Thứ Bảy, 31 tháng 5, 2025

Hồi đó : MÁ CỦA MẸ - Quân Phạm.





MÁ CỦA MẸ

Ngoại tôi ra đi vào một buổi chiều tháng chạp, cậu Năm tay cầm chén thuốc nam, tay lay lay ngoại gọi dậy để uống thuốc, miệng vừa kêu má ơi má à sao giờ còn ngủ, nhưng má - tức ngoại tôi – không bao giờ dậy nữa. Trong hố mắt sâu im lìm hằn vết chân chim là sự nhẹ nhõm. Cuối cùng, tôi cũng thấy ngoại thực sự được nghỉ ngơi.

Đám mất của ngoại buồn thôi là buồn, chiếc xe tang lăn bánh xiêu vẹo trên con đường cát trắng miền Trung, gió bấc thốc từng cơn vào lòng nghe buốt rát. Từng lời kinh của đoàn hộ niệm đưa tiễn ngoại theo gió đi xa, len lỏi vào từng rặng phi lao rì rào. Tôi vẫn nhớ hình ảnh mẹ tôi - một người đã mạnh mẽ xốc vác lo liệu cho hậu sự ra sao, nhưng khi người ta hạ quan lại ngồi thụp xuống đất, vừa lạy vừa nấc không thành tiếng, nước mắt nhỏ xuống huyệt sâu từng giọt ngắn dài. Đến tận bây giờ mẹ vẫn còn tâm sự với tôi: “Cả đời mẹ chỉ ân hận nhất là không lo cho ngoại tử tế, vì nhà mình nghèo quá”.  Chữ “nghèo” rơi ra trên môi mẹ tôi nhỏ dần, như sợ phải dằn thêm nỗi đau vào một nỗi đau khác.

Ngoại tôi sinh ra thời kỳ đất nước còn bom rơi đạn lạc, khoảng thời gian đó hầu như ai cũng khổ, nhưng qua những câu chuyện ngoại kể, từ “khổ” dường như nó chưa đủ diễn tả hết. Dòng họ bên mẹ tôi có truyền thống làm nghề bán cháo lòng, cái gánh cháo nặng oằn được bà Cố chuyền vai khi ngoại còn rất trẻ, mỗi ngày ngoại phải dậy từ hai giờ sáng, đi bộ mười hai cây số để gánh lòng về luộc, rồi rang gạo nấu cháo... Thuở ấy điện đóm còn thiếu thốn, trên con đường chập chờn lau sậy chỉ có tiếng chân bước trơ trọi và cây đèn dầu hột vịt treo đầu gánh le lói trong đêm. Trong suy nghĩ non nớt của những đứa cháu, những câu chuyện ma ngoại kể bên gánh cháo hồi trẻ luôn có sức hấp dẫn lạ kỳ, và mỗi khi câu chuyện được kết thúc bằng việc ngoại tôi…bỏ chạy đều đem lại sự hụt hẫng cho mấy đứa nhỏ, đứa nào cũng chê ngoại nhát gan không dám đứng lại để chiến đấu…với con ma. Trong hình dung mà đám cháu mong đợi, bà tụi nó phải đứng lại cầm đòn gánh chiến đấu kiên cường như…Tề Thiên cầm gậy Như Ý. Mãi đến sau này vất vả mưu sinh, đi sớm về khuya một mình, tôi mới thấy thương bà thân gái dặm trường. 

Ngoại hồi xưa giỏi giang, lại siêng năm làm lụng nên cũng nhiều người qua mời trầu cau Cố - mấy cậu tôi kể vậy - nhưng Cố bảo để ngoại tôi tự lựa chọn hạnh phúc cho riêng mình. Rồi trong một buổi chợ sớm, ngoại tôi gặp một nửa cuộc đời. Ông tôi khi đó là quân nhân của chế độ cũ, trên đường hành quân từ Huế tình cờ gặp nhau rồi bén duyên chồng vợ. Ông bà tôi có cả thảy năm người con, mẹ tôi thứ ba. Có một người đàn ông bên cạnh đỡ đần, chặng đường mưu sinh của Ngoại cũng đỡ chênh vênh.

Vợ chồng chưa đầu bạc răng long thì thế cuộc đổi dời, để tránh liên lụy cho gia đình, sau năm 75 ông lặng lẽ bỏ ra tận đất Phú Yên rồi biệt vô âm tín, chỉ còn lại bà cùng bầy con nheo nhóc. Tôi lúc đó còn chưa ra đời, nhưng qua lời kể của mẹ thì ngoại héo hắt, ít nói ít cười, cũng may bên cạnh ngoại còn có mẹ và các cậu quây quần, tiếng khua chén đũa bên mâm cơm chiều cũng sưởi ấm lòng đôi chút.

Cuộc sống đơn chiếc sau đó mỗi ngày mỗi cơ cực hơn, vì mẹ tôi là con gái duy nhất trong nhà nên được ưu tiên đi học, các cậu nghỉ học làm lụng, mỗi người một tay tiếp sức cho mẹ bước vào cánh cổng trường Y, thời đó nhà nào có con học hết Tú Tài đã là một niềm hãnh diện. Ngoại tôi chọn ở vậy không đi thêm bước nữa, gửi gắm hạnh phúc nhờ con mình viết tiếp, dựng vợ gả chồng cho từng người. Ngoại chẳng có gì để cho các con mình, chỉ cầm tay các cậu rồi rưng rưng: "Tại má nghèo quá…" 

Mẹ tôi lo học hành nên lập gia đình sau cùng, nhưng rồi mẹ gặp ba tôi trong một hội diễn dân công miền Trung, bước chân qua thềm đỏ rực xác pháo, mẹ bỏ lại giấc mộng ngành Y. Ngoại buồn nhưng không ép, chắc ngoại cũng nghĩ như Cố, hạnh phúc để mẹ tự tìm. Thời gian đầu ba tôi cũng làm ăn khấm khá, nhưng từng biến cố như từng đợt sóng dữ cuốn đi bao êm đềm. Không nhà cửa không tài sản, gia đình tôi dọn về sống ở nhà thờ bên nội, ba mẹ tôi làm đủ thứ nghề để nuôi chị em tôi khôn lớn. Ba có khi đi làm đạo tỳ đám ma, khi xuống bến đò bốc vác kiếm cơm qua ngày, mẹ ở nhà lo cơm nước và may vá cho người ta. Ngoại tôi không biết đạp xe, vẫn giữ thói quen đi bộ chục cây số để đến thăm và đem quà bánh cho chị em tôi trong chiếc giỏ nan. Chiếc giỏ làm bằng cói đã cũ mòn, ngoại để trong đó nào trầu cau, thuốc rê, vôi… mỗi lần lục giỏ ngoại mùi trầu non ngai ngái tỏa ra, đọng lại cay nồng nơi sống mũi. 

Những lúc ngoại qua thăm, tôi thấy mẹ như cây tre già gặp gió, ngồi bên cạnh níu lấy ngoại mà thở than. Có một điều mà tôi ấn tượng nhất, đó là chưa bao giờ nghe ngoại dằn vặt mẹ tôi vì lựa chọn của mẹ. Người nhà quê không biết ủi an, cũng chẳng nói lời hoa mỹ, nhưng ngoại có cách riêng để xoa dịu những nhọc nhằn mà mẹ trải qua. Nhiều lúc mẹ tủi thân khóc, ngoại cũng chỉ thở dài mà nói, nhìn lên mình không bằng ai, nhìn xuống mấy ai bằng mình, nghe con...

Ngoại tôi chịu nỗi đau kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh hai lần, lần đầu khi cậu Hai tôi nhập ngũ và hy sinh trên chiến trường Campuchia từ trước khi tôi được sinh ra. Lần thứ hai là lúc cậu Út tôi bị tai nạn ngoài biển, tôi vẫn hình dung ra dáng ngoại lưng còng ngồi trên bộ ngựa gỗ, đau đáu nhìn người ta đem cậu tôi về trong manh chiếu lạnh. Cầm nải chuối xanh dằn lên bụng con mình, mắt ngoại buồn như tượng, không khóc mà cũng chẳng nói năng. “Nước mắt chảy từ con mắt là thứ thường thôi”… ừ thì người ta nói vậy.

Cậu Út tôi nằm xuống để lại hai đứa con trai, thằng Bi theo mẹ về quê, thằng Nhí ở lại. Ngoại dọn về ở bên căn nhà lá liêu xiêu của cậu và sống với thằng Nhí, nuôi nấng dạy dỗ nó nên người. Nhà cậu tôi ở nơi hẻo lánh, vách lá không ngăn nổi từng lọn gió thổi qua cánh đồng hoang, ngọn đèn trên bàn thờ leo lét theo từng tiếng Nam Mô thổn thức.

Từ sau khi mẹ tôi đi lấy chồng, ngoại đã nghỉ buôn gánh bán bưng, sống nhờ con cái chu cấp và tiền mẹ liệt sĩ mỗi tháng mấy trăm ngàn (mà ngoại thường hay nói cậu Hai dù mất cũng còn nuôi ngoại). Các cậu và mẹ tôi ai cũng nghèo khó nhưng mỗi người một ít gửi qua gạo đường mắm muối, ngoại tự trồng rau cỏ quanh nhà, có gì ăn nấy. 

Có lần tôi cùng mẹ đi chợ mua thật nhiều đồ ăn, chưa kịp mừng thì thấy mẹ sang ra cả một giỏ đầy để đem qua cho ngoại, tôi còn nhỏ không suy nghĩ được nhiều, chỉ biết hờn mẹ vì thời đó nhà còn thiếu thốn trăm bề, tôi thì còm nhom. Bị mẹ la, tôi cố khóc to cho ngoại thấy, ngoại nghe được không trách, chỉ dỗ dành tôi và rầy mẹ: “Má ăn được nhiêu đâu mà bây đem nhiều qua làm chi rồi bỏ uổng, đem về bớt!” Tôi – trẻ con hả hê vì nghĩ là mình đã chiến thắng, để rồi sau này tôi – trưởng thành giận mình sao mà nông cạn. 

Năm tháng trôi qua, ngoại tôi càng ngày càng già yếu, những khớp xương từng oằn mình cõng cả bầy con giờ đây bắt đầu lên tiếng. Biết con cháu ai cũng khó khăn, ngoại cố giấu bệnh cho đến khi trượt chân té giữa thềm rêu ướt. Thằng Nhí mếu máo, nước mũi tèm nhem chạy xe đạp đi gọi bác Năm ơi cô Ba ơi. Kể từ đó ngoại tôi không đi lại được nữa, chỉ nằm một chỗ. Mẹ tôi khóa cửa nhà cậu Út, đưa ngoại và thằng Nhí về ở nhà cậu Năm tôi để tiện chăm nom cho đến ngày ngoại qua đời. Căn nhà đó đến nay vẫn nằm trên vườn cũ, cỏ dại mọc um tùm, mỗi lần đi ngang tôi vẫn hình dung dáng ngoại khệnh khạng súc khạp đựng nước mưa bên chái nhà, tiếng gáo cọ vào đáy khạp nghe xao xác.

Mỗi năm giỗ ngoại, mẹ ngồi rất lâu nhìn lên bàn thờ có tấm ảnh ngoại miệng còn đỏ màu trầu, mà người ta cắt ghép từ cái hình chụp chung với đám cháu Tết năm nào. Mẹ tôi cũng mang nhiều ân hận, nói cho cùng cũng vì chữ nghèo nên chữ hiếu chẳng thể vẹn tròn. Có lần ngoại đau chân xức nhiều dầu gió, mẹ cằn nhằn trong vô ý: “Má xài sao mà hao, con mới mua đây mà hết rồi”. Để rồi sau này ngoại mất, mẹ tôi cầm chai dầu còn chưa vơi ngay đầu giường ngoại mà khóc thôi là khóc. “Những câu đáng nói thì vì vô tâm , khờ dại nên không nói, những câu không đáng nói thì cũng vì vô tâm, dại khờ nên đã nói rồi, không lấy lại được..”

Sau này chị Hai tôi yên bề gia thất, tôi đi làm cũng có đồng ra đồng vô, gia đình dần bước qua thời cơ cực. Mẹ càng lớn tuổi thì càng giống ngoại, từng cử chỉ lời nói, tôi cũng không lấy gì làm lạ. Mà giống nhất cái khoản cần kiệm, chưa bao giờ tôi dẫn mẹ đi ăn ngon hay mua sắm gì mà mẹ không cằn nhằn sao mắc quá, uổng ghê. Mọi thứ tôi mua đều có thể quy ra “buổi chợ” của mẹ, giá cái áo này mẹ đi chợ được ba ngày, giá cái quần kia mẹ đi chợ được cả tuần... Tôi không biết những bà mẹ khác như thế nào, nhưng qua bóng hình bà ngoại và mẹ, tôi chỉ thấy sao mà những người phụ nữ xứ mình khổ quá, chỉ biết chắt mót lo cho chồng cho con suốt cả cuộc đời.

Gần đây dịch giã hoành hành ở quê, mẹ tôi cũng không tránh khỏi, tôi sốt vó lo thuốc thang, sợ người già khó chống chọi. Sau khi mẹ hết bệnh, nghe người ta bày ăn yến nhanh hồi phục sức khỏe, tôi chẳng nói trước mà mua về chưng cho mẹ ăn, mẹ giận tôi học đâu kiểu tiêu pha của nhà giàu. Lâu sau mẹ đem lên để bàn thờ ngoại, đốt một nén nhang, giọng mẹ trầm xuống: Hồi ngoại con bệnh mẹ cũng muốn mua này mua kia tẩm bổ, mà mẹ và các cậu không đủ điều kiện, chỉ buồn là “khi sống thì chẳng cho ăn, đến khi thác xuống làm văn tế ruồi” thì có ích gì đâu. Tôi thấu hiểu nỗi lòng của mẹ, nên tôi chẳng màng nhà cửa cao sang, chỉ nếu mai này chẳng may mẹ về với ngoại, thì việc duy nhất tôi mong là mình không còn gì phải ân hận.

Mỗi khi rằm tháng Bảy về, tôi bước bên cạnh mẹ vô chùa cầu an, trên ngực áo tôi cài bông hồng đỏ thắm, mẹ cũng lẳng lặng xin một bông màu trắng. Hai mẹ con quỳ dưới chân tượng Phật, từng lời kinh Vu Lan theo tiếng mõ đều đều nghe buồn tê tái.

“Điều thứ ba thâm ân nuôi dưỡng,

Cực đến đâu bền vững chẳng lay,

Thứ tư ăn đắng nuốt cay,

Để dành bùi ngọt đủ đầy cho con…”

Khói nhang ai đốt sao cay xè mắt. 

QUÂN PHẠM. 

Suy ngẫm : QUẠ VÀ CHIM SẺ - Thế Giới Văn Chương.

 


QUẠ VÀ CHIM SẺ. 

Một ngày nọ, giữa mùa Thu, một cơn gió mạnh thổi qua khu rừng. Bầu trời phủ đầy mây đen, và những chiếc lá lao vào một điệu nhảy điên cuồng, cuốn theo cơn lốc không thể kiềm chế. Giữa cơn bão đó, một con quạ bay qua cánh đồng thì đâm mạnh vào cành cây sần sùi của một cây sồi già. Với một tiếng quác nghẹn lại, nó rơi xuống đất, một bên cánh rũ xuống, gãy gập.

Con quạ cố gắng đứng dậy, giang cánh ra, nhưng một cơn đau nhói xuyên qua cơ thể nó. Nó hiểu rằng mình không thể tự đứng dậy được. Thế là, nó ngước mắt nhìn lên bầu trời – nơi những con chim khác vẫn đang bay vòng tròn – và cất lên một tiếng kêu đầy hy vọng:

— Cứu tôi với... tôi không thể bay nữa...

Một con chim ác là đi ngang qua nhìn thấy, bật cười khinh miệt:

— Mi đó à, kẻ kiêu ngạo, từng bay cao và nhìn xuống chúng ta... Và giờ thì cầu xin sự giúp đỡ sao?

Một con sáo, một con chim sơn ca, thậm chí cả một con giẻ cùi bay theo sau. Nhưng không con nào dừng lại. Ánh mắt lảng tránh của chúng mang theo vẻ khinh thường hoặc dửng dưng.

Con quạ cúi đầu. Một mình, đói khát, bị thương, nó cảm thấy niềm tin dần rời bỏ mình.

Nhưng bất chợt, từ một bụi cây gần đó, một giọng nói dịu dàng, nhỏ nhẹ cất lên:

— Tôi sẽ giúp anh... nếu anh không chê sức tôi yếu.

Đó là một con chim sẻ. Nhỏ bé, giản dị, màu xám như vỏ cây. Nó nhảy đến bên con quạ, ngậm một mẩu bánh mì khô trong mỏ. Rồi nó quay lại, mang theo một giọt nước, một chiếc ổ bằng lá khô, và xây tổ dưới gốc cây.

— Tại sao cậu làm vậy? — Con quạ thì thầm, ngạc nhiên.

— Bởi vì anh vẫn còn sống. Và nếu tôi là người ngã xuống, tôi cũng mong có ai đó không quay mặt làm ngơ.

Ngày tháng trôi qua. Con quạ, ban đầu không thể cử động, được con chim nhỏ canh chừng, chăm sóc, sưởi ấm. Chim sẻ chia phần vụn bánh của mình, kể chuyện về cuộc sống trong rừng, và canh gác suốt những đêm lạnh buốt. Và khi cuối cùng con quạ có thể dang cánh trở lại, suy nghĩ đầu tiên của nó không phải là cho bản thân, mà là cho người bạn nhỏ nay đã trở nên quý giá hơn tất cả.

Mùa xuân đến trong ánh sáng rực rỡ và tiếng hót líu lo. Nhưng một buổi sáng, khi chim sẻ đang mổ những hạt giống trong trảng cỏ, một con chim ưng từ bụi cây lao ra. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh — chim sẻ thậm chí còn chưa kịp kêu lên.

Nhưng bỗng nhiên, một bóng đen xé ngang bầu trời. Con quạ, mạnh mẽ và lộng lẫy, lao thẳng vào kẻ săn mồi. Đôi cánh nó đập mạnh đến nỗi gió rít lên. Nó đâm sầm vào con chim ưng và khiến nó phải bỏ chạy.

— Anh đã cứu tôi... — Chim sẻ thở hổn hển.

— Không, chính cậu mới là người đã cứu tôi trước tiên, — con quạ đáp. — Và giờ tôi biết rằng lòng tốt không đo bằng sải cánh. Một trái tim vĩ đại có thể nằm trong một cơ thể nhỏ bé nhất.

----------------------

Đừng bao giờ xem thường những ai yếu đuối hơn mình. Có những người tưởng chừng nhỏ bé lại trở thành chỗ dựa lớn lao nhất. Và lòng tốt được trao đi mà không mong hồi đáp sẽ luôn quay trở lại — vào lúc ta không ngờ nhất, nhưng cũng là lúc ta cần nó nhất.


Trang Thế Giới Văn Chương

Thơ : LỜI TÌNH CUỐI - Dung Hạ (fb)

 


LỜI TÌNH CUỐI


Tạm biệt nhé, mùa thơ xưa lộng lẫy

Rồi cũng tan theo tro lạnh cuối chiều

Xin đừng khơi đốm lửa tàn buổi ấy

Chẳng thể làm ấm lại giấc mơ yêu!


Hãy cứ để nồng nàn xưa yên giấc

Mộng đời nhau giờ sớm đã chôn vùi

Có níu kéo những ngọt ngào đã mất

Cũng chỉ làm thêm cay đắng nhau thôi!


Bởi đã rất yêu nên không còn nợ

Bởi từng rất xa nên đủ ngậm ngùi

Và như thế, chẳng còn gì hối tiếc

Sẽ an lành, ngày tháng lặng thầm ơi!


DUNG HẠ (FB) 

14.5.2025

Thơ vui : VỊNH CON RẮN - LHN.

 



Năm Tỵ vịnh con Rắn...

VỊNH CON RẮN. 

Tỵ vẽ kiểu gì vẫn thấy ghê

Dòm là muốn chạy , khó mà mê

Cọp thì mấy bả còn ưa bắt

Rắn chắc nhiều ông cũng phát chê

Chỉ có hổ mang ngâm thuốc bắc

Hoặc may bợm nhậu tưởng Sa Kê

Bạch Xà phải hóa ra hoa hậu

Mới dụ được người cõi tục phê .

LHN

Thứ Ba, 20 tháng 5, 2025

Thơ : NHỚ MÙA PHƯỢNG VĨ - Thơ và Tình.

 



NHỚ MÙA PHƯỢNG VĨ 

Tháng Năm chưa đi

Tháng Sáu đã lấp ló bên hè

Hoa Lộc Vừng trên đê vừa hé nở

Những chuỗi nụ

đong đưa theo gió

Xoè yếm non chào đón mùa sang


Tháng Sáu

và cái nắng chang chang

Rang khô cả... cọng rơm cuống rạ

Tiếng Ve ru

khê nồng vòm lá

Gọi đàn Trâu hối hả xuống ao làng


Hoa Phượng hồng

rải dọc lối ngang

Níu chân ta... lang thang  miền xa vắng

Buổi học cuối...

bỗng dưng trầm lặng

Ngày mai ơi

xa cách nhau rồi


Cánh Phượng hồng

người tặng tựa son môi 

Giây phút cuối bên nhau trong lớp học

Mắt nàng ấy

ngấn ngần chực khóc

Thương ngày mai rồi sẽ ra sao...?


Tháng Sáu...

rồi tiếp tiếp Tháng Sáu sau

Đã bao mùa Xuân đi nhường Hạ đến

Và cứ thế...

bấy nhiêu mùa lỡ hẹn

Sân trường xưa... nay còn mỗi tiếng Ve...!


Ve Sầu khóc nức nở

có ai nghe...?

Cánh Phượng rớt trên hè... còn tươi rói

Tháng Sáu ơi

sao mình ta đứng đợi

Người ở đâu... không tới... cứ ơ thờ.

20/5/2025

THƠ VÀ TÌNH. 

Thứ Bảy, 17 tháng 5, 2025

Thơ : YÊU RỪNG - Giáng Hương.

 



YÊU RỪNG                              

Nhớ thời tuổi trẻ lâm trường      Trèo đèo lội suối xem thườn hiểm nguy                                        Giữ rừng xanh mãi diệu kỳ          Ta nhà lâm nghiệp ngại gì nắng mưa                                                  Hưu rồi ôn lại ngày xưa                Bao nhiêu kỷ niệm, chiều mưa, nhớ rừng!...                  

Ai ơi gian khổ đã từng                  Tháng tư ngày hẹn ta mừng gặp nhau.                                      

Điều tra quy hoạch gian lao        Lội rừng sốt rét nhưng sao vẫn trèo?                                                  Tình yêu nghề đã cuốn theo        Chim ca vượn hú suối reo mây ngàn                                                  Yêu sao chiều nắng hanh vàng                                                                Cánh rừng xanh mướt ngập tràn niềm vui!...                                           (Cảm hứng tháng 4/2025)

GIÁNG HƯƠNG. 

Ngày của mẹ : CHIẾC ĐÒN GÁNH... - Sưu tầm.

 



CHIẾC ĐÒN GÁNH... GÁNH CẢ CUỘC ĐỜI CỦA CON THƠ...!


Chiếc đòn gánh và đôi gióng, một biểu tượng đẹp cho tâm hồn, cốt cách của người phụ nữ Việt Nam...! Nét đẹp dung dị, đời thường ấy từng được nhà văn Mỹ E.Shillue hứng thú ghi lại một cách vừa chân thực, vừa đậm chất nghệ thuật: “Bà bán hàng rong mang trên vai một vật lãng mạn nhất ở phương Đông: Cái đòn gánh…! Bà nhẹ nhàng bước đi, nó như điệu múa, nhún nhảy bên phải rồi bên trái đi ra khỏi xóm nghèo...!
Chẳng rõ cái vật “lãng mạn nhất ở phương Đông” ấy có tự bao giờ...? Chỉ biết được rằng, nó luôn in đậm hình ảnh các bà, các mẹ, các chị gánh gồng ngược xuôi qua không biết bao gian nan, thử thách…!
Chiếc đòn gánh và cặp thúng rổ là những thứ vật dụng được làm ra từ sự sáng tạo của trí óc cùng đôi bàn tay khéo léo của những người cần lao. Nếu người phương Tây khi lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh người phụ nữ Việt thoăn thoắt ngược xuôi với chiếc đòn gánh trên vai sẽ ít nhiều mang đến cảm giác lạ lẫm xen chút thú vị, ngạc nhiên. Nhưng trong tiềm thức của mỗi người, hình ảnh ấy lại thân thuộc, gần gũi đến nao lòng...! Khi thấy cái cảnh trên cái rổ tre lớn có hai đứa con thơ bé bỏng chưa biết thế nào là nỗi vất vả gian nan của người má thương yêu…!
Có lẽ, trong tâm thức những đứa trẻ sinh ra từ làng không sao quên được kỉ niệm thuở nhỏ cùng má rong ruổi khắp nơi trên đôi quang gánh nhọc nhằn…! Từ những con đường làng quê nghèo khó đến góc chợ rộn ràng kẻ bán buôn... Thân cò lặn lội là má, là biển trời đầy ắp tình thương yêu dành cho con cũng là má...! Ấy vậy mà, suốt những năm tháng gánh gồng những đứa con thơ dại, má chẳng bao giờ cất lời than vãn, kể lể với ai...!
Niềm vui, niềm hạnh phúc của con được đắp đổi từ tình yêu thương, đức hi sinh lớn lao vĩ đại của má. Bằng đôi vai gầy, người đã gánh cả tuổi thơ con…! Má luôn bên con từ khi mới sinh ra, khi con nhỏ dại đến lúc trưởng thành...! Và đến lúc con thành nhân, thành danh cũng là lúc mắt má mờ, lưng má còng phải dựa vào vai con, và khi giật mình nhìn lại, con chợt thảng thốt nhận ra má mình đã già...! Chiếc đòn gánh đã mất đi tự bao giờ. Nếu còn chăng, nó đứng buồn thênh ở góc bếp tối tăm đầy ám khói bụi...! Nó cũng đã từng đưa ta đi khắp chốn chợ quê, ru ta ngủ ngon lành, say sưa bên tiếng kêu kẽo kẹt phát ra từ trên đôi vai gầy của má...! Thỉnh thoảng má bảo rằng: "Ngày xưa nuôi con vất vả cực nhọc nhưng không thấy lo lắng bồn chồn bởi các con luôn ở trong vòng tay của mẹ, bây giờ con cái lớn hơn nhưng cuộc đời vốn đầy rẫy cám dỗ, tai ương… ai biết đâu là cạm bẫy...! Gánh con..., má gánh cả một đời...! Chiều nay, bước ra đường nhìn hình ảnh các cô gánh hàng rong trên phố, giữa dòng xe cộ ngược xuôi, tấp nập, lòng bỗng lặng đi vì xúc động, trong lòng thầm gọi: -Má ơi...!
SƯU TẦM ( aihuubienhoa.com )

Chủ Nhật, 11 tháng 5, 2025

Thơ : CHIỀU RƠI BÓNG MẸ - Phan Minh Lệ.

 


.... nhân "NGÀY CỦA MẸ 2025"

CHIỀU RƠI BÓNG MẸ


Chiều rơi bóng Mẹ liêu xiêu

Vầng trăng xưa cũ vẫn nhiều vấn vương

Đôi vai quẳng gánh lên đường 

Sáng qua chợ sáng, tà dương gánh về


Mẹ đi bao dặm sơn khê

Gót mòn vai nhỏ cơn mê ngày dài

Nét Xuân Mẹ đã tàn phai

Nụ cười dâu bể bi ai một đời


Đã qua rồi cuộc rong chơi

Đường trần xin trả cuộc đời đa đoan

Đã qua sóng chớp mưa ngàn

Đã qua hết những đoạn trường đắng cay


Đêm nằm lệ chảy mòn tay

Liêu xiêu bóng Mẹ bước dài trong mơ 

Nước vẫn chảy đá vẫn trơ

Nghe sầu theo gió phất phơ liễu buồn


Quê nhà qua mấy đồi nương

Chân mây ngày cũ còn vương bóng người

Con giờ núp bóng mồ côi 

Chiêm bao gặp Mẹ, con phơi nỗi sầu


Đêm nghe cuốc gọi rừng sâu

Tưởng trong tiếng gió Mẹ ầu ờ ru

Mẹ thầm  vào cõi thiên thu

Chiều rơi bóng Mẹ sa mù cõi không.

PHAN MINH LỆ.

Mùa Vu Lan Ất Tỵ

Thứ Bảy, 10 tháng 5, 2025

Cuộc sống : LUẬT SƯ & GIÁO SƯ - Sưu tầm trên FB.



LUẬT SƯ & GIÁO SƯ 

 Một luật sư đã bán cái giếng của mình cho một giáo sư. Hai ngày sau, luật sư đến gặp giáo sư và nói: "Thưa ông, tôi đã bán cho ông cái giếng, nhưng không kèm theo nước. Nếu ông muốn sử dụng nước, ông sẽ phải trả thêm phí".

Giáo sư mỉm cười và nói: "Vâng, tôi sắp đến đón ông. Tôi định nói rằng ông nên lấy nước ra khỏi giếng của tôi, nếu không ông sẽ phải bắt đầu trả tiền thuê giếng từ ngày mai".

Nghe vậy, luật sư trở nên lo lắng và nói: "Ồ, tôi chỉ đùa thôi"!

Giáo sư cười và nói: "Đây là cách những người như ông trở thành luật sư sau khi học với chúng tôi".

SƯU TẦM. 

( #nhungcauchuyennhanvan )

Thứ Hai, 5 tháng 5, 2025

Thơ : HOÀI NIỆM - Gia Bảo (FB)

 



HOÀI NIỆM 


Có những đêm thao thức 

Nhớ quay quắt một người 

Giờ không còn chung lối 

Chỉ lặng thầm thương thôi 


Hạnh phúc ở trên đời 

Là biết buông, biết nắm

Khi bàn tay thôi ấm 

Buông, nắm.. đều rất đau


Bao hẹn ước mai sau

Chẳng cùng nhau chia sẻ 

Cố tỏ ra mạnh mẽ 

Trong lòng càng bão giông


Tình yêu quá mong manh 

Khi chân thành đã hết 

Níu giữ thêm mỏi mệt 

Nên chọn cách rời xa


Hẹn ước ngày hôm qua 

Giờ tan tành vụn vỡ 

Đường tình duyên đã lỡ

Sao còn nhớ thương hoài ..!?


GIA BẢO. 

05.05.2005

Thơ : CHIỀU QUA ĐÈO ĐÁ LỬA - Đông Ry Nguyễn.

 

( Hình ảnh có A.I trợ giúp )


CHIỀU QUA ĐÈO ĐÁ LỬA*

(Tâm sự một người đi tìm minh chủ sau tháng 4/75)


        •Chiều buông 

         mưa lạnh qua đèo 

         Kìa em, dựng quán

         tranh nghèo bên non

         Vào ta uống chén rượu buồn 

         Vỗ gươm hát khúc

         ca cuồng với ta …

        •

         Trời bao la …

          đất bao la …

          Chừ, 

          ta sao lại 

          không nhà dung thân?

          Ai khai quốc,

          ai công thần 

          Chừ,

          tan nát cả 

          muôn phần giang san?

          Ai xui cởi giáp quy hàng 

          Chừ,

          đau tiếc ngọc 

          thương vàng hỡi ôi?

          Ta đi tìm khắp nơi nơi

          Chừ, ai minh chủ …

          ai người dân nương?

          Cờ đi lạc nước sai đường 

          Chừ,

           say  

           ngậm khúc 

           đoạn trường làm nguôi!

            •

           Tạnh mưa rượu cũng cạn rồi 

           Trả em nén bạc 

            gượng cười chào nhau

            Về đâu, 

            ta biết về đâu …

            Trời nam ảm đạm 

            một màu tang thương?!


             -Chàng Đông Ry Nguyễn.1976

(*Đèo Đá Lửa nằm ở vùng rừng núi phía Tây Nha Trang)

Chủ Nhật, 4 tháng 5, 2025

Thơ : THÁNG NGÀY YÊU DẤU - hathuthuy.

 


THÁNG NGÀY YÊU DẤU. 

Muốn dang tay ôm trọn nghìn giọt nắng

Nhuộm trên đầu những ngọn sóng già nua 

Vẫn hồn nhiên vỗ vào bờ bãi lặng

Thật nồng nàn ru cát khúc tháng năm.

Muốn thả tóc bay trong chiều biển gió 

Cảm nhận được ngàn ve vuốt trùng khơi 

Để còn nghe hồn ngập tràn thương nhớ 

Về tháng ngày yêu dấu đã xa rồi.

hathuthuy

Thứ Sáu, 2 tháng 5, 2025

Thiên nhiên : CÁ VOI XANH - St trên FB.

 


CÁ VOI XANH.

Khi nhìn thấy hình ảnh này – một chiếc thuyền nhỏ bé và một cá thể cá voi xanh khổng lồ – ta mới thật sự cảm nhận được sự kỳ vĩ, nhưng cũng vô cùng mong manh của tự nhiên.

Cá voi xanh - sinh vật lớn nhất từng tồn tại trên Trái Đất – có thể dài tới 29,9 mét và nặng tới 173 tấn. Để so sánh, nó dài hơn một sân bóng rổ và nặng gấp ba lần một chiếc Boeing 737 trống! Tuy nhiên, bất chấp vóc dáng khổng lồ ấy, cá voi xanh lại hiền hòa đến lạ thường, di chuyển duyên dáng như một vũ công giữa đại dương rộng lớn.

Những sự thật kỳ diệu về cá voi xanh:

 Nhịp thở của biển cả

Mỗi lần ngoi lên mặt nước, cá voi xanh có thể phun một cột nước cao tới 9 mét – như một lời chào trầm lắng giữa mênh mông sóng nước.

 Trái tim khổng lồ

Trái tim của một cá voi xanh có kích thước tương đương một chiếc xe hơi nhỏ và nặng tới 450 kg. Đặc biệt, tiếng đập tim của nó có thể nghe được từ cách xa 3 km dưới nước.

 Chế độ ăn "nhỏ bé"

Dù to lớn như vậy, thức ăn chính của cá voi xanh lại là những sinh vật bé xíu – nhuyễn thể (krill). Mỗi ngày, chúng có thể tiêu thụ đến 3,6 tấn nhuyễn thể!

 Tốc độ đáng kinh ngạc

Khi cần thiết, cá voi xanh có thể đạt vận tốc lên tới 50 km/h, dù bình thường chúng chỉ bơi thong thả ở khoảng 5–20 km/h.

 Biểu tượng mong manh của đại dương

Dù từng có số lượng hàng trăm nghìn cá thể, ngày nay cá voi xanh được liệt kê là loài có nguy cơ tuyệt chủng. Săn bắt quá mức trong thế kỷ 20 đã khiến số lượng của chúng suy giảm nghiêm trọng. May mắn thay, những nỗ lực bảo tồn trong những thập kỷ gần đây đang giúp chúng dần hồi phục.

Giữa đại dương sâu thẳm, gã khổng lồ hiền lành ấy vẫn đang lặng lẽ di chuyển, nhắc chúng ta nhớ rằng:

Trái Đất này vẫn còn những điều kỳ diệu cần được trân trọng và bảo vệ.

Bạn có ước mơ một lần chạm mặt loài sinh vật huyền thoại này giữa lòng đại dương bao la?

SƯU TẦM. 

Suy ngẫm : BÀ CHỦ QUÁN - Mây Lang Thang.

 



BÀ CHỦ QUÁN

Một gã da trắng giàu có bước vào quán rượu🍷

Trong quán toàn khách da trắng, trừ một phụ nữ da đen ngồi trong góc. Hắn rút chiếc ví dày cộp rồi nói với quản lý: "Tôi đãi mỗi người một ly, trừ bà da đen kia". Quản lý liền làm theo. 

Người phụ nữ da đen đứng lên lễ phép cúi đầu "Cảm ơn ngài".

Gã kia bực bội "Này quản lý, tôi đãi khách sâm banh thoải mái, trừ người đàn bà da đen kia". 

Bà da đen lại đứng lên lễ phép"Cảm ơn ngài".

Gã nhà giàu điên tiết "Các vị muốn ăn gì cứ gọi, Tôi đãi… trừ mụ da đen này."

Bà da đen lại lễ phép "Cảm ơn ngài."

Gã da trắng tiến lại phía tay quản lý và hỏi nhỏ "Mụ ấy điên à? Tôi cư xử vậy mà mụ ta cảm ơn hoài".

- Dạ, ngược lại, bà ấy rất thông minh ạ. Bà ấy chính là chủ quán.

MÂY LANG THANG.