Thứ Sáu, 28 tháng 11, 2025

Tản mạn : MỘT CHIỀU SÀI GÒN - LTV sưu tầm.

 


MỘT CHIỀU SÀI GÒN. 

Chiều Sài Gòn vẫn như bao chiều khác — gió lững thững qua hiên, nắng lửng lơ trên vai người. Tôi ngồi trong quán cà phê nhỏ, nghe ông anh kể chuyện đời, chuyện người, rồi anh bất chợt chìa ra bức ảnh một chiếc đồng hồ cổ.

“ Em coi nè, trên mặt đồng hồ này có khắc tên Saigon.”

Chỉ một câu nói thôi, mà lòng tôi khẽ chao như vừa nghe lại tiếng chuông nhà thờ xa xăm trong ký ức. Giữa bao cái tên lộng lẫy của thế giới — Paris, Tokyo, Geneva, New York — cái tên Saigon đứng đó, nhỏ bé mà kiêu hãnh, dịu dàng mà bền bỉ. Một cái tên không chỉ để gọi, mà để nhớ.

Người ta nói chiếc đồng hồ ấy được chế tác từ những năm 1950, khi thế giới vẫn còn chậm rãi và người thợ còn thổi cả linh hồn mình vào từng chi tiết nhỏ. Trên mặt đồng hồ, mỗi thành phố là một múi giờ, một nhịp đập, một hơi thở. Và Saigon — giữa vòng quay của thời gian — vẫn lặng lẽ, như thể chưa bao giờ rời khỏi trái tim của ai đó.

Tôi bỗng nhớ những buổi sớm có sương mỏng trên mái tôn cũ, nhớ mùi cà phê phảng phất trong ngõ nhỏ, nhớ tiếng rao đêm lạc giữa dòng xe muộn. Saigon của tôi – nơi ai đi xa rồi cũng muốn tìm về, dù chỉ để ngồi một góc, nghe lại hơi thở ấm của thành phố từng ôm cả tuổi trẻ trong vòng tay.

Có những điều không cần phải nói lớn, không cần phô trương. Như Saigon – chỉ cần một dòng chữ khắc trên mặt đồng hồ thôi, cũng đủ làm lòng người mềm lại. Thời gian có thể cuốn đi bao kỷ niệm, nhưng cái tên ấy – hai chữ Sài Gòn – vẫn ở lại, như vết son trên lòng một kẻ đã đi qua thương nhớ.

Tôi khẽ mỉm cười, nhìn bức ảnh lần nữa. Thời gian vẫn quay, người vẫn lớn, thành phố vẫn đổi thay. Nhưng giữa muôn vàn biến động, có những điều vẫn không thay – đó là niềm thương, là tự hào, là chút lặng lẽ run rẩy trong tim mỗi khi ai đó nhắc đến hai chữ thân quen:

Sài Gòn.


( LVT sưu tầm và biên tập lại)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét