THẾ CHẤP.
Một ông cụ người Mỹ bản địa bước vào ngân hàng một buổi sáng và xin vay 500 đô.
Nhân viên ngân hàng bắt đầu điền giấy tờ.
— “Ông định dùng số tiền vào việc gì?”
— “Tôi lên thành phố bán đồ trang sức do tôi tự làm,” ông cụ đáp.
— “Vậy ông có gì để thế chấp?”
— “Tôi không hiểu ‘thế chấp’ là gì,” ông nói thật thà.
Người ngân hàng kiên nhẫn giải thích:
— “Thế chấp là một thứ có giá trị — thứ chúng tôi giữ lại nếu ông không trả được nợ. Ông có xe hơi không?”
— “Có, một chiếc xe tải đời 1949.”
— “Thế thì không ổn rồi… Có gia súc gì không?”
— “Tôi có một con ngựa.”
— “Bao nhiêu tuổi?”
— “Không rõ. Nó rụng hết răng rồi — giờ khó mà biết.”
Cuối cùng, nhân viên ngân hàng thở dài và vẫn duyệt khoản vay 500 đô.
Vài tuần sau, ông cụ quay lại.
Ông đặt một xấp tiền dày lên quầy, trả hết nợ rồi bỏ phần còn lại vào túi.
— “Còn số tiền dư ông định làm gì?” — người ngân hàng hỏi.
— “Tôi sẽ để trong wigwam (lều) của tôi,” ông nói.
— “Ông có thể gửi ở đây,” người ngân hàng gợi ý.
— “Gửi là sao?”
— “Ông đưa tiền cho ngân hàng; chúng tôi giữ giúp. Khi cần, ông rút ra.”
Ông cụ ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi:
— “Thế ngân hàng sẽ đưa cho tôi cái gì để… thế chấp?” 😉
St

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét