CHIẾC LÁ CUỐI CÙNG.
Công cha như núi Thái Sơn.
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.
Cô nằm trên chiếc giường bệnh nhìn ra khung cửa... . Bên ngoài ban-công tầng lầu 1 của bệnh viện này là phần trên tán lá một cây bằng lăng hãy còn đang muộn màng điểm xuyết mấy chùm hoa tím trông thật nên thơ và dễ thương. Nơi một cành khẳng khiu nghiêng nghiêng nhoài ra phía ngoài, cô chợt chú ý đến mấy chiếc lá vàng... . Giống cây này là vậy, cây miền nhiệt đới này thay lá cũng khác với cây ôn đới. Trong khóm lá hãy còn xanh kia vẫn xuất hiện mấy chiếc lá vàng, và lá đã vàng cứ thế mà tuần tự rụng rơi trước gió!... .
Cô nhớ rằng hồi còn trẻ mình cũng đã từng đọc qua ở đâu đó truyện của O.Henry, một văn sỹ người Mỹ: "Chiếc Lá Cuối Cùng" . Trong truyện cũng có giường bệnh, cũng có khung cửa, cũng có chiếc lá vàng...
Vào độ tuổi này cô lại mắc phải căn bệnh hiếm gặp, thiếu hồng cầu mãn tính. Để điều trị ngoài vài thứ thuốc đặc hiệu, bệnh nhân còn được định kỳ tiếp máu theo chỉ định của thầy thuốc. Hôm nay chính là ngày đầu tiên bệnh viện truyền hai đơn vị máu cho cô. Nhờ là một phụ nữ biết lo xa, với số tiền dành dụm được đã giúp cô không gặp khó khăn về tài chính khi trị bệnh, nhưng cái khó lại là do thiếu người thân chăm sóc ! Còn nếu phải thuê người lạ thì làm sao yên tâm đặt hết niềm tin... .Vấn đề này quả thật là lạ lùng và khác thường, nhưng biết sao khi đây lại là thực tế hiển nhiên.
Cũng như mọi người, đương nhiên cô cũng có một mái ấm gia đình: người được gọi là chồng cô thì dù đang vẫn chung một mái nhà nhưng quan hệ giao tiếp giữa hai người còn ... tệ hơn hai người hàng xóm. Khi ông ấy bệnh, dù đã ly hôn từ lâu nhưng vì tình người, vì nghĩa cũ sau mấy mươi năm chung sống, và cũng vì hai đứa con... . Lúc ấy cô hết lòng chăm sóc ông ta dù bản thân cô cũng bắt đầu nhuốm bệnh.
Nhưng nay đến lúc cô lâm bệnh - mà lại là bệnh nặng - ông ấy lại thản nhiên nói rằng mình có tính... "sợ bệnh viện" nên thản nhiên ở nhà !... . Đến hai đứa con, chúng đều có gia đình và ra sống riêng, một đứa mới cưới vợ xong và đang đi công tác nước ngoài. Riêng đứa anh lớn còn ở trong nước thì vịn lý do bận công tác và con nhỏ đang bệnh nên không thể vào bệnh viện chăm sóc mẹ được.
Ngoài các lý do vừa kể, không biết có cái lý do - mà nhiều gia đình gặp phải - khác là có chuyện so đo giữa con cái với nhau hay không ?! Chỉ biết chắc chắn một điều là thời điểm này cô đang đơn độc một thân một mình trong bệnh viện. Bệnh nặng, cô đơn, cô lo buồn và bi quan hơn bao giờ hết, bất giác cô thở dài rồi đưa mắt nhìn ra khung cửa, mấy chiếc lá vàng đã rụng từ lúc nào chỉ còn lại vỏn vẹn ba chiếc.
Rồi đây, theo quy luật tử sinh, trên nhánh cây trước khung cửa này sẽ không còn chiếc lá vàng nào cả. Cô nhớ đến nhân vật nữ trong truyện của O.Henry, cô ấy cũng nằm trên giường bệnh và có suy nghĩ bi quan rằng khi chiếc lá cuối cùng thoi thóp ngoài khung cửa kia lìa cành thì cô ấy cũng sẽ... . Bất giác cô liên tưởng đến tình cảnh của mình, bệnh nặng và lại còn đơn độc hơn cả nhân vật trong truyện nói trên !
Đến đây chợt có một người y tá bước vào cất tiếng ái ngại hỏi thăm :
- Cô đã có thân nhân vào chăm sóc chưa?
Như người mất hồn, cô thờ thẩn lắc đầu chầm chậm:
- Không có ai hết ! ... Có lẽ sẽ là như vậy.
Bằng một giọng thương cảm, người y tá nói:
- Bây giờ cháu kiểm tra huyết áp của cô, lát nữa sẽ vô liên tiếp hai đơn vị máu, thời gian kéo dài phải đến khoảng sáu giờ... . Chính vì vậy có khả năng bị sốc nên cô rất cần có thân nhân bên cạnh để theo dõi kịp thời báo ngay cho phòng trực... .
Giờ thì người y tá im lặng thực hiện công việc chuyên môn, sau khi ghi chép số liệu xong cô ấy cất tiếng khuyên một cách chân tình:
- Nếu khi truyền máu cô thấy cơ thể có diễn biến bất thường thì mau nhờ những người đang chăm sóc thân nhân quanh đây nhanh chóng báo cho phòng trực nghe... .
Cô cố gắng mỉm miệng cười héo hắt và cất tiếng cảm ơn người y tá tận tâm, tốt bụng. Khi người này không còn che khuất, cô ngước nhìn ra khung cửa, giờ trên cành cây chỉ còn có hai chiếc lá vàng đang lay lắt trước những cơn gió cuối Thu. Tim cô đập nhanh, trán rịn mồ hôi, đầu óc có hơi choáng váng... .
Cô thấy hồi hộp trong lòng, thầm nghĩ không lẽ mạng sống của mình có lúc lại giống như nhân vật nữ trong câu chuyện xưa cũ ở một nơi xa lắc nào đó hay sao !? Chợt mắt cô như thấy cảnh vật chung quanh có phần mờ đi... . Một quãng thời gian xa xăm chợt quay trở về hiện tại... .
* * *
Ngày ấy sau khi kết thúc việc học hành với tấm bằng đại học, là một sinh viên giỏi, cô được giữ lại ở trường để làm công việc trợ giảng. Đến năm 1975... . Bạn bè, người thân ly tán mỗi kẻ một phương trời... . Rồi cô kết hôn với một bạn học thời trung học, người đã đeo đuổi cô một cách bền bỉ nhiều năm cho đến khi cô tốt nghiệp đại học và ra đi làm... . Người đàn ông ấy cũng theo học nghành sư phạm. Khi sống với nhau hai mặt con thì cũng là lúc mâu thuẩn gia đình phát sinh. Cô làm việc nơi thành phố lớn, người chồng của cô - người trụ cột gia đình - lại công tác ở một tỉnh cận kề. Lâu lâu ông về nhà, đến lúc trở lên nhiệm sở thường thì ông ấy không còn đủ tiền đi xe !
Một mình vừa làm việc vừa phải chăm sóc, nuôi dạy hai con nhỏ trong giai đoạn đâu đâu cũng lâm vào hoàn cảnh vô cùng khó khăn... . Chuyện đã mấy mươi năm qua, tuy không cần phải nhắc lại nhưng có lẽ ai ai cùng thời với cô cũng có thể hình dung ra được.
Để có nguồn đạm quý giá cho con phát triển và mạnh khỏe, cô mua đậu nành về, nhờ một cối đá quay tay, cô tự xay đậu làm đậu hủ, sữa đậu nành cho con. Là một giảng viên, buổi chiều sau giờ dạy, cô chịu đựng mất nhiều thì giờ sắp hàng chung với tất cả mọi người để chờ mua sữa trâu Mu-ra (do nhà trường nuôi thí nghiệm) đem về cho con ở nhà uống.
Hầu như bất cứ người phụ nữ nào cũng có sợ một con vật nào đó, như ... chuột, gián, thằn lằn... .Thế nhưng có mấy ai biết vào những đêm mưa gió tối trời, một thân một mình cô đã thu hết can đảm với cây đèn dầu lặn lội qua khu thực nghiệm của trường để bắt vài con... cóc !!! Loài động vật này tuy hiền lành như vậy nhưng với bộ da sần sùi, đáng sợ đến ngay cả đàn ông có người cũng phải lánh xa, nhưng cô bất chấp, đem về tự tay biến tất cả thành... thực phẩm cho con.
Đó chỉ vì duy nhất một điều: lòng yêu thương con vô bến vô bờ. Cô đã vượt qua nỗi sợ hãi thường tình, mong rằng nguồn đạm và khoáng quý giá được chắt chiu kia sẽ phần nào giúp các đứa con của mình trưởng thành một cách tốt đẹp, hoàn hảo hơn.
Chưa hết, với đồng lương eo hẹp làm sao đủ để nuôi con cho tương đối đàng hoàng, nhất là trẻ con nhu cầu ăn-học hầu như vô tận lại thêm dễ nay bệnh mai đau. Vì vậy cô phải cố làm thêm đủ các thứ công việc. Từ chăn nuôi heo rồi gà rồi thỏ... ,dẫn đến việc cuốc đất trồng khoai lang, khoai mì... ,vừa có rau chăn nuôi, vừa có thêm lương thực cho người. Đến một dạo, khi phong trào nuôi cá trê Phi rộ lên, cô cũng đâu có đứng ngoài... . Thêm nữa, nhờ trước kia có học nghề may, cô nhận may áo quần cho mọi người rồi kiêm luôn cả mở lớp dạy may với những ai có nhu cầu. Ngần ấy công việc oằn nặng lên vai người phụ nữ vốn trước kia, lúc còn sống nơi một tỉnh lỵ nhỏ nhắn hiền hòa chỉ biết mỗi một việc cắp sách đến trường.
Hơn mười năm sau, những khó khăn thiếu thốn đã đươc vơi đi phần nào, người chồng xin được chuyển công tác về chung một quận với cô. Những tưởng đây là cơ hội để đồng vợ đồng chồng cùng góp phần chăm lo cho các con, nhưng sự thật lại không hề như vậy. Người chồng lúc này được xem như có địa vị kha khá trong xã hội, được ăn trắng mặc trơn hơn trước kia, giờ lại giở thói trăng hoa! Ông ta có nhân tình là một cô gái trẻ khác. Khi cô biết được bầu trời như sụp đổ, đất dưới chân cô như... nứt ra !
Đàn bà nào lại không ghen ?! Nhưng với cô ghen chỉ là phần nhỏ thôi, cái mà làm cô đau khổ và phẩn uất là lòng người sao lại thay đổi một cách dễ dàng đến như vậy ?! Còn nhớ lại suốt tám năm đeo đuổi, yêu thương cô, từ thời cùng học trung học... . Cô cũng đã từng nói với ông ấy khi thành vợ chồng nếu có... chán nhau thì cùng nói thẳng ra rồi chia tay. Ông ấy đã hứa hẹn đủ điều rồi mà ?! Đến lúc đó cô mới đáp lại bằng một đám cưới, tuy đơn sơ nhưng ấm áp nghĩa tình và cũng đủ đầy hai họ chung vui, chúc mừng... .
Giờ đây trong khi bệnh hoạn như thế này, cô đơn vò vỏ một mình trong bệnh viện, với người (gọi là) chồng đó, thay gì oán trách trăm phần cô chỉ trách có một mà thôi ! Vì cô nghĩ, bản tính người ta đã như vậy rồi thì thế nào trước hay sau rồi cũng sẽ... như vậy mà thôi !
Về phần các con, cô hoàn toàn không trách cứ gì đâu. Ở đời người ta thường nói " nước mắt chỉ chảy xuôi có bao giờ chảy ngược", làm cha mẹ chỉ có ở trên thương xuống mà thôi. Mình chỉ mong sao gia đình riêng của tụi nó luôn luôn được ấm êm hạnh phúc. Mà quả thật các con cô có lẽ đạt được những điều cô từng ước nguyện. Chúng tự tìm lấy người yêu, cô chỉ lo tổ chức đám cưới. Vợ chồng tụi nó thật là xứng lứa vừa đôi, học hành đến nơi đến chốn, có công ăn việc làm tốt, có nhà cửa nơi dễ tìm thuộc các quận nội thành... . Được như vậy cớ gì phải để cho tụi nó cực khổ túc trực nơi bệnh viện ảm đạm trong những ngày mùa Thu gió mưa ẩm ướt thế này ?! Ôi! Lòng mẹ bao la... .
Trở lại chuyện của cô, tuy không phải là người con gái có nhan sắc vượt trội, nhưng có lẽ nhờ vào những ưu điểm khác nên từ lúc còn là một thiếu nữ cho đến bây giờ chung quanh cô đâu có thiếu những đàn ông theo đuổi. Nhưng cô đã không có hành động nào sai quấy để phải hổ thẹn với lương tâm.
Cách đây mấy năm, trong số đó có một người đàn ông tự tin và kiên trì đeo bám cô vô cùng dai dẳng... . Đúng vào lúc cô đang cô đơn lẫn buồn chán chuyện của ông chồng. Người phụ nữ nào vào hoàn cảnh như thế lại không cần có người để giải bày để tâm sự ?! Nhất là người đó lúc nào cũng luôn đứng về phía cô, buông ra những lời lẽ bênh vực cô, đồng thời lên án gắt gao, thậm tệ ông chồng bất nhân kia ?!
Thế rồi trong một lần hắn ta đến nhà lúc cô chỉ một thân một mình... . Hắn định dùng sức mạnh chiếm đoạt cô để thỏa mãn cái mà hắn vẫn tỉ tê qua điện thoại là chuyện "cùng thụ hưởng" khoái cảm ! Nhưng cô không gục ngã buông xuôi mà đã kháng cự quyết liệt. Cuối cùng hắn phải chịu ngưng hành động hung bạo của hắn, cuộc tấn công tình dục xem như chẳng thành, nếu không, có thể đã có một phán quyết tội hình sự của tòa án rồi. Từ đó về sau cô luôn cảnh giác và lúc nào cũng có một khoảng cách vô hình lẫn hữu hình với con người này.
Nhưng vạn vật xoay dần, trăng kia hết khuyết lại tròn, tiết trời hết mưa đến nắng... . Đời cô như mảnh đất khô hạn đã lâu, đến một ngày có cơn mưa đổ xuống... . Thế là trên mảnh đất tưởng như không còn sức sống này bao nhiêu chồi xanh lại vươn lên... . Đó là ngày cô gặp lại người bạn học ở Sài Gòn trước kia, cả hai hoàn toàn không ngờ còn gặp lại nhau... (!). Thời áo trắng, cô và bạn đều mang nặng trên vai nợ sách đèn, phải lo trả cho xong để mong xây dựng tương lai. Có với nhau chăng chỉ là những kỷ niệm đơn sơ... .
Nhưng giờ đây kỷ niệm của ngày xưa sống lại... . Hiện tại xem như tình cảm với - người đã không còn là - chồng đã bay xa từ lâu, hiện giờ cô rất hạnh phúc để đón nhận mối tình cuối này. Người ấy đã đến với cô nhẹ nhàng nhưng nóng bỏng, đơn sơ nhưng nồng thắm... .
Trong một quãng thời gian tuy ngắn ngủi, mọi việc từ ký ức hiện về và lướt trôi cứ như người ta vuốt nhẹ qua màn hình của một cái tablet vậy. Lần lượt những trang đời vui buồn lẫn lộn của cô bỗng chốc vừa hiện ra trong tâm trí... .
* * *
Người y tá đẩy chiếc xe với đầy đủ y cụ, thuốc men cần thiết đến sát giường bệnh của cô, nhìn thấy đến giờ này cô vẫn có một mình, cô ấy ái ngại lên tiếng:
- Đến giờ phải truyền máu cho cô rồi, thôi, nếu không có người thân cũng được.
Cô có cảm giác đau nhói trong lòng. Thẩn thờ cô gật nhẹ đầu rồi trả lời một cách vô hồn:
- Ờ..., cháu cứ làm công việc của mình đi.
Những người thân của cô đâu hết rồi ?! Cha mẹ giờ đã không còn, em gái thì ở phương xa, đứa em trai ở lại thì ngoài việc đã có gia đình riêng lại còn chuyện không hợp tính tình ! Các con của cô ? Thôi, tội nghiệp tụi nó lắm ! Người gọi là... chồng ? Đã lâu rồi cô không hề nghĩ đến việc trông cậy vào con người này nữa ! Còn người đàn ông từng biết bao lần nói thương yêu và mong muốn được... ?! Hắn không đạt được mong muốn thì không cần kể đến làm chi ! Vậy còn người đàn ông gần đây có thể nói là đã... tưới mát tâm hồn cô ? Có, cô đã gọi điện nhờ người ấy đến, nhưng có lẽ không hy vọng lắm, người ấy đang có công việc ở xa, hơn nữa biết đâu người ta cũng bận bịu việc riêng tư. Thôi, trông chờ làm gì... .
Người y tá bằng những thao tác thuần thục, đã hoàn tất công việc chuyên môn của mình. Sau khi nhìn cô ái ngại và nhắc lại lời khuyên vừa mới nói trước đây, cô ấy chầm chậm đẩy xe chuyên dụng ra khỏi phòng... . Những giọt máu tươi rói đã bắt đầu nhỏ xuống, hòa vào lượng máu đang suy kiệt trong cơ thể gầy gò của cô.
Cô nhìn ra khung cửa, chiếc lá cuối cùng đã rơi rụng tự lúc nào ! Cánh tay cô thấy lạnh, hình như cái lạnh truyền dần vào tận trái tim vốn cô đơn của cô, cảm giác lo sợ không còn hiện hữu nữa mà thay vào đó là một cảm giác trống vắng bềnh bồng. Cô không có ý định nhờ người chung quanh gọi phòng trực cấp cứu nữa. Cuộc đời cô đáng buồn như thế cô còn luyến tiếc làm chi ?! Chiếc lá cuối cùng chẳng phải đã rụng rồi hay sao !
Thế rồi có một bóng người bước nhanh vào phòng như là nương theo một cơn gió vậy. Người ấy đã đến như lời hứa, bàn tay ấm áp đặt lên bàn tay lạnh giá của cô. Không thể thốt nên lời, cô không khóc nhưng đôi mắt lại ràn rụa ... .
Hơi ấm từ bàn tay người ấy truyền sang, cô cảm thấy bàn tay rồi đến cánh tay cô ấm dần. Trái tim cô đơn, buồn tủi của cô giờ dường như ấm lại. Thêm một lần nữa cô đưa mắt nhìn ra khung cửa, cô biết "chiếc lá cuối cùng" đã lìa cành từ lâu... . Nhưng ánh mắt ngập tràn hạnh phúc của cô đang hướng về những chiếc lá xanh còn lại... . Bầu trời dường như sáng hơn, mùa Thu nhiệt đới như ... len lén đến nhẹ nhàng, tình cờ và ngắn ngủi chỉ trong phút giây nào đó. Lững lờ vài áng mây trắng mỏng trên một khoảng không phơn phớt chút màu xanh hy vọng ./.
HUỲNH VĂN HUÊ &TTCh ( Thu 2013 )
Công cha như núi Thái Sơn.
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.
Cô nằm trên chiếc giường bệnh nhìn ra khung cửa... . Bên ngoài ban-công tầng lầu 1 của bệnh viện này là phần trên tán lá một cây bằng lăng hãy còn đang muộn màng điểm xuyết mấy chùm hoa tím trông thật nên thơ và dễ thương. Nơi một cành khẳng khiu nghiêng nghiêng nhoài ra phía ngoài, cô chợt chú ý đến mấy chiếc lá vàng... . Giống cây này là vậy, cây miền nhiệt đới này thay lá cũng khác với cây ôn đới. Trong khóm lá hãy còn xanh kia vẫn xuất hiện mấy chiếc lá vàng, và lá đã vàng cứ thế mà tuần tự rụng rơi trước gió!... .
Cô nhớ rằng hồi còn trẻ mình cũng đã từng đọc qua ở đâu đó truyện của O.Henry, một văn sỹ người Mỹ: "Chiếc Lá Cuối Cùng" . Trong truyện cũng có giường bệnh, cũng có khung cửa, cũng có chiếc lá vàng...
Vào độ tuổi này cô lại mắc phải căn bệnh hiếm gặp, thiếu hồng cầu mãn tính. Để điều trị ngoài vài thứ thuốc đặc hiệu, bệnh nhân còn được định kỳ tiếp máu theo chỉ định của thầy thuốc. Hôm nay chính là ngày đầu tiên bệnh viện truyền hai đơn vị máu cho cô. Nhờ là một phụ nữ biết lo xa, với số tiền dành dụm được đã giúp cô không gặp khó khăn về tài chính khi trị bệnh, nhưng cái khó lại là do thiếu người thân chăm sóc ! Còn nếu phải thuê người lạ thì làm sao yên tâm đặt hết niềm tin... .Vấn đề này quả thật là lạ lùng và khác thường, nhưng biết sao khi đây lại là thực tế hiển nhiên.
Cũng như mọi người, đương nhiên cô cũng có một mái ấm gia đình: người được gọi là chồng cô thì dù đang vẫn chung một mái nhà nhưng quan hệ giao tiếp giữa hai người còn ... tệ hơn hai người hàng xóm. Khi ông ấy bệnh, dù đã ly hôn từ lâu nhưng vì tình người, vì nghĩa cũ sau mấy mươi năm chung sống, và cũng vì hai đứa con... . Lúc ấy cô hết lòng chăm sóc ông ta dù bản thân cô cũng bắt đầu nhuốm bệnh.
Nhưng nay đến lúc cô lâm bệnh - mà lại là bệnh nặng - ông ấy lại thản nhiên nói rằng mình có tính... "sợ bệnh viện" nên thản nhiên ở nhà !... . Đến hai đứa con, chúng đều có gia đình và ra sống riêng, một đứa mới cưới vợ xong và đang đi công tác nước ngoài. Riêng đứa anh lớn còn ở trong nước thì vịn lý do bận công tác và con nhỏ đang bệnh nên không thể vào bệnh viện chăm sóc mẹ được.
Ngoài các lý do vừa kể, không biết có cái lý do - mà nhiều gia đình gặp phải - khác là có chuyện so đo giữa con cái với nhau hay không ?! Chỉ biết chắc chắn một điều là thời điểm này cô đang đơn độc một thân một mình trong bệnh viện. Bệnh nặng, cô đơn, cô lo buồn và bi quan hơn bao giờ hết, bất giác cô thở dài rồi đưa mắt nhìn ra khung cửa, mấy chiếc lá vàng đã rụng từ lúc nào chỉ còn lại vỏn vẹn ba chiếc.
Rồi đây, theo quy luật tử sinh, trên nhánh cây trước khung cửa này sẽ không còn chiếc lá vàng nào cả. Cô nhớ đến nhân vật nữ trong truyện của O.Henry, cô ấy cũng nằm trên giường bệnh và có suy nghĩ bi quan rằng khi chiếc lá cuối cùng thoi thóp ngoài khung cửa kia lìa cành thì cô ấy cũng sẽ... . Bất giác cô liên tưởng đến tình cảnh của mình, bệnh nặng và lại còn đơn độc hơn cả nhân vật trong truyện nói trên !
Đến đây chợt có một người y tá bước vào cất tiếng ái ngại hỏi thăm :
- Cô đã có thân nhân vào chăm sóc chưa?
Như người mất hồn, cô thờ thẩn lắc đầu chầm chậm:
- Không có ai hết ! ... Có lẽ sẽ là như vậy.
Bằng một giọng thương cảm, người y tá nói:
- Bây giờ cháu kiểm tra huyết áp của cô, lát nữa sẽ vô liên tiếp hai đơn vị máu, thời gian kéo dài phải đến khoảng sáu giờ... . Chính vì vậy có khả năng bị sốc nên cô rất cần có thân nhân bên cạnh để theo dõi kịp thời báo ngay cho phòng trực... .
Giờ thì người y tá im lặng thực hiện công việc chuyên môn, sau khi ghi chép số liệu xong cô ấy cất tiếng khuyên một cách chân tình:
- Nếu khi truyền máu cô thấy cơ thể có diễn biến bất thường thì mau nhờ những người đang chăm sóc thân nhân quanh đây nhanh chóng báo cho phòng trực nghe... .
Cô cố gắng mỉm miệng cười héo hắt và cất tiếng cảm ơn người y tá tận tâm, tốt bụng. Khi người này không còn che khuất, cô ngước nhìn ra khung cửa, giờ trên cành cây chỉ còn có hai chiếc lá vàng đang lay lắt trước những cơn gió cuối Thu. Tim cô đập nhanh, trán rịn mồ hôi, đầu óc có hơi choáng váng... .
Cô thấy hồi hộp trong lòng, thầm nghĩ không lẽ mạng sống của mình có lúc lại giống như nhân vật nữ trong câu chuyện xưa cũ ở một nơi xa lắc nào đó hay sao !? Chợt mắt cô như thấy cảnh vật chung quanh có phần mờ đi... . Một quãng thời gian xa xăm chợt quay trở về hiện tại... .
* * *
Ngày ấy sau khi kết thúc việc học hành với tấm bằng đại học, là một sinh viên giỏi, cô được giữ lại ở trường để làm công việc trợ giảng. Đến năm 1975... . Bạn bè, người thân ly tán mỗi kẻ một phương trời... . Rồi cô kết hôn với một bạn học thời trung học, người đã đeo đuổi cô một cách bền bỉ nhiều năm cho đến khi cô tốt nghiệp đại học và ra đi làm... . Người đàn ông ấy cũng theo học nghành sư phạm. Khi sống với nhau hai mặt con thì cũng là lúc mâu thuẩn gia đình phát sinh. Cô làm việc nơi thành phố lớn, người chồng của cô - người trụ cột gia đình - lại công tác ở một tỉnh cận kề. Lâu lâu ông về nhà, đến lúc trở lên nhiệm sở thường thì ông ấy không còn đủ tiền đi xe !
Một mình vừa làm việc vừa phải chăm sóc, nuôi dạy hai con nhỏ trong giai đoạn đâu đâu cũng lâm vào hoàn cảnh vô cùng khó khăn... . Chuyện đã mấy mươi năm qua, tuy không cần phải nhắc lại nhưng có lẽ ai ai cùng thời với cô cũng có thể hình dung ra được.
Để có nguồn đạm quý giá cho con phát triển và mạnh khỏe, cô mua đậu nành về, nhờ một cối đá quay tay, cô tự xay đậu làm đậu hủ, sữa đậu nành cho con. Là một giảng viên, buổi chiều sau giờ dạy, cô chịu đựng mất nhiều thì giờ sắp hàng chung với tất cả mọi người để chờ mua sữa trâu Mu-ra (do nhà trường nuôi thí nghiệm) đem về cho con ở nhà uống.
Hầu như bất cứ người phụ nữ nào cũng có sợ một con vật nào đó, như ... chuột, gián, thằn lằn... .Thế nhưng có mấy ai biết vào những đêm mưa gió tối trời, một thân một mình cô đã thu hết can đảm với cây đèn dầu lặn lội qua khu thực nghiệm của trường để bắt vài con... cóc !!! Loài động vật này tuy hiền lành như vậy nhưng với bộ da sần sùi, đáng sợ đến ngay cả đàn ông có người cũng phải lánh xa, nhưng cô bất chấp, đem về tự tay biến tất cả thành... thực phẩm cho con.
Đó chỉ vì duy nhất một điều: lòng yêu thương con vô bến vô bờ. Cô đã vượt qua nỗi sợ hãi thường tình, mong rằng nguồn đạm và khoáng quý giá được chắt chiu kia sẽ phần nào giúp các đứa con của mình trưởng thành một cách tốt đẹp, hoàn hảo hơn.
Chưa hết, với đồng lương eo hẹp làm sao đủ để nuôi con cho tương đối đàng hoàng, nhất là trẻ con nhu cầu ăn-học hầu như vô tận lại thêm dễ nay bệnh mai đau. Vì vậy cô phải cố làm thêm đủ các thứ công việc. Từ chăn nuôi heo rồi gà rồi thỏ... ,dẫn đến việc cuốc đất trồng khoai lang, khoai mì... ,vừa có rau chăn nuôi, vừa có thêm lương thực cho người. Đến một dạo, khi phong trào nuôi cá trê Phi rộ lên, cô cũng đâu có đứng ngoài... . Thêm nữa, nhờ trước kia có học nghề may, cô nhận may áo quần cho mọi người rồi kiêm luôn cả mở lớp dạy may với những ai có nhu cầu. Ngần ấy công việc oằn nặng lên vai người phụ nữ vốn trước kia, lúc còn sống nơi một tỉnh lỵ nhỏ nhắn hiền hòa chỉ biết mỗi một việc cắp sách đến trường.
Hơn mười năm sau, những khó khăn thiếu thốn đã đươc vơi đi phần nào, người chồng xin được chuyển công tác về chung một quận với cô. Những tưởng đây là cơ hội để đồng vợ đồng chồng cùng góp phần chăm lo cho các con, nhưng sự thật lại không hề như vậy. Người chồng lúc này được xem như có địa vị kha khá trong xã hội, được ăn trắng mặc trơn hơn trước kia, giờ lại giở thói trăng hoa! Ông ta có nhân tình là một cô gái trẻ khác. Khi cô biết được bầu trời như sụp đổ, đất dưới chân cô như... nứt ra !
Đàn bà nào lại không ghen ?! Nhưng với cô ghen chỉ là phần nhỏ thôi, cái mà làm cô đau khổ và phẩn uất là lòng người sao lại thay đổi một cách dễ dàng đến như vậy ?! Còn nhớ lại suốt tám năm đeo đuổi, yêu thương cô, từ thời cùng học trung học... . Cô cũng đã từng nói với ông ấy khi thành vợ chồng nếu có... chán nhau thì cùng nói thẳng ra rồi chia tay. Ông ấy đã hứa hẹn đủ điều rồi mà ?! Đến lúc đó cô mới đáp lại bằng một đám cưới, tuy đơn sơ nhưng ấm áp nghĩa tình và cũng đủ đầy hai họ chung vui, chúc mừng... .
Giờ đây trong khi bệnh hoạn như thế này, cô đơn vò vỏ một mình trong bệnh viện, với người (gọi là) chồng đó, thay gì oán trách trăm phần cô chỉ trách có một mà thôi ! Vì cô nghĩ, bản tính người ta đã như vậy rồi thì thế nào trước hay sau rồi cũng sẽ... như vậy mà thôi !
Về phần các con, cô hoàn toàn không trách cứ gì đâu. Ở đời người ta thường nói " nước mắt chỉ chảy xuôi có bao giờ chảy ngược", làm cha mẹ chỉ có ở trên thương xuống mà thôi. Mình chỉ mong sao gia đình riêng của tụi nó luôn luôn được ấm êm hạnh phúc. Mà quả thật các con cô có lẽ đạt được những điều cô từng ước nguyện. Chúng tự tìm lấy người yêu, cô chỉ lo tổ chức đám cưới. Vợ chồng tụi nó thật là xứng lứa vừa đôi, học hành đến nơi đến chốn, có công ăn việc làm tốt, có nhà cửa nơi dễ tìm thuộc các quận nội thành... . Được như vậy cớ gì phải để cho tụi nó cực khổ túc trực nơi bệnh viện ảm đạm trong những ngày mùa Thu gió mưa ẩm ướt thế này ?! Ôi! Lòng mẹ bao la... .
Trở lại chuyện của cô, tuy không phải là người con gái có nhan sắc vượt trội, nhưng có lẽ nhờ vào những ưu điểm khác nên từ lúc còn là một thiếu nữ cho đến bây giờ chung quanh cô đâu có thiếu những đàn ông theo đuổi. Nhưng cô đã không có hành động nào sai quấy để phải hổ thẹn với lương tâm.
Cách đây mấy năm, trong số đó có một người đàn ông tự tin và kiên trì đeo bám cô vô cùng dai dẳng... . Đúng vào lúc cô đang cô đơn lẫn buồn chán chuyện của ông chồng. Người phụ nữ nào vào hoàn cảnh như thế lại không cần có người để giải bày để tâm sự ?! Nhất là người đó lúc nào cũng luôn đứng về phía cô, buông ra những lời lẽ bênh vực cô, đồng thời lên án gắt gao, thậm tệ ông chồng bất nhân kia ?!
Thế rồi trong một lần hắn ta đến nhà lúc cô chỉ một thân một mình... . Hắn định dùng sức mạnh chiếm đoạt cô để thỏa mãn cái mà hắn vẫn tỉ tê qua điện thoại là chuyện "cùng thụ hưởng" khoái cảm ! Nhưng cô không gục ngã buông xuôi mà đã kháng cự quyết liệt. Cuối cùng hắn phải chịu ngưng hành động hung bạo của hắn, cuộc tấn công tình dục xem như chẳng thành, nếu không, có thể đã có một phán quyết tội hình sự của tòa án rồi. Từ đó về sau cô luôn cảnh giác và lúc nào cũng có một khoảng cách vô hình lẫn hữu hình với con người này.
Nhưng vạn vật xoay dần, trăng kia hết khuyết lại tròn, tiết trời hết mưa đến nắng... . Đời cô như mảnh đất khô hạn đã lâu, đến một ngày có cơn mưa đổ xuống... . Thế là trên mảnh đất tưởng như không còn sức sống này bao nhiêu chồi xanh lại vươn lên... . Đó là ngày cô gặp lại người bạn học ở Sài Gòn trước kia, cả hai hoàn toàn không ngờ còn gặp lại nhau... (!). Thời áo trắng, cô và bạn đều mang nặng trên vai nợ sách đèn, phải lo trả cho xong để mong xây dựng tương lai. Có với nhau chăng chỉ là những kỷ niệm đơn sơ... .
Nhưng giờ đây kỷ niệm của ngày xưa sống lại... . Hiện tại xem như tình cảm với - người đã không còn là - chồng đã bay xa từ lâu, hiện giờ cô rất hạnh phúc để đón nhận mối tình cuối này. Người ấy đã đến với cô nhẹ nhàng nhưng nóng bỏng, đơn sơ nhưng nồng thắm... .
Trong một quãng thời gian tuy ngắn ngủi, mọi việc từ ký ức hiện về và lướt trôi cứ như người ta vuốt nhẹ qua màn hình của một cái tablet vậy. Lần lượt những trang đời vui buồn lẫn lộn của cô bỗng chốc vừa hiện ra trong tâm trí... .
* * *
Người y tá đẩy chiếc xe với đầy đủ y cụ, thuốc men cần thiết đến sát giường bệnh của cô, nhìn thấy đến giờ này cô vẫn có một mình, cô ấy ái ngại lên tiếng:
- Đến giờ phải truyền máu cho cô rồi, thôi, nếu không có người thân cũng được.
Cô có cảm giác đau nhói trong lòng. Thẩn thờ cô gật nhẹ đầu rồi trả lời một cách vô hồn:
- Ờ..., cháu cứ làm công việc của mình đi.
Những người thân của cô đâu hết rồi ?! Cha mẹ giờ đã không còn, em gái thì ở phương xa, đứa em trai ở lại thì ngoài việc đã có gia đình riêng lại còn chuyện không hợp tính tình ! Các con của cô ? Thôi, tội nghiệp tụi nó lắm ! Người gọi là... chồng ? Đã lâu rồi cô không hề nghĩ đến việc trông cậy vào con người này nữa ! Còn người đàn ông từng biết bao lần nói thương yêu và mong muốn được... ?! Hắn không đạt được mong muốn thì không cần kể đến làm chi ! Vậy còn người đàn ông gần đây có thể nói là đã... tưới mát tâm hồn cô ? Có, cô đã gọi điện nhờ người ấy đến, nhưng có lẽ không hy vọng lắm, người ấy đang có công việc ở xa, hơn nữa biết đâu người ta cũng bận bịu việc riêng tư. Thôi, trông chờ làm gì... .
Người y tá bằng những thao tác thuần thục, đã hoàn tất công việc chuyên môn của mình. Sau khi nhìn cô ái ngại và nhắc lại lời khuyên vừa mới nói trước đây, cô ấy chầm chậm đẩy xe chuyên dụng ra khỏi phòng... . Những giọt máu tươi rói đã bắt đầu nhỏ xuống, hòa vào lượng máu đang suy kiệt trong cơ thể gầy gò của cô.
Cô nhìn ra khung cửa, chiếc lá cuối cùng đã rơi rụng tự lúc nào ! Cánh tay cô thấy lạnh, hình như cái lạnh truyền dần vào tận trái tim vốn cô đơn của cô, cảm giác lo sợ không còn hiện hữu nữa mà thay vào đó là một cảm giác trống vắng bềnh bồng. Cô không có ý định nhờ người chung quanh gọi phòng trực cấp cứu nữa. Cuộc đời cô đáng buồn như thế cô còn luyến tiếc làm chi ?! Chiếc lá cuối cùng chẳng phải đã rụng rồi hay sao !
Thế rồi có một bóng người bước nhanh vào phòng như là nương theo một cơn gió vậy. Người ấy đã đến như lời hứa, bàn tay ấm áp đặt lên bàn tay lạnh giá của cô. Không thể thốt nên lời, cô không khóc nhưng đôi mắt lại ràn rụa ... .
Hơi ấm từ bàn tay người ấy truyền sang, cô cảm thấy bàn tay rồi đến cánh tay cô ấm dần. Trái tim cô đơn, buồn tủi của cô giờ dường như ấm lại. Thêm một lần nữa cô đưa mắt nhìn ra khung cửa, cô biết "chiếc lá cuối cùng" đã lìa cành từ lâu... . Nhưng ánh mắt ngập tràn hạnh phúc của cô đang hướng về những chiếc lá xanh còn lại... . Bầu trời dường như sáng hơn, mùa Thu nhiệt đới như ... len lén đến nhẹ nhàng, tình cờ và ngắn ngủi chỉ trong phút giây nào đó. Lững lờ vài áng mây trắng mỏng trên một khoảng không phơn phớt chút màu xanh hy vọng ./.
HUỲNH VĂN HUÊ &TTCh ( Thu 2013 )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét