CHUYỆN ĐI MỸ LẦN ĐẦU
Những năm mới mở cửa, đi Mỹ không phải chuyện dễ đối với nhiều người Việt Nam, trước hết là chưa có nhiều người giàu có như bây giờ để có tiền mua vé máy bay và thứ đến là khó có được visa, ngay cả người giàu cũng khó xin được visa và thêm nữa có visa mà phía nhà nước VN không cho đi cũng chịu.
Do vậy mà ba đứa tui làm báo lâu năm và ông giáo sư Hà Nội dạy đại học cũng có bề dày mà cũng đều mới lần đầu đến Mỹ.
Hồi đó mới xảy ra vụ 11/9 nên Mỹ chưa cho máy bay quốc tế đáp xuống DC, chúng tui phải xuống Chicago rồi dùng máy bay nhỏ nội địa của Mỹ bay từ O’Hara đến phi trường Kennedy. Chúng tui đến DC vừa tối, bộ ngoại giao nhờ một Việt Kiều là một vị giáo sư đại học lái xe ra phi trường đón chúng tui về một khách sạn ở trung tâm DC.
Vị giáo sư làm xong nhiệm vụ ra về, tối hôm đó chúng tui phải tự lo.
Tắm rửa thay đồ xong chúng tui xin một tấm bản đồ của khách sạn, hồi đó chưa có Google map, chưa có smart phone, tự ra phố mò mẫm lội bộ tìm quán ăn.
Trung tâm thủ đô của siêu cường lớn nhất nước Mỹ mới 8g tối mà đã vắng tanh như chùa bà đanh. Đọc sách báo biết rằng thủ đô Washington của Mỹ khá nhỏ và ít dân so với nhiều thành phố khác, bây giờ tận mắt nhìn vẫn còn thấy bất ngờ vì sự vắng lặng của nó, có lẽ một phần cũng do ảnh hưởng của vụ 11/9, ngũ giác đài nằm ngay cạnh đây cũng bị tấn công kia mà.
Đi rã hết cả giò chi thấy toàn cao ốc văn phòng hoặc các tòa nhà chính phủ đóng cửa im lìm chẳng thấy một khu nhà dân hay quán sá gì. Mãi mới thấy một quán bar ở góc đường cửa đóng im ỉm khá buồn tẻ, dĩ nhiên không phải là nơi có thể ăn tối. Đi thêm vài con đường nữa thì mừng quá thấy có đèn sáng, ghé đến quả nhiên là một nhà hàng Tàu. Chúng tui sung sướng ào vào thì bị một nhân viên của nhà hàng chặn lại hỏi đã book chỗ trước chưa. Té ra mới biết ở Mỹ không giống như VN, muốn đi ăn nhà hàng phải đặt bàn từ trước. Chúng tui trả lời là khách nước ngoài lần đầu mới đến Mỹ vừa xuống sân bay không biết để đặt bàn trước, đang đói quá có thể cho chúng tui vào được không vì có khá nhiều bàn còn trống. Họ lắc đầu từ chối và lịch sự mời chúng tui đi ra.
Đi đến gần 10g vẫn chưa tìm ra quán ăn nào khác, chúng tui đành về lại khách sạn lục mì gói mang theo từ VN ra tự nấu ăn.
Ăn xong do jet lag, nhiều người ngủ không được, lại rủ nhau đi khám phá Washington by night. Mỗi đứa thủ trong túi vài trăm đô, tiền mang theo chứ lúc đó chưa có tiền Mỹ, quyết tâm tìm chỗ nào đó thú vị chơi một bữa hoành tráng để kỷ niệm đêm đầu tiên đến nước Mỹ.
Đi miết cũng chẳng tìm thấy chỗ nào vui chơi được nên nhớ đến bar rượu gặp khi tối.
Quán bar ở góc đường bề ngoài trông hiền lành và vắng vẻ, nhưng sau khi đẩy cánh cửa dày nặng nề bước vào trong thì cả một trời ác liệt làm cả bốn đứa tui choáng váng.
Đèn xanh đỏ chớp ì xèo, nhạc nghe cũng vừa phải, hơn một chục bàn nhưng chỉ có một ít khách ngồi, tất cả đều lặng im không ồn ào như các quán bar mà tui đã từng biết ở SG. Nhưng có một cái sân khấu thấp nằm giữa với bốn góc có 4 cột inox và uốn éo trên đó là bốn cô gái trẻ đẹp bốc lửa 🔥 mà chẳng mặc gì trên người.
Qua cơn choáng ngợp, chúng tui lấy lại bình tỉnh tìm một cái bàn trống vào ngồi và lặng im thưởng ngoạn những tòa thiên nhiên di động trên sân khấu, trắng đen nâu vàng gì cũng có đủ.
Ngồi một hồi lâu vẫn không thấy ai đến hỏi, khát nước quá chúng tui mới đến quầy hỏi mua bia mang về bàn uống, mỗi chai chỉ 7 đô quá rẻ.
Nói các cô múa cột trên sân khấu không mặc gì hết cũng không đúng. Thật ra các cô đều có trang phục, ấy là đôi giày cao gót và một sợi dây thun cột ngang qua đùi trên đó giắt quanh mấy tờ 1 đô mà ngay sau đó chúng tui biết rằng không phải do các cô tự cài vào để trang trí mà do khách bên dưới bước đến cài vào để bo cho các cô.
Trong khi các bàn khác khách thỉnh thoảng lên kéo dây thun đùi ra nhét đô vào thì bàn chúng tui ngồi im re, một phần vì xấu hổ không dám lên, một phần vì chỉ mang theo tờ 50 và 100 đô thì có mà tỉ Phú mới dám bo tờ lớn như thế.
Trước khi đi Mỹ, tui đã có vài chuyến xuất ngoại qua Sing, Mã và Thái, tuy nhiên đi làm việc nên cũng không có thời gian đi khám phá các sexi show ở Bangkok mà tui vẫn nghe nhiều người kể lại, do vậy tui khá lúng túng và bất ngờ về show múa cột này. Ba vị đồng hành với tui chắc cũng vậy.
Cứ tưởng ngồi im núp lùm tại bàn là yên thân. Ấy vậy mà cũng không thoát. Thấy các bàn khác đều lên bo liên tục còn bàn bọn tui nín khe thì bỗng dưng một cô da trắng tóc vàng dày dày sẵn đúc một tòa thiên nhiên trắng toát như tòa bạch ốc rời sân khấu, lồ lộ di chuyển đến bàn chúng tui. Cô gái ấy cao trên 1,7 mét lại mang đôi guốc cao gót nữa nên phải cao đến gần 2 mét, cái cửa chính của tòa bạch ốc cứ dí ngay vào trước mặt chúng tui làm đứa nào cũng hoảng kinh né tránh. Đây mới đúng “dày dày sẵn đúc một tòa thiên nhiên” chứ thời cụ Nguyễn Du làm gì thấy một cô cao lớn như vậy để ví như một tòa thiên nhiên. Hay là cụ đã lạc lối thiên thai xuyên không đến đây rồi mới ví von hay như vậy.
Chúng tui chết trân không biết phải làm thế nào còn tòa bạch ốc thiên nhiên cứ trụ đó nhìn xuống chúng tui cười cười không chịu rời đi. May quá có một ông Tây ngồi bàn bên nhìn qua cứu giúp bằng cách lấy ra tờ 1 đô quơ quơ lên rồi ra dấu cho chúng tui cài vào dây thun trên đùi cô gái. Tui thông minh hiểu liền, vội rút ra tờ 100 đô tiền vợ đưa mang theo phòng thân quơ quơ lên lắc đầu và xổ ra một tràng tiếng Anh: we can’t do that.
Ông Tây xổ ra một tràng tiếng Tây Ban Nha, té ra là một ông Mễ, ra dấu cho tui lên quầy đổi ra tiền lẻ. Lúc đó tui chợt nhớ ra là khi mua 4 chai bia cho cả bàn, đưa ra tờ 50 đô nhưng quên lấy lại tiền thối. Tui chạy lên quầy vừa xí lô xí là vừa rút tiền ra múa máy chân tay, nhân viên đứng quầy cũng thông minh như tui nên lấy ra 22 tờ 1 đô đưa cho tui.
Quay trở lại bàn, tui anh dũng và đĩnh đạc thò tay vào đùi tòa bạch ốc kéo sợi dây thun ra và nhét vào đó đến hai tờ 1 đô. Tòa bạch ốc thiên nhiên di động cười tươi cúi thấp xuống cám ơn chúng tui rồi di chuyển trở lại sân khấu.
Một lát sau lại có tòa thiên nhiên màu đen tuyền di chuyển đến bàn chúng tui để chờ cài tiền vào đùi.
Sau đó chúng tui đánh tan cơn sợ hãi bản năng gốc, tự động thay nhau lên sân khấu cài tiền để các tòa thiên nhiên khỏi phải xuống nữa.
Chẳng mấy chốc chúng tui đã hào phóng bo sạch 22 tờ một đô. Thấy như vậy cũng đủ khám phá một nền nghệ thuật sân khấu lồ lộ những tòa thiên nhiên đủ màu của Mỹ rồi, chúng tui lui gót trở lại khách điếm, chui vào tư phòng đánh một giấc đến sáng.
10 g sáng chúng tui được xe đưa đến văn phòng bộ ngoại giao để được chính thức đón tiếp và lên kế hoạch đi thăm nước Mỹ.
HUỲNH NGỌC CHÊNH.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét