng đường mưu sinh của Ngoại cũng đỡ chênh vênh.

Vợ chồng chưa đầu bạc răng long thì thế cuộc đổi dời, để tránh liên lụy cho gia đình, sau năm 75 ông lặng lẽ bỏ ra tận đất Phú Yên rồi biệt vô âm tín, chỉ còn lại bà cùng bầy con nheo nhóc. Tôi lúc đó còn chưa ra đời, nhưng qua lời kể của mẹ thì ngoại héo hắt, ít nói ít cười, cũng may bên cạnh ngoại còn có mẹ và các cậu quây quần, tiếng khua chén đũa bên mâm cơm chiều cũng sưởi ấm lòng đôi chút.

Cuộc sống đơn chiếc sau đó mỗi ngày mỗi cơ cực hơn, vì mẹ tôi là con gái duy nhất trong nhà nên được ưu tiên đi học, các cậu nghỉ học làm lụng, mỗi người một tay tiếp sức cho mẹ bước vào cánh cổng trường Y, thời đó nhà nào có con học hết Tú Tài đã là một niềm hãnh diện. Ngoại tôi chọn ở vậy không đi thêm bước nữa, gửi gắm hạnh phúc nhờ con mình viết tiếp, dựng vợ gả chồng cho từng người. Ngoại chẳng có gì để cho các con mình, chỉ cầm tay các cậu rồi rưng rưng: "Tại má nghèo quá…" 

Mẹ tôi lo học hành nên lập gia đình sau cùng, nhưng rồi mẹ gặp ba tôi trong một hội diễn dân công miền Trung, bước chân qua thềm đỏ rực xác pháo, mẹ bỏ lại giấc mộng ngành Y. Ngoại buồn nhưng không ép, chắc ngoại cũng nghĩ như Cố, hạnh phúc để mẹ tự tìm. Thời gian đầu ba tôi cũng làm ăn khấm khá, nhưng từng biến cố như từng đợt sóng dữ cuốn đi bao êm đềm. Không nhà cửa không tài sản, gia đình tôi dọn về sống ở nhà thờ bên nội, ba mẹ tôi làm đủ thứ nghề để nuôi chị em tôi khôn lớn. Ba có khi đi làm đạo tỳ đám ma, khi xuống bến đò bốc vác kiếm cơm qua ngày, mẹ ở nhà lo cơm nước và may vá cho người ta. Ngoại tôi không biết đạp xe, vẫn giữ thói quen đi bộ chục cây số để đến thăm và đem quà bánh cho chị em tôi trong chiếc giỏ nan. Chiếc giỏ làm bằng cói đã cũ mòn, ngoại để trong đó nào trầu cau, thuốc rê, vôi… mỗi lần lục giỏ ngoại mùi trầu non ngai ngái tỏa ra, đọng lại cay nồng nơi sống mũi. 

Những lúc ngoại qua thăm, tôi thấy mẹ như cây tre già gặp gió, ngồi bên cạnh níu lấy ngoại mà thở than. Có một điều mà tôi ấn tượng nhất, đó là chưa bao giờ nghe ngoại dằn vặt mẹ tôi vì lựa chọn của mẹ. Người nhà quê không biết ủi an, cũng chẳng nói lời hoa mỹ, nhưng ngoại có cách riêng để xoa dịu những nhọc nhằn mà mẹ trải qua. Nhiều lúc mẹ tủi thân khóc, ngoại cũng chỉ thở dài mà nói, nhìn lên mình không bằng ai, nhìn xuống mấy ai bằng mình, nghe con...

Ngoại tôi chịu nỗi đau kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh hai lần, lần đầu khi cậu Hai tôi nhập ngũ và hy sinh trên chiến trường Campuchia từ trước khi tôi được sinh ra. Lần thứ hai là lúc cậu Út tôi bị tai nạn ngoài biển, tôi vẫn hình dung ra dáng ngoại lưng còng ngồi trên bộ ngựa gỗ, đau đáu nhìn người ta đem cậu tôi về trong manh chiếu lạnh. Cầm nải chuối xanh dằn lên bụng con mình, mắt ngoại buồn như tượng, không khóc mà cũng chẳng nói năng. “Nước mắt chảy từ con mắt là thứ thường thôi”… ừ thì người ta nói vậy.

Cậu Út tôi nằm xuống để lại hai đứa con trai, thằng Bi theo mẹ về quê, thằng Nhí ở lại. Ngoại dọn về ở bên căn nhà lá liêu xiêu của cậu và sống với thằng Nhí, nuôi nấng dạy dỗ nó nên người. Nhà cậu tôi ở nơi hẻo lánh, vách lá không ngăn nổi từng lọn gió thổi qua cánh đồng hoang, ngọn đèn trên bàn thờ leo lét theo từng tiếng Nam Mô thổn thức.

Từ sau khi mẹ tôi đi lấy chồng, ngoại đã nghỉ buôn gánh bán bưng, sống nhờ con cái chu cấp và tiền mẹ liệt sĩ mỗi tháng mấy trăm ngàn (mà ngoại thường hay nói cậu Hai dù mất cũng còn nuôi ngoại). Các cậu và mẹ tôi ai cũng nghèo khó nhưng mỗi người một ít gửi qua gạo đường mắm muối, ngoại tự trồng rau cỏ quanh nhà, có gì ăn nấy. 

Có lần tôi cùng mẹ đi chợ mua thật nhiều đồ ăn, chưa kịp mừng thì thấy mẹ sang ra cả một giỏ đầy để đem qua cho ngoại, tôi còn nhỏ không suy nghĩ được nhiều, chỉ biết hờn mẹ vì thời đó nhà còn thiếu thốn trăm bề, tôi thì còm nhom. Bị mẹ la, tôi cố khóc to cho ngoại thấy, ngoại nghe được không trách, chỉ dỗ dành tôi và rầy mẹ: “Má ăn được nhiêu đâu mà bây đem nhiều qua làm chi rồi bỏ uổng, đem về bớt!” Tôi – trẻ con hả hê vì nghĩ là mình đã chiến thắng, để rồi sau này tôi – trưởng thành giận mình sao mà nông cạn. 

Năm tháng trôi qua, ngoại tôi càng ngày càng già yếu, những khớp xương từng oằn mình cõng cả bầy con giờ đây bắt đầu lên tiếng. Biết con cháu ai cũng khó khăn, ngoại cố giấu bệnh cho đến khi trượt chân té giữa thềm rêu ướt. Thằng Nhí mếu máo, nước mũi tèm nhem chạy xe đạp đi gọi bác Năm ơi cô Ba ơi. Kể từ đó ngoại tôi không đi lại được nữa, chỉ nằm một chỗ. Mẹ tôi khóa cửa nhà cậu Út, đưa ngoại và thằng Nhí về ở nhà cậu Năm tôi để tiện chăm nom cho đến ngày ngoại qua đời. Căn nhà đó đến nay vẫn nằm trên vườn cũ, cỏ dại mọc um tùm, mỗi lần đi ngang tôi vẫn hình dung dáng ngoại khệnh khạng súc khạp đựng nước mưa bên chái nhà, tiếng gáo cọ vào đáy khạp nghe xao xác.

Mỗi năm giỗ ngoại, mẹ ngồi rất lâu nhìn lên bàn thờ có tấm ảnh ngoại miệng còn đỏ màu trầu, mà người ta cắt ghép từ cái hình chụp chung với đám cháu Tết năm nào. Mẹ tôi cũng mang nhiều ân hận, nói cho cùng cũng vì chữ nghèo nên chữ hiếu chẳng thể vẹn tròn. Có lần ngoại đau chân xức nhiều dầu gió, mẹ cằn nhằn trong vô ý: “Má xài sao mà hao, con mới mua đây mà hết rồi”. Để rồi sau này ngoại mất, mẹ tôi cầm chai dầu còn chưa vơi ngay đầu giường ngoại mà khóc thôi là khóc. “Những câu đáng nói thì vì vô tâm , khờ dại nên không nói, những câu không đáng nói thì cũng vì vô tâm, dại khờ nên đã nói rồi, không lấy lại được..”

Sau này chị Hai tôi yên bề gia thất, tôi đi làm cũng có đồng ra đồng vô, gia đình dần bước qua thời cơ cực. Mẹ càng lớn tuổi thì càng giống ngoại, từng cử chỉ lời nói, tôi cũng không lấy gì làm lạ. Mà giống nhất cái khoản cần kiệm, chưa bao giờ tôi dẫn mẹ đi ăn ngon hay mua sắm gì mà mẹ không cằn nhằn sao mắc quá, uổng ghê. Mọi thứ tôi mua đều có thể quy ra “buổi chợ” của mẹ, giá cái áo này mẹ đi chợ được ba ngày, giá cái quần kia mẹ đi chợ được cả tuần... Tôi không biết những bà mẹ khác như thế nào, nhưng qua bóng hình bà ngoại và mẹ, tôi chỉ thấy sao mà những người phụ nữ xứ mình khổ quá, chỉ biết chắt mót lo cho chồng cho con suốt cả cuộc đời.

Gần đây dịch giã hoành hành ở quê, mẹ tôi cũng không tránh khỏi, tôi sốt vó lo thuốc thang, sợ người già khó chống chọi. Sau khi mẹ hết bệnh, nghe người ta bày ăn yến nhanh hồi phục sức khỏe, tôi chẳng nói trước mà mua về chưng cho mẹ ăn, mẹ giận tôi học đâu kiểu tiêu pha của nhà giàu. Lâu sau mẹ đem lên để bàn thờ ngoại, đốt một nén nhang, giọng mẹ trầm xuống: Hồi ngoại con bệnh mẹ cũng muốn mua này mua kia tẩm bổ, mà mẹ và các cậu không đủ điều kiện, chỉ buồn là “khi sống thì chẳng cho ăn, đến khi thác xuống làm văn tế ruồi” thì có ích gì đâu. Tôi thấu hiểu nỗi lòng của mẹ, nên tôi chẳng màng nhà cửa cao sang, chỉ nếu mai này chẳng may mẹ về với ngoại, thì việc duy nhất tôi mong là mình không còn gì phải ân hận.

Mỗi khi rằm tháng Bảy về, tôi bước bên cạnh mẹ vô chùa cầu an, trên ngực áo tôi cài bông hồng đỏ thắm, mẹ cũng lẳng lặng xin một bông màu trắng. Hai mẹ con quỳ dưới chân tượng Phật, từng lời kinh Vu Lan theo tiếng mõ đều đều nghe buồn tê tái.

“Điều thứ ba thâm ân nuôi dưỡng,

Cực đến đâu bền vững chẳng lay,

Thứ tư ăn đắng nuốt cay,

Để dành bùi ngọt đủ đầy cho con…”

Khói nhang ai đốt sao cay xè mắt. 

QUÂN PHẠM. 

Suy ngẫm : QUẠ VÀ CHIM SẺ - Thế Giới Văn Chương.

 


QUẠ VÀ CHIM SẺ. 

Một ngày nọ, giữa mùa Thu, một cơn gió mạnh thổi qua khu rừng. Bầu trời phủ đầy mây đen, và những chiếc lá lao vào một điệu nhảy điên cuồng, cuốn theo cơn lốc không thể kiềm chế. Giữa cơn bão đó, một con quạ bay qua cánh đồng thì đâm mạnh vào cành cây sần sùi của một cây sồi già. Với một tiếng quác nghẹn lại, nó rơi xuống đất, một bên cánh rũ xuống, gãy gập.

Con quạ cố gắng đứng dậy, giang cánh ra, nhưng một cơn đau nhói xuyên qua cơ thể nó. Nó hiểu rằng mình không thể tự đứng dậy được. Thế là, nó ngước mắt nhìn lên bầu trời – nơi những con chim khác vẫn đang bay vòng tròn – và cất lên một tiếng kêu đầy hy vọng:

— Cứu tôi với... tôi không thể bay nữa...

Một con chim ác là đi ngang qua nhìn thấy, bật cười khinh miệt:

— Mi đó à, kẻ kiêu ngạo, từng bay cao và nhìn xuống chúng ta... Và giờ thì cầu xin sự giúp đỡ sao?

Một con sáo, một con chim sơn ca, thậm chí cả một con giẻ cùi bay theo sau. Nhưng không con nào dừng lại. Ánh mắt lảng tránh của chúng mang theo vẻ khinh thường hoặc dửng dưng.

Con quạ cúi đầu. Một mình, đói khát, bị thương, nó cảm thấy niềm tin dần rời bỏ mình.

Nhưng bất chợt, từ một bụi cây gần đó, một giọng nói dịu dàng, nhỏ nhẹ cất lên:

— Tôi sẽ giúp anh... nếu anh không chê sức tôi yếu.

Đó là một con chim sẻ. Nhỏ bé, giản dị, màu xám như vỏ cây. Nó nhảy đến bên con quạ, ngậm một mẩu bánh mì khô trong mỏ. Rồi nó quay lại, mang theo một giọt nước, một chiếc ổ bằng lá khô, và xây tổ dưới gốc cây.

— Tại sao cậu làm vậy? — Con quạ thì thầm, ngạc nhiên.

— Bởi vì anh vẫn còn sống. Và nếu tôi là người ngã xuống, tôi cũng mong có ai đó không quay mặt làm ngơ.

Ngày tháng trôi qua. Con quạ, ban đầu không thể cử động, được con chim nhỏ canh chừng, chăm sóc, sưởi ấm. Chim sẻ chia phần vụn bánh của mình, kể chuyện về cuộc sống trong rừng, và canh gác suốt những đêm lạnh buốt. Và khi cuối cùng con quạ có thể dang cánh trở lại, suy nghĩ đầu tiên của nó không phải là cho bản thân, mà là cho người bạn nhỏ nay đã trở nên quý giá hơn tất cả.

Mùa xuân đến trong ánh sáng rực rỡ và tiếng hót líu lo. Nhưng một buổi sáng, khi chim sẻ đang mổ những hạt giống trong trảng cỏ, một con chim ưng từ bụi cây lao ra. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh — chim sẻ thậm chí còn chưa kịp kêu lên.

Nhưng bỗng nhiên, một bóng đen xé ngang bầu trời. Con quạ, mạnh mẽ và lộng lẫy, lao thẳng vào kẻ săn mồi. Đôi cánh nó đập mạnh đến nỗi gió rít lên. Nó đâm sầm vào con chim ưng và khiến nó phải bỏ chạy.

— Anh đã cứu tôi... — Chim sẻ thở hổn hển.

— Không, chính cậu mới là người đã cứu tôi trước tiên, — con quạ đáp. — Và giờ tôi biết rằng lòng tốt không đo bằng sải cánh. Một trái tim vĩ đại có thể nằm trong một cơ thể nhỏ bé nhất.

----------------------

Đừng bao giờ xem thường những ai yếu đuối hơn mình. Có những người tưởng chừng nhỏ bé lại trở thành chỗ dựa lớn lao nhất. Và lòng tốt được trao đi mà không mong hồi đáp sẽ luôn quay trở lại — vào lúc ta không ngờ nhất, nhưng cũng là lúc ta cần nó nhất.


Trang Thế Giới Văn Chương

Thơ : LỜI TÌNH CUỐI - Dung Hạ (fb)

 


LỜI TÌNH CUỐI


Tạm biệt nhé, mùa thơ xưa lộng lẫy

Rồi cũng tan theo tro lạnh cuối chiều

Xin đừng khơi đốm lửa tàn buổi ấy

Chẳng thể làm ấm lại giấc mơ yêu!


Hãy cứ để nồng nàn xưa yên giấc

Mộng đời nhau giờ sớm đã chôn vùi

Có níu kéo những ngọt ngào đã mất

Cũng chỉ làm thêm cay đắng nhau thôi!


Bởi đã rất yêu nên không còn nợ

Bởi từng rất xa nên đủ ngậm ngùi

Và như thế, chẳng còn gì hối tiếc

Sẽ an lành, ngày tháng lặng thầm ơi!


DUNG HẠ (FB) 

14.5.2025

Thơ vui : VỊNH CON RẮN - LHN.

 



Năm Tỵ vịnh con Rắn...

VỊNH CON RẮN. 

Tỵ vẽ kiểu gì vẫn thấy ghê

Dòm là muốn chạy , khó mà mê

Cọp thì mấy bả còn ưa bắt

Rắn chắc nhiều ông cũng phát chê

Chỉ có hổ mang ngâm thuốc bắc

Hoặc may bợm nhậu tưởng Sa Kê

Bạch Xà phải hóa ra hoa hậu

Mới dụ được người cõi tục phê .

LHN

Thứ Ba, 20 tháng 5, 2025

Thơ : NHỚ MÙA PHƯỢNG VĨ - Thơ và Tình.

 



NHỚ MÙA PHƯỢNG VĨ 

Tháng Năm chưa đi

Tháng Sáu đã lấp ló bên hè

Hoa Lộc Vừng trên đê vừa hé nở

Những chuỗi nụ

đong đưa theo gió

Xoè yếm non chào đón mùa sang


Tháng Sáu

và cái nắng chang chang

Rang khô cả... cọng rơm cuống rạ

Tiếng Ve ru

khê nồng vòm lá

Gọi đàn Trâu hối hả xuống ao làng


Hoa Phượng hồng

rải dọc lối ngang

Níu chân ta... lang thang  miền xa vắng

Buổi học cuối...

bỗng dưng trầm lặng

Ngày mai ơi

xa cách nhau rồi


Cánh Phượng hồng

người tặng tựa son môi 

Giây phút cuối bên nhau trong lớp học

Mắt nàng ấy

ngấn ngần chực khóc

Thương ngày mai rồi sẽ ra sao...?


Tháng Sáu...

rồi tiếp tiếp Tháng Sáu sau

Đã bao mùa Xuân đi nhường Hạ đến

Và cứ thế...

bấy nhiêu mùa lỡ hẹn

Sân trường xưa... nay còn mỗi tiếng Ve...!


Ve Sầu khóc nức nở

có ai nghe...?

Cánh Phượng rớt trên hè... còn tươi rói

Tháng Sáu ơi

sao mình ta đứng đợi

Người ở đâu... không tới... cứ ơ thờ.

20/5/2025

THƠ VÀ TÌNH. 

Thứ Bảy, 17 tháng 5, 2025

Thơ : YÊU RỪNG - Giáng Hương.

 



YÊU RỪNG                              

Nhớ thời tuổi trẻ lâm trường      Trèo đèo lội suối xem thườn hiểm nguy                                        Giữ rừng xanh mãi diệu kỳ          Ta nhà lâm nghiệp ngại gì nắng mưa                                                  Hưu rồi ôn lại ngày xưa                Bao nhiêu kỷ niệm, chiều mưa, nhớ rừng!...                  

Ai ơi gian khổ đã từng                  Tháng tư ngày hẹn ta mừng gặp nhau.                                      

Điều tra quy hoạch gian lao        Lội rừng sốt rét nhưng sao vẫn trèo?                                                  Tình yêu nghề đã cuốn theo        Chim ca vượn hú suối reo mây ngàn                                                  Yêu sao chiều nắng hanh vàng                                                                Cánh rừng xanh mướt ngập tràn niềm vui!...                                           (Cảm hứng tháng 4/2025)

GIÁNG HƯƠNG. 

Ngày của mẹ : CHIẾC ĐÒN GÁNH... - Sưu tầm.

 



CHIẾC ĐÒN GÁNH... GÁNH CẢ CUỘC ĐỜI CỦA CON THƠ...!


Chiếc đòn gánh và đôi gióng, một biểu tượng đẹp cho tâm hồn, cốt cách của người phụ nữ Việt Nam...! Nét đẹp dung dị, đời thường ấy từng được nhà văn Mỹ E.Shillue hứng thú ghi lại một cách vừa chân thực, vừa đậm chất nghệ thuật: “Bà bán hàng rong mang trên vai một vật lãng mạn nhất ở phương Đông: Cái đòn gánh…! Bà nhẹ nhàng bước đi, nó như điệu múa, nhún nhảy bên phải rồi bên trái đi ra khỏi xóm nghèo...!
Chẳng rõ cái vật “lãng mạn nhất ở phương Đông” ấy có tự bao giờ...? Chỉ biết được rằng, nó luôn in đậm hình ảnh các bà, các mẹ, các chị gánh gồng ngược xuôi qua không biết bao gian nan, thử thách…!
Chiếc đòn gánh và cặp thúng rổ là những thứ vật dụng được làm ra từ sự sáng tạo của trí óc cùng đôi bàn tay khéo léo của những người cần lao. Nếu người phương Tây khi lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh người phụ nữ Việt thoăn thoắt ngược xuôi với chiếc đòn gánh trên vai sẽ ít nhiều mang đến cảm giác lạ lẫm xen chút thú vị, ngạc nhiên. Nhưng trong tiềm thức của mỗi người, hình ảnh ấy lại thân thuộc, gần gũi đến nao lòng...! Khi thấy cái cảnh trên cái rổ tre lớn có hai đứa con thơ bé bỏng chưa biết thế nào là nỗi vất vả gian nan của người má thương yêu…!
Có lẽ, trong tâm thức những đứa trẻ sinh ra từ làng không sao quên được kỉ niệm thuở nhỏ cùng má rong ruổi khắp nơi trên đôi quang gánh nhọc nhằn…! Từ những con đường làng quê nghèo khó đến góc chợ rộn ràng kẻ bán buôn... Thân cò lặn lội là má, là biển trời đầy ắp tình thương yêu dành cho con cũng là má...! Ấy vậy mà, suốt những năm tháng gánh gồng những đứa con thơ dại, má chẳng bao giờ cất lời than vãn, kể lể với ai...!
Niềm vui, niềm hạnh phúc của con được đắp đổi từ tình yêu thương, đức hi sinh lớn lao vĩ đại của má. Bằng đôi vai gầy, người đã gánh cả tuổi thơ con…! Má luôn bên con từ khi mới sinh ra, khi con nhỏ dại đến lúc trưởng thành...! Và đến lúc con thành nhân, thành danh cũng là lúc mắt má mờ, lưng má còng phải dựa vào vai con, và khi giật mình nhìn lại, con chợt thảng thốt nhận ra má mình đã già...! Chiếc đòn gánh đã mất đi tự bao giờ. Nếu còn chăng, nó đứng buồn thênh ở góc bếp tối tăm đầy ám khói bụi...! Nó cũng đã từng đưa ta đi khắp chốn chợ quê, ru ta ngủ ngon lành, say sưa bên tiếng kêu kẽo kẹt phát ra từ trên đôi vai gầy của má...! Thỉnh thoảng má bảo rằng: "Ngày xưa nuôi con vất vả cực nhọc nhưng không thấy lo lắng bồn chồn bởi các con luôn ở trong vòng tay của mẹ, bây giờ con cái lớn hơn nhưng cuộc đời vốn đầy rẫy cám dỗ, tai ương… ai biết đâu là cạm bẫy...! Gánh con..., má gánh cả một đời...! Chiều nay, bước ra đường nhìn hình ảnh các cô gánh hàng rong trên phố, giữa dòng xe cộ ngược xuôi, tấp nập, lòng bỗng lặng đi vì xúc động, trong lòng thầm gọi: -Má ơi...!
SƯU TẦM ( aihuubienhoa.com )

Chủ Nhật, 11 tháng 5, 2025

Thơ : CHIỀU RƠI BÓNG MẸ - Phan Minh Lệ.

 


.... nhân "NGÀY CỦA MẸ 2025"

CHIỀU RƠI BÓNG MẸ


Chiều rơi bóng Mẹ liêu xiêu

Vầng trăng xưa cũ vẫn nhiều vấn vương

Đôi vai quẳng gánh lên đường 

Sáng qua chợ sáng, tà dương gánh về


Mẹ đi bao dặm sơn khê

Gót mòn vai nhỏ cơn mê ngày dài

Nét Xuân Mẹ đã tàn phai

Nụ cười dâu bể bi ai một đời


Đã qua rồi cuộc rong chơi

Đường trần xin trả cuộc đời đa đoan

Đã qua sóng chớp mưa ngàn

Đã qua hết những đoạn trường đắng cay


Đêm nằm lệ chảy mòn tay

Liêu xiêu bóng Mẹ bước dài trong mơ 

Nước vẫn chảy đá vẫn trơ

Nghe sầu theo gió phất phơ liễu buồn


Quê nhà qua mấy đồi nương

Chân mây ngày cũ còn vương bóng người

Con giờ núp bóng mồ côi 

Chiêm bao gặp Mẹ, con phơi nỗi sầu


Đêm nghe cuốc gọi rừng sâu

Tưởng trong tiếng gió Mẹ ầu ờ ru

Mẹ thầm  vào cõi thiên thu

Chiều rơi bóng Mẹ sa mù cõi không.

PHAN MINH LỆ.

Mùa Vu Lan Ất Tỵ