Con chó vàng và ông lão đánh chó
Thấy con chó nào lấp ló là lão tiến lại gần nó rồi nghiêng ngó, nếu thấy không có ai quanh đó là lão tung cái thòng lọng ra siết chặt lấy cổ con chó, rồi vung cái gậy đánh chó đập liên tiếp vào đầu nó, mặc cho con chó kêu la nhăn nhó, chân co dúm dó…
Nhưng đó là hồi còn khỏe, còn sức thôi, chứ dạo gần đây, sức đã yếu, người đã mỏi, lão cũng không dám oánh những con chó to nữa mà chỉ rình rình bắt nạt những con bé. Sở dĩ lão sợ chó to là vì lần ấy, lão thấy một con Béc-giê to như một con dê, mắt lão sáng lên rồi nhủ thầm: “Đậu, ngon rồi, hôm nay bắt được con này về mình sẽ dành tiền đầu tư quả súng giảm thanh. Có súng giảm thanh thì đi bắt trộm chó nhàn lắm, chỉ việc bắn cái “Bọp” một phát vào đầu nó, thế là ung dung đến hốt xác cho vào bao thôi”.
Nghĩ rồi lão rón rén đến gần, quăng cái thòng lọng vào cổ con Béc-giê rồi siết mạnh. Nhưng lão không ngờ con Béc-giê này lại khỏe thế, nó hất một phát khiến lão ngã chúi chụi, lăn lông lốc, bổ ngửa ra đất. Rồi con chó tru lên dữ tợn, nhe răng chồm tới. Nó nhằm thẳng chym lão mà tớp. Rất may, lão đã kịp xoay người lại nên con chó chỉ ngoạm được vào mông lão, một mảng thịt trượt ra. Lão đau quá, ôm mông rú lên, rồi chợt nhớ đến cái gậy đánh chó vẫn đang cầm trên tay, lão vung lên loạn xạ. Con chó bị dính hai gậy vào đầu thì hơi chùn và khựng lại. Chỉ chờ có thế, lão vùng dậy chạy thục mạng. Đúng là súng giảm thanh chưa thấy đâu mà suýt nữa bị nó tớp mất cái súng lục, thật là nhục!
Ấy thế nhưng con vợ lão không có hiểu được cái vất vả, cái nguy hiểm mà lão phải chịu, phải đối mặt hàng ngày. Mụ ta thì chỉ thích mỗi ngày lão về phải vác theo vài con chó, để cho mụ hả hê xẻ thịt, lọc thịt, gọi người đến bán buôn, bán lẻ, tấp nập, rồi mụ ngồi dạng chân ra giữa nhà đếm tiền, cười khềnh khệch. Nhưng cái nghề đánh chó nó cũng giống như đi ăn trộm, giống như đi buôn, hôm được, hôm không. Những hôm lão về với cái bao nhăn nhúm, rỗng tuếch thì mặt mụ vợ lão cũng nhăn nhúm như cái bao. Rồi mụ gầm gừ, chì chiết, rồi chửi lão là đồ ăn hại, đồ vô tích sự…
Vợ chồng lão mà đứng cạnh nhau thì nhìn khá là lố bịch và buồn cười. Mụ vợ thì lùn lùn, béo ú, nung núc như cái bánh đúc, còn lão thì yếu ớt, gầy gò, phờ phạc, nhìn như lão Hạc. Thành thử, mụ hay cáu gắt cũng phải: sức lão như thế, làm sao phục vụ nổi mụ ta.
Sáng nay cũng vậy, lão vừa ngủ dậy, đang lòng khòng đứng ở sân, tay chân khuờ khoạng mấy động tác thể dục dưỡng sinh thì mụ vợ lão đã hằn học:
– Ông đang diễn tuồng đấy à? Nhìn ngứa cả mắt. Còn không mau vào chuẩn bị mà đi đánh chó đi.
– Hôm nay là mùng 1 tháng 5, quốc tế lao động mà, tưởng được nghỉ?
– Nghỉ à? Thế cái mồm có nghỉ ăn không? Cái tiền có nghỉ tiêu không? Mà ông mặc quần áo tử tế vào cho tôi nhờ, người thì loèo khoèo như cái cành cây queo mà lại cứ thích cởi trần mặc quần đùi. Khách người ta đến mua hàng giờ đấy, ông định làm trò cười cho thiên hạ à?
– Kệ họ, tôi cứ cởi trần mặc quần đùi đấy, để cho họ thấy rằng bà ngược đãi, hành hạ và bóc lột chồng bà như thế nào.
– À, được, vậy ông cởi luôn cái quần đùi ra đi, để cho họ hiểu lý do vì sao ông đáng bị đối xử như thế.
Lão không nói gì, lẳng lặng vào nhà mặc quần áo rồi chuẩn bị đồ nghề. Lão lang thang, lững thững, khật khưỡng qua từng con ngõ nhỏ vắng vẻ, đìu hiu. Dạo này nạn trộm chó hoành hành nên người ta cũng cảnh giác lắm, không dám thả chó rông ra như trước nữa, thành ra lão đi gần nửa ngày trời ngoài đường mà vẫn chưa thấy bóng dáng con chó nào. Vừa mệt vừa khát nước, lão ngồi nghỉ ở dưới gốc cây đu đủ cổ thụ rồi nằm lăn ra ngủ lúc nào không hay. Trong giấc mơ, lão thấy mình lạc vào một cánh đồng bao la toàn là chó. Lão tha hồ đánh bắt mà không sợ ai phát hiện. Thế rồi mưa ập xuống trắng xóa cả cánh đồng, trắng xóa cả chó, lão lại đang khát nên cứ há miệng thật to, mặc cho những giọt mưa thốc thẳng vào mồm lão, mưa bắn tung tóe lên mặt lão thật sảng khoái.
Rồi lão giật mình bừng tỉnh và nhận ra rằng: không phải lão đang ở trên đồng cỏ mà là đang ngủ dưới gốc cây đu đủ. Và những giọt nước phi vào mồm, vào miệng lão nãy giờ không phải là nước mưa mà là nước của một con chó. Cái con chó này bé thôi, chỉ bằng con mèo. Nó vẫn đang nhấc một chân lên hênh hếch, chổng chym vào mặt lão rồi tè say sưa. Lão điên tiết vùng dậy, vật ngửa con chó ra rồi xông lên bóp cổ.
– ĐKM chó, dám tè vào mặt ông à?
Bị siết chặt cổ, con chó lấy hai chân trước quờ quờ tay lão như muốn gỡ ra rồi miệng nó phát ra từng tiếng ú ớ:
– Ối ối…Xin tha mạng cho ta, ta biết lỗi rồi…
Lão nghe vậy thì kinh ngạc quá liền buông con chó ra rồi lắp bắp:
– Ngươi…ngươi là…?
– Ta là chó.
– Là chó thì ta biết rồi, nhưng ý ta muốn hỏi ngươi là chó gì mà lại nói được tiếng người?
– Ta vốn là chó cưng của Ngọc Hoàng, Ngọc Hoàng rất cưng chiều ta, đi đâu cũng bế ta theo, ngủ cũng ôm ta ngủ. Thế rồi một hôm Ngọc Hoàng vô cớ, đùng đùng nổi giận quẳng ta xuống hạ giới, từ đó ta cứ lang thang, gặp gì ăn nấy, gặp đâu đái đấy.
– Tại sao vô cớ mà Ngọc Hoàng lại ném ngươi xuống hạ giới chứ?
– Nói là vô cớ thì cũng không hẳn, thực ra ta có mắc một lỗi, nhưng lỗi đó rất nhỏ và không đáng để Ngọc Hoàng phải đối xử với ta như thế.
– Ngươi đã mắc lỗi gì?
– Hôm đó Ngọc Hoàng cùng các quan trên thiên đình đang ăn lẩu. Cũng như mọi ngày, ông ấy vẫn bế ta trên tay rồi hỏi ta thích ăn gì thì ông ấy gắp cho. Đột nhiên ta buồn ỉa quá nên đã nhảy lên bàn ăn rồi ỉa một bãi vào trong nồi lẩu. Đấy, sự việc chỉ có thế thôi mà lão ấy quăng ngay ta xuống dưới này.
Lão nghe con chó trình bày thì tỏ vẻ rất cảm thông, rồi cũng không trách tội nữa mà tha cho nó đi. Thực ra, nếu là con chó to thì chắc lão cũng đập chết đấy, nhưng con này bé quá, có bắt về cũng chẳng bõ công mổ, rồi thui, rồi chặt. Được lão tha chết, con chó cảm ơn rối rít:
– Đa tạ ông đã không giết, ông thật tốt bụng. Từ nay, nếu ông cần gì, cứ đến gốc đu đủ này gọi ta, ta sẽ giúp ông toại nguyện.
Lão đem sự lạ về kể lại cho vợ nghe, ai ngờ, vợ lão trợn mắt lên quát ầm ĩ:
– Đồ ngu, thế là ông tha cho nó thật à? Sao không xin lấy cái gì đó?
– Xin gì? Tôi có cần gì đâu, tiền bạc có bao nhiêu bà cũng lột sạch, tôi đâu có giữ được cái gì cho riêng mình mà xin.
– Thì ông xin cho tôi. Chân tôi hơi ngắn ông ạ, ông đến xin con chó cho chân tôi dài ra khoảng nửa mét nữa đi, chỉ nửa mét thôi.
Lão không dám cãi lệnh vợ nên đành tất tưởi đến chỗ cây đu đủ gọi con chó. Sau khi nghe xong yêu cầu của lão, con chó cười tươi rồi nói:
– Đơn giản mà, ông cứ về đi, yêu cầu của ông sẽ được thực hiện.
Về tới nhà, lão thấy chân của vợ lão đúng là dài ra nửa mét thật, dài miên man với chi chít những vết hắc lào, lang ben. Tưởng là đã yên, ai ngờ, mụ vợ lại mon men tới ôm lão rồi thì thầm:
– Ông chịu khó ra gặp con chó lần nữa, bảo nó cho ngực tôi to lên gấp đôi nhé, được không?
– To làm gì nữa hả bà? Như bây giờ mà tôi vẫn phải dùng hai tay, gồng hết sức mới nâng lên được. Bà muốn to gấp đôi để tôi chết ngạt à?
– Ông dốt bỏ xừ! Người ta phải mất cả trăm triệu để bơm, mình đây không mất đồng nào mà vẫn có ngực to, tội gì không xin. Đi đi ông.
Sợ vợ nổi cáu, lão lại thất thểu ra chỗ con chó. Con chó nghe xong lại nói:
– Được rồi. Ông cứ về đi, yêu cầu của ông sẽ được thực hiện.
Quả thật, lúc về tới nhà, lão đã thấy vợ lão nằm ưỡn ra với hai quả ngực to tướng, chềnh ềnh, chiếm tới 1/3 diện tích cái giường. Mụ vợ nháy mắt lão tình tứ rồi nói với giọng rất khiêu khích, mời gọi:
– Lên đây với em, em cho thử hàng mới nè…
– Thôi, con lạy bà! Sáng đến giờ con đi đi lại lại mệt lắm rồi, giờ mà leo lên là chết đấy!
– Ừ, cũng phải, với lại, nhìn cái bộ dạng còm cõi, ốm yếu của ông tôi cũng mất hứng rồi. Ông mau ra gặp con chó, bảo nó biến ông thành Lý Đức ngay, có vậy mới phục vụ được tôi. Đi mau…
Đương nhiên là con chó lại đáp ứng yêu cầu của lão. Lão oai phong trở về nhà với một vóc dáng cao to, cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn. Mụ vợ thấy lão về với thân hình vạm vỡ, đồ sộ như vậy thì mắt sáng lên, chạy tới sờ nắn lung tung, săm soi, kiểm tra ríu rít.
– Oa!!! Giống anh Lý Đức thật. Mình lên giường tiến hành ngay thôi ông.
Nói rồi mụ vợ nhảy tót lên giường. Nhưng bỗng nghe tiếng “Rắc!!!” Chiếc giường xiêu vẹo rồi đổ sập xuống, nó đã quá cũ nát và không thể cáng nổi cái thân hình vốn đã ục ịch nay lại càng ục ịch hơn của mụ. Thấy thế, mụ lắc đầu ngao ngán:
– Ông ra bảo con chó cho mình cái giường mới thật đẹp, thật chắc nhé! Giờ cả tôi và ông đều đã to ra nhiều, sao nằm được cái giường cũ kỹ này nữa. Đi ngay đi ông.
– Đi suốt sáng đến giờ mệt rồi, không thích đi nữa.
– Ái zà! Hôm nay gớm nhỉ, lại dám cãi lệnh bà à? Chán sống rồi hả?
– Này thì lắm mồm này! – “Bốp!!!”
– Á, ông dám đánh tôi?
– Đương nhiên. Trước đây tôi gầy còm ốm yếu nên đành chịu để bà bắt nạt, giờ tôi là Lý Đức rồi, còn sợ bà nữa sao? Láo là đánh luôn. Này thì lắm mồm này! – “Bốp! Hự!!”
– Ối giồi ôi, làng nước ơi, cứu tôi với! Anh Lý Đức anh ấy đánh tôi…
– Này thì lắm mồm này! – “Bốp! Hự!!”
VÕ TÒNG ĐÁNH MÈO.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét