Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2025

Suy ngẫm : GIÁ TRỊ CỦA TỰ DO - Sưu tầm.

 



GIÁ TRỊ CỦA TỰ DO. 

Ở Kombaru, bang Karnataka ( Ấn Độ ) một buổi sáng tưởng chừng bình thường bỗng trở thành câu chuyện được nhắc đi nhắc lại như một ngụ ngôn sống động. Một con chó hoang đang bị báo rượt đuổi đã liều mạng lao qua cửa sổ hẹp của một căn phòng tắm khóa ngoài. Con báo trong cơn đói cũng phóng theo, và cả hai bất ngờ bị nhốt lại trong bốn bức tường chật chội. Khoảng không gian chỉ vài mét vuông giờ trở thành chiếc lồng vô hình, nơi kẻ săn mồi và con mồi đối diện nhau trong sự im lặng căng thẳng. Con chó run rẩy ép mình vào góc tường, đôi mắt cúi gằm, không sủa lấy một tiếng. Con báo nằm dài bất động, khoảng cách chỉ cần một cú nhảy là kết thúc tất cả, nhưng nó không lao tới, không gầm gừ, cũng không cào xé. Thời gian trôi đi, từng giờ một, rồi mười hai tiếng đồng hồ dài dằng dặc, khi đội kiểm lâm đến gây mê con báo để giải thoát, cả hai vẫn còn sống, vẫn giữ nguyên vị trí như thể thời gian đã đứng yên.

Câu hỏi lớn vang lên: tại sao một kẻ săn mồi đói bụng lại không hạ gục con mồi khi đã ở ngay trước mắt? Các nhà nghiên cứu động vật giải thích rằng loài hoang dã cực kỳ nhạy cảm với cảm giác mất tự do. Khi chúng nhận ra bản thân bị nhốt, nỗi đau ấy mạnh đến mức có thể làm lu mờ cả bản năng sinh tồn mạnh nhất – cơn đói. Trong căn phòng tắm ấy, người ta không chỉ nhìn thấy một con chó và một con báo bị giam giữ, mà còn chứng kiến sự thật trần trụi: tự do chính là dưỡng chất lớn nhất của sự sống. Cái đói có thể được lấp đầy, cơn khát có thể được giải tỏa, nỗi sợ có thể phai nhạt, nhưng mất tự do thì có thể dập tắt ánh sáng trong đôi mắt, cướp đi khát vọng sống và khiến bản năng nguyên sơ nhất cũng lặng im.

Câu chuyện ấy gợi lại một bài học dành cho con người. Hạnh phúc, sáng tạo và cả sự tồn tại đều gắn liền với tự do. Khi có nó, ta thường không nhận ra giá trị. Khi mất đi, ta mới hiểu rằng thiếu tự do, tất cả những thứ còn lại đều trở nên vô nghĩa. Con báo kia, dẫu mạnh mẽ và dũng mãnh đến đâu, cũng đã quên cơn đói trong khoảnh khắc nhận ra điều nuôi sống sâu thẳm nhất trong nó đã bị tước mất: tự do.

SƯU TẦM. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét