Chủ Nhật, 15 tháng 12, 2024

Tùy bút : HAI CÔ GÁI... - Kao Hoàng.

 



HAI CÔ GÁI ĐIẾM

Cuối thập niên 80 có một thời gian thất nghiệp nên tôi đi đạp xích lô.Thật sự cũng không hẳn thất nghiệp, ban ngày cũng có việc làm ở một Hợp tác xã chuyên làm bông băng vệ sinh phụ nữ. Tôi trai chưa vợ nên khi xin vô làm cũng mắc cỡ lắm..Nhưng cũng không phải dễ xin mà họ cho, nhờ bà chị là xã viên, bả mới nói giùm với ông chủ nhiệm HTX nên ổng mới nhận. Công việc cũng không nặng nề gì, một tuần theo xe rác hợp đồng đi cùng hai thằng bạn tới cơ sở bông vải, mua bông thô rồi chất lên xe rác chở về. Do xe rác của cty vệ sinh chỉ chạy ban đêm nên ban ngày họ coi như kiếm thêm.

Xe rác, cho dù xe trống nhưng các bạn có thể hình dung nó tổng hợp các mùi thúi và dơ nhứt trên đời trong chiếc xe. Vậy mà tụi tôi đứng trong thùng xe, thời đó không có khẩu trang nên phải chịu khó mà hít cái mùi thúi tổng hợp đó vào lồng ngực. Đến nỗi tối về tắm mà vẫn không hết mùi, nó cứ phảng phất trên da thịt, tóc tai...ghê gì đâu.

Bông đem về phân loại xong xuôi. Sau đó cho vào cái máy quay cho ra hết mấy chất bẩn để nó trắng tinh. Rồi đem hấp tiệt trùng, hấp xong mang ra trải lên mấy cái vỉ để phơi cho khô. Sau đó đưa vô máy cán thành từng tấm mỏng rồi cắt  thành miếng tầm 7x20cm. Sau đó dùng vải mùng rồi cho miếng bông vô đó đóng lại 2 đầu, rồi xếp vô cái hộp giấy có ghi dòng chữ" Bông băng vệ sinh phụ nữ do HTX VT sản xuất. Đảm bảo an toàn chất lượng". 

Còn nó có thiệt chất lượng hay không thì tôi không biết. Tại tui phái mạnh nên đâu có xài thứ đó chi.

Mấy ngày đầu khi xếp bông vô mấy miếng vải mùng, thiệt tôi mắc cỡ gần chết. Cầm miếng bông dài cỡ gần gang tay và bề ngang chừng 3 ngón tay nhét vô miếng vải  mùng bằng mà nhét ba trật, ba vuột, vô đầu này hụt đầu kia, nhét cả đỗi mới được có một miếng. Trong khi người ta làm xong cả chục miếng. Mấy chị gái làm chung và mấy cô gái trẻ hơn tôi cứ nhìn tôi tủm tỉm cười.

Thiệt quê hết sức! Thà như có vợ thì đỡ mắc cỡ hơn, chứ trai chưa vợ mà không ngờ lại có ngày phải đi làm cái thứ nhạy cảm này cho chị em.

Rồi may nhờ có một cô gái tầm 20 tuổi và khá xinh, cô ta thấy tôi loay hoay nhét hoài không vô, nên lại gần bên hướng dẫn: Anh đừng có nhét cà giựt, bóp tới bóp lui như vậy, nó nhăn miếng bông khó vô lắm, anh vạch cái miệng lưới cho rộng ra, xong anh đút vô dứt khoát một lần là nó vô gọn ơ hà...Hay em cầm tay anh nhét vài lần là anh quen thôi...

Trời ơi...cả đám nghe nó nói vậy cái phá ra cười rần rần làm tôi muốn độn thổ.

Lương rất ít, chỉ đủ tôi xài vặt nhưng thôi cũng ráng làm. Nghịch lý là hễ càng làm ít tiền thì đàn ông, con trai lại hay sinh tật nhậu nhẹt. Chiều nào mấy thằng trong HTX cũng rủ tôi đi nhậu. Mà nhậu gì toàn rượu thuốc, dĩa đậu phộng rang. Bữa nào ngon hơn là nhờ có đứa hái trộm gần HTX mấy trái xoài xanh lè mang ra nhậu.

Tôi thì do cơ địa không hợp với rượu bia, tại uống vô 1 ly là mặt mày như con gà nòi, rồi thì nghẹt mũi, dị ứng..ngứa, nổi mề đay gãi muốn rách da. Nên cũng chỉ ngồi ghé môi chút xíu để tán dóc cho vui.

Rồi tối tối tôi đạp xích lô kiếm thêm. Ban đầu cứ chạy loanh quanh, ai kêu thì đi, bữa có, bữa về không. Nhưng dù sao cũng đỡ và vui hơn là tối chỉ quanh quẩn trong nhà rồi đi ngủ.

Bên kia đường đối diện nhà tôi là cái chòi bằng tole lụp xụp, vách nhà bằng đủ loại ván và bao nylon che lại của ông hàng xóm góa vợ. Trước 75 ổng là quân nhân VNCH. Ổng cùng hai đứa con gái tầm hăm mấy tuổi bỏ vùng kinh tế mới về cất đại cái chòi trên miếng đất hoang phía bên kia đường để ở tạm. Thỉnh thoảng tôi có chuyện trò với ổng chứ không thân thiết gì.

Một tối nọ, khi lúi húi đẩy cái xích lô ra đường thì đứa con gái ổng đứng trong nhà gọi vọng ra: Anh Hoàng chờ chút rồi chở giùm em!

Lát sau nó từ trong nhà đi ra mặc một bộ đồ khá đẹp, gương mặt thì trang điểm son phấn. Tôi hỏi: Tối rồi em còn đi đâu? Nó nói em đi làm, anh chở giùm em tới khách sạn XX...

Tôi nói: Wow..em làm khách sạn luôn ta! Ngon nha, mà lương cao không em..???

Nó leo lên xe rồi phá ra cười: Em làm nhiêu ăn nhiêu chứ không có lương..

Tôi ngắt lời: Vậy nghỉ mẹ cho khỏe chứ làm chi trời..!!!

Nó đưa ngón tay lên lên môi: Anh nói nhỏ thôi, ba em mà nghe là chết em. Em làm..làm...Nó ngập ngừng rồi nói tiếp: Em làm gái đó! Chứ trên kinh tế mới về biết làm gì anh. Ba em hồi đi lính bị thương, khi lên kinh tế mới bị sốt rét..sống không nổi nên bỏ vùng về đây. Rồi cứ bị bệnh hoài, bà chị em bán lặt vặt ngoài chợ không đủ thiếu gì! Và em cũng đâu có làm khách sạn, khách sọt gì đâu. Em chọc anh cho vui chứ em toàn làm ngoài biển và kiếm khách ngoài đó.

Giọng nó tự nhiên chùng xuống. Tôi im lặng đạp xe đi. Nó tiếp tục: Anh chở em tới đường....Rồi anh chở luôn con bạn em. Ban ngày nó đi phụ hồ, tối nó đi làm thêm với em, vì hồi lâu  em cũng phụ hồ nên quen nó, nhưng em yếu quá vác xi măng không nổi, thành ra em nghỉ làm. Đi làm nghề này nhàn hơn. Có khi gặp khách sộp thì một đêm bằng phụ hồ cả tháng...

Tới chỗ nhà bạn nó thì con nhỏ đó cũng son phấn như nó đang đứng trước nhà. Tôi dừng xe cho nó lên. Nhỏ hàng xóm nói: Anh chở tụi em xuống biển chỗ công viên cho tụi em kiếm khách. Anh cứ đi chở khách rồi canh tầm 10 hay 11h tới đây chở tụi em về. Còn không anh cứ đậu xe gần đâu đó. Tụi em nếu kiếm được khách có gì anh chở tới mấy chỗ tụi em thường làm rồi đón về luôn. Mình hàng xóm nên khi nào em đi khách có tiền nhiều em đưa anh nhiều chút, bữa nào ế thì anh cho em thiếu nha!

Haizzzz...Tôi gật đầu chứ còn biết nói gì nữa.

Vậy là từ bữa đó, tôi kiêm luôn việc chở gái điếm. Thật ra tụi nó cũng hiền khô và không ai muốn làm cái nghề" Đêm làm vợ khắp người ta" cũng chỉ vì hoàn cảnh đưa đẩy và tôi không hề có ý nghĩ xấu về công việc nó làm.

Đôi lúc tính khuyên nó bỏ nghề. Nhưng nghĩ thân mình còn đi đạp xích lô thì khuyên nhủ được gì ai. Thành ra thôi, việc nó nó làm, việc tôi đạp xích lô, tôi cứ đạp rồi tới đâu tới.

Vài tháng sau, một đêm chở nó đi làm. Nó ngồi trên xe nói: Mai anh khỏi chở em nữa, con bạn em cũng nghỉ làm tại nó sắp lấy chồng, chồng nó làm thợ hồ. Nên nó không dám đi làm sợ chồng nó biết. Còn em thì vài ngày nữa ba đưa hai chị em về quê tận Long Khánh để sống vì nhà bác em trong đó đất rộng lắm. Bác kêu ba em vô cho có anh em ở gần rồi cùng làm. Nên coi như tối nay sẵn em chia tay anh. Em chúc anh cùng gia đình ở lại mạnh khỏe. Khi nào em lấy chồng em ra mời anh vô dự đám cưới nha!

Tôi cười: Em có chồng anh mừng cho em, anh vô liền chứ sao không!

Vậy là từ đó tôi không còn gặp lại nó lần nào nữa. Tôi đạp xích lô gần một năm rồi cũng thay đổi công việc và từ giã cái nghề khổ không ra khổ, mà sướng thì cũng không sung sướng gì cho cam./.

KAO HOÀNG. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét