( Hình ảnh sưu tầm trên mạng )
NƯỚC MẮT CHẢY XUÔI.
Bác ơi, cháu thấy bác ngồi ở đây suốt buổi trưa ngoài nắng nóng. Trời muốn mưa rồi, sao bác không về. Mắc mưa bệnh ra thì khổ.
- Bác không dám về lúc này cháu ạ.
- Sao thế bác?
- Vì con gái cùng cháu ngoại bác đang ăn cơm ở nhà bác.
- Ô hay, sao bác không về gặp con, gặp cháu ạ?
- Vì trước đây bác đuổi nó đi, cấm nó về nhà.
- Lý do vì sao lại thế ạ?
- Vì bác khuyên bảo nó, nhưng nó không chịu nghe lời bác.
- Là sao ạ?
- Trước nó yêu một đứa con nhà giàu, chỉ ăn rồi chơi bời lêu lổng. Bác biết nếu con mình lấy nó, thì tương lai chả tốt lành gì. Khuyên bảo không được, lý lẽ không được, con bác vẫn quyết lấy thằng đấy. Bác bực quá, tuyên bố từ con, cấm nó bén mảng về nhà bác.
- Vậy giờ chị ấy sao rồi ạ?
- Ly hôn rồi.
- Chắc bác thương chị ấy lắm.
- Bác chỉ có mình nó thôi. Không thương nó thì thương ai hả cháu.
- Dạ... Như vậy là bác đã tha thứ cho chị ấy rồi.
- Bác có ghét bỏ nó nổi đâu mà tha thứ. Nhưng nó thì vẫn sợ bác.
- Cháu hiểu rồi. Vì vậy bác mới lánh mặt đi để mẹ con chị ấy ăn bữa cơm phải không ạ?
- Đúng rồi cháu. Giờ nó khổ lắm, nhưng cắn răng chịu đựng một mình.
- Nhưng bác ơi, trời mưa rồi đây này. Bác mau về ngay đi.
- Bác muốn chờ cho con bác ăn cơm xong đã, bác mới dám về.
- Cháu xin bác, bác cứ về đi, nói ra hết nỗi lòng của bác cho chị ấy nghe. Sẽ không sao đâu ạ.
Nghe lời cô gái, ông vác cuốc đi về nhà. Trời mưa, bộ quần áo ông đang mặc ướt sũng. Cái thân thể gầy guộc của ông run lên từng chập, vì ớn lạnh.
Ông vào đến sân, thì con gái bế cháu sấp ngửa chạy ra. Cặp mắt con lắm lét nhìn ông, đầy lo lắng.
Ông vội giữ con gái lại, đẩy vào nhà.
- Trời đang mưa, con bế con của con đi đâu.
- Con..
- Đây là nhà của gia đình mình, con muốn về lúc nào cũng được. Bố giờ sức khỏe cũng yếu rồi, đừng bắt bố phải tránh mặt đi ngồi ngoài mưa nắng chờ con ăn. Con đừng lén lút nữa, khổ cho con, khổ tâm cả cho bố.
Con gái nghe bố nói vậy, òa khóc, nhào tới ôm bố. Người bố gầy quá, chỉ da và xương.
Bát cơm con đang ăn dở để trên bàn, nước canh con chan vào để ăn cho nhanh, còn chưa kịp vơi một nửa.
Con nấc lên, thầm thì: "Con xin lỗi bố, bố ơi"...
Nguồn sưu tầm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét