THỨ ÁNH SÁNG KHÔNG BAO GIỜ TẮT.
Giữa những xô bồ và tất bật của cuộc sống, tôi vẫn tin rằng có một thứ ánh sáng không bao giờ tắt – thứ ánh sáng trong trẻo, hiền hòa hơn cả ánh trăng rằm. Đó là ánh sáng của những người phụ nữ trong đời tôi – của ngoại, của má, của những người đã soi rọi tuổi thơ tôi bằng tình yêu lặng lẽ và dịu dàng.
Tôi vẫn nhớ ngoại tôi, dáng người nhỏ bé, tóc bạc như sương sớm. Ngoại không nói nhiều, chỉ lặng lẽ sống, lặng lẽ thương. Tiếng chày giã trầu của ngoại mỗi trưa hè vang đều, nghe như nhịp ru làng quê êm đềm. Trong đôi mắt mờ đục theo năm tháng, vẫn có một thứ ánh sáng ấm áp – ánh sáng của sự hy sinh và lòng bao dung vô hạn.
Còn má tôi, người đàn bà tảo tần nhất trên đời. Cả tuổi xuân của má gắn với những buổi chợ sớm, với ruộng đồng lấm lem và những đêm khuya còn lom khom khâu áo cho con. Tôi nhớ những ngày chờ má đi chợ về, trong chiếc giỏ tre có vài củ khoai, ổ bánh mì – món quà giản dị mà tụi nhỏ chúng tôi hớn hở như vừa nhận cả niềm vui của thế giới. Sau này, khi tôi đi xa, mỗi lần trở về, tôi cũng hay ghé mua mấy ổ bánh mì cho các em. Không chỉ vì thói quen, mà vì trong hương bánh ấm nồng, tôi thấy lại bóng má năm nào – cần mẫn, thương con và hiền như đất.
Có những ngày tuổi thơ tôi trồng rau, vun luống, tay dính bùn mà lòng lại thấy nhẹ tênh. Có những buổi đi cắm câu ngoài ruộng, trời mưa tầm tã, chỉ có chiếc nón lá bạc màu làm bạn. Giữa đồng vắng mênh mông, tôi nghe tiếng mưa như gọi về ký ức – tiếng cười của má, giọng nói của ngoại, mùi khói cơm chiều bay nghi ngút.
Rồi ngày tôi rời quê vào đại học, mang theo chiếc ba lô cũ đựng đầy ước mơ và cả nỗi nhớ. Giữa phố thị sáng đèn, lòng tôi vẫn hướng về mái nhà nhỏ lợp tôn, nơi có má, có ngoại, có những buổi trưa yên ả và tiếng gà cục tác sau hè. Thành phố rộng, người đông, nhưng chẳng nơi nào khiến tôi thấy ấm bằng tiếng “con về rồi đó hả?” của má.
Và ngày tôi trở về, con đường đất đỏ vẫn còn đó, chỉ có hàng tre trước ngõ thưa hơn xưa. Ngoại không còn nữa, chỉ còn tấm ảnh nhỏ nghi ngút khói hương. Má tôi tóc đã bạc, bước đi chậm hơn, nhưng nụ cười vẫn hiền như nắng sớm. Tôi ngồi bên hiên, nghe tiếng gió lùa qua mái ngói cũ, lòng bỗng se lại – như vừa đánh rơi một mảnh thời gian.
Cuộc đời ai cũng phải lớn, phải đi xa. Nhưng giữa muôn ngả đường, tôi vẫn thấy trong tim mình một ngọn đèn không bao giờ tắt – ngọn đèn của má, của ngoại, của những người phụ nữ đã sưởi ấm tuổi thơ bằng tình yêu thầm lặng. Dù tôi có đi đâu, bao năm nữa, ánh sáng ấy vẫn sẽ soi đường – dịu dàng, bền bỉ, như chính tình thương của họ dành cho tôi.
(Lê Văn Thông )

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét