Thứ Năm, 29 tháng 12, 2022

Thơ : CHIỀU CUỐI NĂM - LĐL sr và giới thiệu.

 




CHIỀU CUỐI NĂM 


Một đời người bao nhiêu dịp cuối năm ?

Để có được những phút giây lắng đọng

Ngồi ngẫm lại về luân hồi cuộc sống

Đếm ngược dòng khoảng khắc lặng trầm trôi


Khép lại rồi một năm cũ buồn vui 

Bao cảm xúc chợt đong đầy khó tả 

Dẫu năm qua có bộn bề, vất vả 

Đến giờ này cũng gói lại thảnh thơi 


Muốn gửi lời đến bè bạn của tôi 

Sang năm mới mình chúc nhau hạnh phúc 

Những giận hờn, những hiểu lầm, ấm ức 

Cùng bảo nhau xoá bỏ bớt nặng lòng


Hãy nhìn đời một cách thật bao dung

Vì cuộc sống vẫn vô thường khó đoán

Mình gác lại những dỗi hờn trách oán 

Để mỉm cười một cách thật an yên


Chiều cuối năm trút bỏ hết muộn phiền

Cùng khép lại một năm đầy sắc thái

Dẫu có buồn , dẫu có là thất bại

Cũng qua rồi chờ may mắn mở ra


Chiều cuối năm còn được trở về nhà

Dùng bữa tối xum vầy bên cha mẹ

Phút quây quần vẫn đủ đầy vui vẻ 

Cảm ơn đời còn đấy những thương yêu


Chiều cuối năm khác hẳn với mọi chiều 

Không còn nữa những cảnh đời hối hả

Ai cũng thấy lòng bình yên đến lạ

Phút lặng lòng đếm từng khắc giờ qua


 SƯU TẦM

Thứ Ba, 27 tháng 12, 2022

Suy ngẫm : CHUYỆN HAI CÂY TRE - Nhà Thơ (fb)

 



CHUYỆN HAI CÂY TRE.

Hai cây tre giống nhau, một cây dùng làm sáo, một cây dùng làm giá phơi đồ.

Một hôm, cây dùng làm giá phơi đồ mới hỏi cây dùng làm sáo: "Tại sao chúng ta sinh ra cùng một nơi, đều là tre trên núi. Nhưng tôi mỗi ngày đều phải dãi nắng dầm mưa, còn bạn lại rất đáng tiền?"

Sáo trả lời: "Bởi vì bạn chỉ chịu một nhát dao khi bị chặt ra, còn tôi đã trải qua hàng ngàn nhát dao, được người ta chế tạo cẩn thận".

Giá phơi quần áo chỉ biết im lặng.

Đời người cũng như vậy, nếu có thể chịu được cực khổ, cô đơn, cọ xát vào thực tế, dám đảm đương và đứng lên chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình, cuộc sống mới có giá trị.

Khi nhìn thấy vinh quang của người khác, bạn không cần phải ghen tức, bởi vì người khác trả giá nhiều hơn bạn.

Thật ra trên thế giới này có rất nhiều người thông minh, nhưng lại có quá ít người có thể kiên trì đến cuối cùng, thế nên số người chiến thắng chỉ là số ít.

Sống trên đời, không cần tiếc nuối vì những chuyện đã trải qua, việc tốt mang đến hạnh phúc, việc xấu mang lại kinh nghiệm, mọi chuyện đều là hảo sự, giúp bạn ngày càng trưởng thành hơn.

NHÀ THƠ (FB) 

Thơ : THƠ MÙA GIÁNG SINH - Đỗ Trung Quân (fb)





THƠ MÙA GIÁNG SINH (*)

 Đừng tìm Chúa nơi giáo đường lộng lẫy 

Chúa sinh ra trong máng cỏ nghèo nàn

Đêm quạnh vắng 

Một vì sao cô độc

Nhỏ lệ nhìn Chúa giáng thế 

Lầm than…

ĐỖ TRUNG  QUÂN 

_____________

(*) MCHX blog tạm đề tựa. 

Chuyện xưa : ĐỨC ÔNG LÊ VĂN DUYỆT - Nguyễn Quang Anh (fb)

 




ĐỨC ÔNG LÊ VĂN DUYỆT

Ai cũng biết chân dung người được in trên tờ bạc thời VNCH nầy là Tổng trấn Saigon - Gia định Lê Văn Duyệt.

  Người Saigon coi ông như vị thần. Đầu năm nhiều người thường đi viếng Lăng Ông ở Bà Chiểu để xin quẻ, cầu may.

    +Ông bị tật (hoạn) bẩm sinh nhưng lập công lớn với nước nên vua Gia Long ban người phi tần của mình là bà Đỗ Thị Phẩm để ông lấy làm vợ.Đây là trường hợp đặc biệt duy nhất dưới triều Nguyễn mà vua mang vợ ban thưởng cho một công thần.

   +Khu đất dinh Độc Lập, nơi trước đây gọi là Phủ Đầu Rồng cũng là tư dinh của ông. Khu vực CV Tao Đàn hiện nay là đất vườn của ông. Trước đây gọi là vườn Ông Thượng. Đất ông chọn là những khu vực có địa thế tốt nhất Saigon cho đến bây giờ!

   + Người Cao Miên, kể cả vua Miên Oudong rất nể sợ uy danh của ông. Ông đã từng phạt vua Miên 3.000 quan Pháp vì tội không đến đúng giờ trong buổi lễ bái tổ tiên Hoàng đế Đại Nam . 

    Ông thích nhai trầu và nhai đường phèn. Mỗi Khi tiếp khách nước ngoài. Ông nhai đường phèn "rôm rốp" trong miệng rồi uống trà. Mỗi lần như vậy thuộc hạ phao tin là ông Tướng thần đang nhai đá sỏi trong miệng.

  + Dám chém đầu người Phó Tổng trấn của mình là Huỳnh Công Lý (Theo kiểu Tiền trảm hậu tấu), vì ông nầy can tội tham nhũng. Sau vụ nầy dân Saigon - Gia Định càng hể hả và nể ông. Vì người bị chém đầu là nhạc phụ của vua Minh Mạng!

  + Ông có tư tưởng và chính sách thông thoáng với người phương tây và đạo Thiên chúa. Dưới vùng cai trị của ông, đạo Thiên chúa và các giáo sĩ được tự do truyền đạo trong khi ở nhiều nơi trong nước đã cấm đạo theo chỉ dụ của vua Minh Mạng.


***

 

(Copy trên Facebook trang Nguyễn Quang Anh.)

Thơ : GÁNH HỒNG NHAN - Lê Hồng Phúc.

 




GÁNH HỒNG NHAN 

Chợ phiên mẹ gánh gió đông

Chắt chiu đem đổi nắng hồng nuôi con

Liêu xiêu bóng mẹ đường mòn

Thúng đời một gánh, thúng con một gồng.


Cánh cò lạc giữa cơn giông

Bàn chân mẹ lạc khắp đồng lúa xanh

Nắng hè rám bưởi trên cành

Nắng đời rám cả tóc xanh bốn mùa.


Mưa dầm làm khế thêm chua

Mưa đời làm mẹ già nua mỗi ngày

Mẹ thời như ớt trên cây

Lặng thầm xanh vỏ mà cay trong lòng.


Vai gầy gánh cả bão giông

Gom thành tiếng hát ru nồng canh thâu

Thúng nào mẹ gánh cơ cầu

Thúng nào mẹ gánh bể dâu cuộc đời.


Thúng nào gánh nước mắt rơi

Thúng nào gánh trọn những lời thế gian

Chợ đời gánh mảnh trăng tàn

Thúng ơi mẹ gánh hồng nhan riêng mình.

Tác giả :Lê Hồng Phúc

Ảnh minh họa : mạng xh


Mời nghe bài hát mới và hay:

Bài 1:

https://youtu.be/pg4VNd1bCnE

Bài 2:

https://youtu.be/1Td1-NldB2Q

Bài 3:

https://youtu.be/Wb2AV51AB_s

Bài 4:

https://youtu.be/SOHvMkbkPZM

Thứ Hai, 26 tháng 12, 2022

Chuyện xưa : CUỐN THÁNH KINH... - Nguyễn Thanh .


   ( Hình ảnh sưu tầm trên mạng )


 CUỐN THÁNH KINH BỊ XÉ TRỘM

Lúc dì Thục tôi đi lấy chồng tôi mới lên 5 lên 6. Dì được gả vào xóm Đạo.

Dì nhỏ hơn mẹ tôi chừng vài tuổi nhưng là con bác nên vai vế của dì là liền chi mẹ tôi.

Gả vào xóm Đạo bị cả họ phản đối, không chỉ họ bên ngoại tôi theo Phật giáo mà hồi đó ngoài Bắc người ta có phần kỳ thị người theo Đạo Thiên Chúa. Hai bác của mẹ tôi rất hiền và vì thương con gái, sợ dì mất duyên nên không phản đối, mà dượng tôi cũng là Đảng viên, là dân binh thồ hàng cho chiến dịch Điện Biên Phủ chứ đâu phải thành phần xấu gì? Lấy chồng, dì cải đạo theo chồng, rồi dì trở thành con chiên ngoan đạo.

Những ngày nghỉ hè từ thành phố về tôi hay đến nhà dì chơi. Dì rất thương tôi, lúc nhỏ còn ở quê ngoại, khi mẹ tôi đi công tác hay gửi tôi cho dì trông hộ, cho đến khoảng năm 196 mấy, gia đình tôi chuyển ra Hà Nội.

 Dì có một cuốn Cựu Ước rất cũ, bìa đóng bằng da. Nghe dì kể, đây là cuốn Kinh Thánh của một Cha cố người Tây tặng cho  thày* của dượng tôi ngày còn thuộc Pháp.

Tình cờ giở ra đọc, tôi vô cùng ngạc nhiên về độ hấp dẫn của cuốn Kinh Thánh, trong đầu tôi nó quả thực và một cuốn truyện thần tiên càng đọc càng hấp dẫn đến mức tôi không thể dừng lại. Đọc đến đoạn Đức Chúa Jesus bị đóng đinh câu rút thì tôi phải về nhà để chuẩn bị trở lại thành phố, nhìn quanh quẩn không thấy ai tôi bèn xé trộm vài tờ...

Về nhà được vài ngày thì nhận được thư của dì Thục. Linh tính mách bảo chuyện xé trộm Thánh Kinh, tôi đành phải khai thật là tôi đã xé trộm. Tôi bị mẹ căng nọc ra đánh một trận nên thân, cũng may tôi còn giữ đủ những tờ kinh thánh. Và cũng may là Đức Chúa nhân từ.

Ngay trong năm 1975 tôi về Huế quê nội tôi rồi tôi trở thành bác sĩ làm việc tại bệnh viện thành phố.

Một hôm có một bệnh nhân nam tìm gặp tôi, rất bất ngờ đó chính là con trai cả của dì Thục, anh công tác và lập nghiệp ở Huế. Tôi hỏi thăm dì thì được biết dì đã về với Nước Chúa rồi !

Ngày Lễ Thánh tôi đến xóm Đạo Phủ Cam nhà con trai dì Thục, sau bàn thờ Đức Chúa là di ảnh của dì tôi, khuôn mặt hiều hậu với đôi mắt đượm buồn như mắt của Đức Mẹ. Quyển Cựu Ước bìa đóng da đặt trước bàn thờ Chúa vàng xỉn cũ kỹ. Tôi quỳ xuống cẩn thận lật từng trang, thế giới thần tiên đưa tôi về thời thơ ấu, rồi bất chợt đến những trang tôi xé trước đây đã được dán lại cẩn thận, hình ảnh của mẹ tôi giận dữ, lá thư của dì tôi… và rồi những người tôi thương yêu nhất đã không còn bên tôi, tôi đã bật khóc thành tiếng…

Ngày Lễ Thánh trong cái lạnh thấu xương ở Huế, vai tôi đang được truyền hơi ấm từ bàn tay của anh tôi :

- Ngày mẹ anh còn vẫn luôn nhắc đến chú  đó...

- Vâng, em biết mà !

Ngày Thiên Chúa Giáng Sinh, nhớ lại chuyện xưa.

Chúc quý bạn happy Ngày Lễ Thánh, vì Chúa là của chung đâu của riêng ai./.

NGUYỄN THANH.

___________

*Thày: cách gọi cha ở quê ngoại tôi.

Thứ Bảy, 10 tháng 12, 2022

Thơ: GIỌT NHỚ CHIỀU ĐÔNG - Thạch Thảo BD.


 

Thơ : GIẤU TÌNH YÊU... - Thuy Hà.

 



GIẤU TÌNH YÊU... 

Tôi đã giấu mộng mơ năm ấy

Bằng vụng về tuổi ngọc thơ ngây

Giấu tình yêu vào vòm lá cỏ

Lâu lắm rồi chắc đã pha phôi.


Tôi cũng giấu vào ánh trăng đêm

Một nửa dấu yêu thời hò hẹn

Nửa còn lại gói vào hoài niệm

Chuyện chúng mình chỉ có đềm êm.

THUY HÀ. 

Thơ : RỒI MỘT NGÀY - Xuân Duyên.

 




RỒI MỘT NGÀY..

Rồi một ngày..

Hoa sẽ bay theo gió

Em sẽ tàn trơ trọi cánh đài khô

Rồi một ngày..

Đời gõ nhịp sóng xô

Tay lùa tóc sợi bạc màu muốn khóc

Rồi một ngày..

Ta nghĩ ra phút chốc

Chẳng có gì bền bỉ với thời gian

Rồi một ngày..

Lời thương mến chứa chan

Phù du kiếp sẽ tan theo bọt nước

Rồi một ngày..

Gió chớm đông nhẹ lướt

Thân ái này xin nhường bước em qua

         XUÂN DUYÊN - 11/2022

Thứ Sáu, 9 tháng 12, 2022

Thơ : CÁM ƠN TÌNH YÊU - Kim Dung.




 CÁM ƠN TÌNH YÊU. 


Nhìn lá vàng rơi rụng trước sân

Thu đi Đông đến tựa bao lần

Chỉ có nỗi buồn còn vương mãi

Và gánh nặng đời lưu bước chân


Nghĩ mình nào khác lá trên cành

Cũng vàng cũng úa cũng tàn nhanh

Đôi khi chiều xuống lòng tự hỏi

Một kiếp người sao quá mong manh


May thay người còn có chữ tình

Bên cạnh cuộc đời lắm điêu linh 

Một chút sẻ chia một chút nhớ

Như đóa hoa thơm giữa tim mình 


Cám ơn tình yêu cám ơn người

Gởi đến cho nhau những niềm vui

Một chút ủi an và hy vọng 

Trước những nỗi đau của cuộc đời

KIM DUNG.

Thứ Hai, 21 tháng 11, 2022

Thơ: MỘT THỜI LÀM CÔ GIÁO - Thuy Hà.




MỘT THỜI LÀM CÔ GIÁO 

 Dư âm ngày hai mươi

Nồng nàn ngày hai mốt

Tươi thắm những nụ cười

Ngọt ngào ngày tương ngộ.

 

Gặp nhau cùng nhắc nhớ

Một thuở làm học trò

Được thầy cô dạy dỗ

Khôn lớn nối tiếp nghề. 


Đưa học trò sang sông

Người chèo đò đứng lại

Đường học vấn mênh mông

Xuân thì dù đã hết 

Mà tâm vẫn bâng khuâng

Một thời làm cô giáo.

THUY HÀ. 

Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2022

Đời sống : HÃY UỐNG CÀ PHÊ - Van Hieu Pham (fb)

 



HÃY UỐNG CÀ PHÊ. 

Bản tin từ báo New York Times về một khảo cứu công bố trên báo Y học Annals of Internal Medicine cho thấy uống từ 1 đến 3 tách cà phê mỗi ngày là viên thuốc trường sinh. Bất kể là bạn uống cà phê có 1 muỗng đường hay cà phê đen và kể cả cà phê decaf (gần như không có caffeine, là loại cà phê được loại bỏ ít nhất 97% caffeine),bạn đều giảm được tử vong so với người cùng tuổi không uống cà phê.


Trong Y học hiện nay, chưa có một thuốc nào không dùng để chữa bệnh mà có thể giúp người tiêu thụ sống lâu hơn như vậy. Do đó, chúng ta có thể gọi cà phê là một thuốc “trường sinh” vì cà phê không phải là một chất dinh dưỡng. Tách cà phê buổi sáng và buổi trưa giúp hưng phấn tỉnh táo và cũng là thuốc trường sinh  .


Ngày xưa thì trà được cho là tốt cho sức khỏe, nhưng những năm sau nầy thì trà xuống hạng mà ca phê lên hàng đầu sau kết quả của nhiều cuộc nghiên cứu được công bố gần đây. Người ta sợ trà vì cách trồng ở vùng Á châu xài thuốc trừ sâu bừa bải trên lá trà. 


Cà phê nằm bên trong trái nên khi chế biến thì ít còn dư lượng thuốc trừ sâu hơn.

"Cà phê là một chất có ích cho sức khỏe. " "Nó có rất nhiều chất chống oxy hóa”

VAN HIEU PHAM (FB) 

Ngày Nhà Giáo: NGƯỜI THẦY KHÔNG DẠY CHỮ - Dương Quốc Chính.

 



NGƯỜI THẦY KHÔNG DẠY CHỮ. 


 Nếu xét theo câu “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư” thì bác không phải là thầy mình, vì bác chả dạy mình chữ nào, nhưng bác lại vẫn là thầy mình, là thầy dạy vẽ. Bác Ngư có lẽ là người thầy dạy mình với thời gian ngắn nhất, chỉ khoảng 4 tháng, nhưng lại để lại những kỷ niệm khác thường.

 

 

 Khác với đa số bạn cùng học đại học khác, nghề kiến trúc đến với mình hơi tình cờ. Hồi bé mình thích đọc truyện trinh thám nên thích làm thám tử, nhưng lại không thích làm công an (vì công an có vẻ hơi nhiều bạo lực). Mình thích điều tra kiểu các luật sư ở bên Tây cơ, vì họ phá án mà không cần phải đánh nhau, bắn giết đì đùng. 


Mơ ước được nuôi dưỡng đến năm lớp 11 thì mình lờ mờ phát hiện ra là LS ở VN không được đi điều tra và phá án thì phải cần nhiều bạo lực. Hơn nữa, học trường Luật thì có vẻ cần môn văn hơi nhiều, trong khi mình lại dốt và ghét môn văn.


 Ngoài truyện trinh thám, mình còn thích vẽ linh tinh, vẽ truyện tranh Tây Du Ký, Tam Quốc… Hồi cấp 1 thì lấy phấn vẽ đầy nền nhà, lớn lên thì vẽ ra quyển sổ (nếu vẽ ra ra tờ giấy lẻ thì bọn trẻ hàng xóm sẽ xin mất hết). 


Từ lớp 9 vào học chuyên thì thú vui này bị gác lại, năng khiếu vẽ chỉ giúp mình học tốt môn hình học, vẽ hình không bao giờ cần dùng thước kẻ và thỉnh thoảng giả chữ ký bố mẹ bọn bạn khi chúng nó mắc lỗi, bị viết giấy thông báo cho gia đình. 


Mẹ mình bảo, mày cãi nhau giỏi thì đi học luật cũng được, nhưng mà thích vẽ và toán thì học kiến trúc hay hơn. Khốn nỗi là Thái Nguyên lúc đó chả có ai dạy vẽ luyện thi kiến trúc. Các loại ước mơ của mình có vẻ bế tắc cho đến khi mẹ mình biết bác Ngư, là người có thể dạy vẽ. Thế là hai mẹ con đến gặp bác, đó là vào năm học lớp 12, khá muộn để bắt đầu học vẽ luyện thi kiến trúc.


Bác Ngư là KTS, hình như bác có học thêm cả trường Mỹ thuật nữa. Ấn tượng đầu tiên khi gặp là bác nói oang oang, cười ha hả như mấy đại hiệp trong phim chưởng, tính bác rất nóng, mắng học sinh thì có mà sợ són đái. 


Hai mẹ con lò dò đến xin học thì bác ngó nghiêng mình từ đầu đến chân rồi bảo mẹ mình đọc ngày tháng năm sinh để…bác xem tử vi! Xem một hồi, bác bảo thằng này số lận đận lắm, nhưng mà không sao (còn đoạn sau không tiện kể!), nó học được, nhưng mà vẫn phải thử đã. Bác đưa cho mình cái bút chì và tờ giấy, bảo cháu vẽ cho bác con trâu xem nào. 


Quả thật lúc đó mình cũng hơi run, vì 3-4 năm nay có sờ đến bút vẽ đâu, lại chả được học vẽ ngày nào, thôi thì vẽ bừa, không được thì ta làm luật sư, lo gì. Mình vẽ xong đưa bác xem, hình như cũng chả được đẹp, trông giống giống, không nhầm với con chó thôi. 


Bác xem xong rồi đăm chiêu bảo mẹ mình “Tôi thấy thằng này vẽ rất lạ, bình thường người ta hay vẽ trâu ăn cỏ, cúi đầu, đây nó lại vẽ con trâu lại đang ngẩng đầu. Cô bảo nó kiếm đứa nào học cùng cho vui chứ mình nó học vẽ thì lại chán”. Thế là mình qua vòng gửi xe.

 

 Mình về rủ thêm được thằng D và H (cùng lớp Toán) với C (lớp Văn), sau này có thêm 1 thằng cu em, để thành lớp vẽ đầu tiên. Vì bọn mình là lớp đầu tiên nên mẫu vẽ rất đơn sơ, có mấy cái lọ hoa, ấm chén, chai lọ và có đúng 1 cái tượng. 


Bọn mình gọt bút chì bằng con dao bổ trầu cán gỗ, bút chì Tàu, kẹp giấy vẽ vào cái bảng gỗ dán bằng kẹp phơi quần áo hoặc đinh ghim . Sau này về thi vẽ ở trường Kiến trúc mình há hốc mồm khi thấy thằng bên cạnh rút xoẹt ra con dao trổ, lưỡi thò ra thụt vào được, nó lôi ra 1 nắm bút chì toàn của Tiệp, đầu vót nhọn hoắt, mình thấy tự ti ghê gớm.


 Bác Ngư dạy bọn mình cách dựng hình, chia tỷ lệ, đánh bóng… toàn là kiến thức cơ bản để vẽ tranh chứ chả có các thủ pháp như các bạn ở HN (kiểu mưa rơi, kẻ lưới...).


 Học vẽ cùng cần tính kiễn nhẫn, ngồi 1 chỗ 3-4 tiếng không phải đơn giản nếu không có sự say mê. Thằng H vẽ được độ 2 tiếng là xong, nó lừa lừa lúc bác xuống nhà là lăn quay ra ngủ nên bị bác mắng mấy lần, nó tự xin nghỉ vì thấy không hợp với môn vẽ. May cho nó, sau này nó thành KS kết cấu, rồi làm quản lý dự án, buôn BĐS, rồi thành đại gia có tiền tỷ. Chứ mà nó thành KTS thì chắc giờ này ngồi chém gió FB như mình.

 


Học được 4-5 tháng thì đến ngày đi thi, bác Ngư dặn dò 3 thằng bình tĩnh tự tin là sẽ đỗ (cho dù bọn mình chưa học xong đánh bóng), chắc tại bác xem tử vi rồi! 


Bác bảo là lo cho thằng C, vì nó học chuyên Văn, Toán Lý sợ không chắc bằng mình với D. Bọn mình phải nghỉ ôn thi tốt nghiệp 1 tháng để về HN học thêm môn vẽ. Kết quả là C trượt, cho dù nó có vẻ mê kiến trúc hơn cả.

 

 

 Sau này thành SV, rồi KTS, mình và D vẫn đến chơi thăm bác, vẫn tiếng nói sang sảng, cười ha hả như xưa. Sau khóa mình học lớp vẽ của bác có tiếng dần, mỗi năm dạy hơn 10 học sinh, rồi con trai bác cũng dạy vẽ. Bác bảo luôn kể với các em khóa sau về 2 thằng học trò đầu tiên. Lần nào đến chơi bác cũng đem công trình của bác thiết kế ra khoe. 


Rồi một ngày mình nghe tin bác mất, bác đột tử do đột quỵ, huyết áp cao. Hình như những ai nóng tính thì đều hay bị huyết áp cao và cũng dễ đột quỵ? Mình viết bài này để tưởng nhớ đến bác Ngư, người thầy không dạy chữ.

DƯƠNG QUỐC CHÍNH (FB) 

20/11/2013

Ngày Nhà Giáo : THẦY CỨU ! - Canh Tranthanh.

 



THẦY CỨU!

Hồi học đại học có câu, học tài thi phận. Học không lại, vào phòng thi còn có thầy cứu, bạn cứu! Chuyện này thì qua trải nghiệm cá nhân, tôi biết rõ, thấm lắm!

Có một kỳ thi vào mùa Hè, ôn thi trong vòng có độ tháng rưỡi mà bọn tôi phải thi 7 môn. "Học trường Y thi trường Dược"! Thi được một kỳ ở trường Dược Hà Nội xong, cứ như vừa qua một cuộc chiến tranh khốc liệt không bằng! Năm ấy trời cực nóng, thi xong được 6 môn, tôi cảm thấy oải lắm rồi! Cứ thức triền miên đọc sách thông đêm, sáng ra người bồng bềnh như trên mây...Còn môn cuối cùng "Kinh tế chính trị", đọc chối tỉ, tôi ngán quá, bụng bảo dạ, thôi chấp nhận out môn này để hè lên thi lại cho đỡ mệt! Xác định thế xong, bèn lấy xe máy đánh võng ra Hàng Rươi, Văn Miếu...xem có mánh gì kiếm ăn được thì làm! Chẳng là tôi vốn bộ đội xong mới về đi học, lại đã từng buôn bán đất thổ đu rồi nên biết khá mánh. Thời nhập nhoạng giữa bao cấp và kinh tế thị trường, nếu biết, kiếm tiền cực dễ...

Tôi ra nhà người quen trên phố Hàng Rươi đóng ít hàng, xong ra đầu phố ngồi hàng trà chén thư giãn. Thế quái nào, sau 5 phút ông thầy dạy môn Kinh tế chính trị cũng vào quán! Thầy đi mua thuốc về cho nhà thuốc bán lẻ của mình. Hai thầy trò chào nhau như những đồng nghiệp thân thiết. Bởi ông thày này gốc dược sĩ, làm tiến sĩ chính trị, nhưng vẫn giữ nghề mở nhà thuốc kiếm ăn. Thầy kiếm ăn được nên có vẻ thương sinh viên. Lên lớp toàn nói chuyện xã hội và cách kiếm tiền chứ chẳng giảng Mác Lê câu nào! Thầy bảo: "trên lớp thầy trò nói chuyện với nhau cho vui, mở mang đầu óc. Còn đi thi, viết theo sách nhé!"

Cơ mà đọc sách Kinh tế chính trị học Mác Lê thì biết rồi đấy! Chối đến tận củ tỉ âm ti...

Hai thầy trò ngồi uống trà đá.

Thầy hỏi: "Thi thố kỳ này thế nào?"

Trò: "Em qua được 6 môn rồi. Môn của thầy, đọc không vào, thôi em xác định hè lên sớm thi lại!"

Thầy cười khì khì, bảo: "Thôi cứ cố mà đọc sách đi!"

Thầy trò thân ái chia tay nhau sau chầu trà đá vỉa hè.

Mấy hôm sau, lên phòng thi. Hai giám thị trẻ đang đọc danh sách, số báo danh vào phòng thi thì ông thầy tới (thầy cũng là trưởng bộ môn luôn!). Thầy comple, catap cực diện, nói: " Tôi coi thi phòng này"!

Thấy vậy, tôi thầm reo trong bụng: "có khi thầy đến cứu mình đây!"

Là vì ở trường Dược, theo kinh nghiệm của đám sinh viên, các thầy càng học vị cao, càng giỏi càng thương sinh viên, dễ bỏ qua lỗi lầm của chúng. Còn các thầy cô trẻ thì...thôi rồi lượm ơi, hơi ngọ nguậy là "go out" lập tức!

Vào phòng thi, cô giám thị trẻ đọc chép đề, còn thầy đứng dưới quan sát. Sau đó, thầy đến ngồi cạnh chỗ tôi, mở catap, lấy tờ báo ra mở rộng hết cỡ che lấp cả tôi và chăm chú đọc!

Ba mươi phút sau, thầy quay sang hỏi: "xong chưa?" "dạ thưa, em xong rồi ạ!"

Thầy cất báo, xách catap đứng lên, bảo cô giám thị trẻ: "Tôi đi họp với ban giám hiệu, cô trông nốt!"

Và tôi qua môn Kinh tế chính trị học một cách ngoạn mục!

Ps1: sinh viên đi thi có câu: "phi phao bất thành sinh viên!". Nên đi thi hầu như đứa nào cũng thủ ít "phao" trong người. Thày cô mà dễ, cho dùng thì xử! Còn không thì thôi, nhưng phải có sẵn lận trong người cho yên tâm! Tôi cũng chẳng ngoại lệ, nhất là cái môn chết giẫm này! Thế nên khi thấy thầy mình ngồi xuống bên cạnh, mở báo ra...Tôi cũng bèn rút phao ra, và chép với tốc độ ở trường đua F1! Xong ngay...

Ps2: cũng từ ấy đến giờ, tôi chưa từng gặp lại thầy lần nào! Thầy chắc cũng chẳng chấp, thậm chí chẳng nhớ đến đứa sinh viên mình đã "cứu"! Bởi thầy vốn nổi tiếng nhân hậu, trong đời dạy học của mình đã cứu không biết bao sinh viên qua cái môn "phải gió" của thầy!

Nhẽ lúc nào nên đến chào thầy một lần, ông Đỗ Hưng Vượng , ông Vũ Văn Minh nhỉ?

CANH TRANTHANH (FB) 

Thứ Bảy, 19 tháng 11, 2022

Thơ vui: QUỐC TẾ ĐÀN ÔNG - Vui Cường (fb)




QUỐC TẾ ĐÀN ÔNG 

Thấy bè bạn chúc mừng

Nay quốc tế đàn ông

Thật tình cũng không biết

Biết rồi phải đấu tranh 

Với gái ngang, vợ lười


Sau một hồi cam go

Họ cũng cho bình quyền

Duyệt cho mình được nghỉ

Chỉ phải làm việc nhẹ

Mừng quốc tế đàn ông


Mình không phải rửa bát

Miễn đổ rác quét nhà

Giặt áo quần được nghỉ

Chỉ đi chợ , nhặt rau

Nấu nướng không phải làm


Cảm ơn ngày quốc tế !

Thoát nô lệ một ngày

Mai lại lo hầu hạ

Nhà cửa sạch tinh tươm

Thương phận mình số nhọ !

VUI CƯỜNG (FB) - 19-11-2022

Tản mạn : CHUYỆN TRÁI MÍT - Dung Nguyen (FB)

 


( Cây mít ta dù không được quan tâm chăm sóc, nhưng vẫn cho ra được những trái chín mà dù cách hàng chục mét vẫn nghe được mùi thơm... )

CHUYỆN TRÁI MÍT ...

Đất nước VN, vùng nhiệt đới với đủ loại trái cây, trong đó có trái mít. Một loại trái cây rất được mọi người ưa chuộng.

Thế mà vừa rồi, đi qua mấy tỉnh miền Tây từ Bạc liêu, Châu đốc, Cần thơ, Tiền Giang.... tôi vẫn không mua  được miếng mít xưa (mít ta) - tôi dùng chữ này để phân biệt với mít Thái hiện nay- Hỏi thăm người bán lẫn người trồng đều nói: Nông dân đốn hết để trồng mít Thái.

Cách đây hơn 10 năm, tôi có đứa cháu bán trái cây. Lúc đó mít ta chỉ có 15 ngàn/1kg. Trong khi mít Thái rất hiếm, giá lại cao: 60 ngàn/ 1 kg. Người nông dân VN bắt đầu đốn hết mít ta để trồng mít Thái. Lúc đó tôi nghĩ sẽ có ngày mọi thứ sẽ ngược lại. Giá mít Thái sẽ bị hạ và mít ta sẽ không còn có mặt trên thị trường nữa. Nếu có sẽ rất đắt. Giờ đây nhận xét ngày đó của tôi  gần như chính xác. Mít Thái hiện nay trồng quá nhiều nên bị rớt giá, có lúc chỉ còn hơn 3.000 đ/1kg*

Người VN mình cũng thật lạ. Dễ dàng chặt đốn gần như tất cả những giống mít xưa của mình để trồng mít Thái. Người ta không buồn? Không thương? Không tiếc hay sao nhỉ? Mít Thái ngoài cho năng xuất cao, dễ trồng, có thể xấy khô... thì không ngọt, không thơm như mít xưa của mình. Mà không phải chỉ so sánh ngọt hay không ngọt, thơm hay không thơm, nó còn là cái hồn của quê hương nữa. Có đốn ít ra cũng chừa lại một ít để bảo tồn những trái cây đặc thù của xứ sở mình chứ sao lại...??? 

Rồi một ngày những đứa trẻ lớn lên nó chỉ còn biết mít Thái mà không hề biết VN đã từng có những giống mít thật ngọt ngào, thơm tho như thế nào. Lúc đó có nói, tụi nhỏ cũng không tin vì nó chưa từng thấy và cũng chưa từng ăn qua. Thật buồn! 

Khi tôi viết những dòng này, cũng là lúc tôi đọc được một bài viết có chị nông dân miền Bắc đã làm giàu nhờ gầy dựng lại được "giống mít xưa".** Mít ta của mình ngày xưa đó. Rất mong rằng nhiều người cũng làm như chị để chúng ta còn giữ lại được những trái cây của riêng nước Việt mình. 

Riêng tôi, đến giờ tôi vẫn thích ăn mít Ta hơn mít Thái vì sao? Vì ngoài sự thơm, ngọt... còn có cả hương vị của quê hương. 

Giờ này ngoài kia nhiều người đang lao đao với tiền gởi ngân hàng, trái phiếu, đất đai , nhà ở... thế mà tôi lại chỉ quan tâm đến chuyện trái mít. Thiệt là......

DUNG NGUYEN (FB) 

_____________

*https://baotintuc.vn/thi-truong-tien-te/mit-thai-rot-gia-nong-dan-dong-thap-thua-lo-20220425154710823.htm 

** https://nld.com.vn/dia-phuong/nho-giong-mit-xua-cua-cha-ong-con-chau-song-khoe-20190628093320309.htm

Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2022

Truyện xưa : TRUYỆN CỔ NƯỚC TÀU - Sưu tầm trên mạng.

 




TRUYỆN CỔ NƯỚC TÀU 

Tại nước Sở, có một người đàn ông sinh sống bằng việc nuôi khỉ, mọi người gọi ông là Thư Công. Vào mỗi buổi sáng, Thư Công đều tập trung tất cả đàn khỉ vào trong sân nhỏ, sau đó phân công nhiệm vụ cho chúng. Trong đó, con khỉ lớn tuổi nhất đàn sẽ làm nhiệm vụ dẫn cả đàn khỉ lên núi hái rau quả. Đến tối, con khỉ ấy lại dẫn cả đàn trở về nhà.


Thư Công quy định rằng số hoa quả mà đàn khỉ mang về nhà sẽ giữ lại một phần để chúng ăn và một phần để cung cấp nuôi dưỡng ông chủ. Nếu như con khỉ nào không giao nộp cho ông chủ, Thư Công sẽ dùng roi đánh nó thật đau, thậm chí đánh cho đến chết. 


Vì thế mà tất cả những con khỉ ấy đều rất sợ hãi và trong lòng cũng rất oán giận. Dù sống trong cảnh sợ hãi như vậy nhưng từ trước đến giờ vẫn không có con khỉ nào dám cãi lời Thư Công.

Bỗng nhiên một hôm, một con khỉ nhỏ trong chúng hỏi những con còn lại trong đàn: 

- Có phải trái cây trên núi này là do Thư Công trồng không?

Những con khác đồng thanh trả lời: 

- Không phải! Là trời ban cho đấy!

Con khỉ nhỏ lại hỏi cả đàn: 

- Có phải nếu không có Thư Công thì không ai biết, hay không ai có khả năng lên núi hái quả không?

Những con khác lại nói: 

- Không phải! Bất luận là ai cũng đều có thể lên núi hái quả!

Con khỉ nhỏ lại hỏi tiếp: 

- Nếu đã là như vậy thì việc gì chúng ta phải dựa vào Thư Công, lại còn bị ông ta sai khiến, phải làm nô dịch cho ông ta?

Khi con khỉ này còn chưa nói hết thì những con khỉ trong cả đàn đều như bừng tỉnh ngộ.

Đêm hôm ấy, lợi dụng lúc Thư Công còn đang ngủ say, cả đàn đã phá hủy hàng rào, phá bỏ lồng sắt đựng trái cây và mang đi hết. Trên đường đi, chúng không ngừng giúp đỡ nhau chạy nhanh, chẳng mấy chốc đã trốn được vào rừng sâu. 

Từ đó, không một con khỉ nào trở về nhà Thư Công nữa... lúc này ông đã già yếu, mà không có con khỉ nào nuôi dưỡng, nên cuối cùng đã chết vì đói.

Một quốc gia, nếu như việc trị quốc chỉ dựa vào thủ đoạn, dựa vào bạo lực mà không phải là dựa vào đạo lý, pháp luật thì chỉ có thể trấn áp được dân chúng trong nhất thời chứ không thể thực sự thu phục được lòng người và cũng không thể lâu dài bền vững được. 

Một khi có người khai đạo cho những người dân còn đang sống cảnh cam chịu ấy, thì người thống trị dù có cao minh đến đâu, quyền thuật chống chỏi giỏi đến cỡ nào cũng sẽ sụp đổ như bức tường mục kia.

ST TRÊN MẠNG. 

Suy ngẫm : NHÀ VUA MUA XOÀI - St trên FB.

 


( Hình ảnh sưu minh họa sưu tầm trên mạng )

NHÀ VUA MUA XOÀI

Một ông vua ngồi trong hoàng cung nghe thấy tiếng rao ngoài cửa sổ: "xoài đây, xoài ngon đây!" Nhà vua nhìn ra thấy một ông già đẩy chiếc xe bán xoài, có đông người mua đứng xung quanh.


Vua thấy thèm ăn bèn gọi quan Nhất phẩm đến và nói: "Đây là năm đồng tiền vàng, hãy đi mua xoài cho ta".


Quan Nhất phẩm cho gọi quan Cửu phẩm và nói: "Đây là bốn đồng tiền vàng, hãy chạy đi mua xoài".


Quan Cửu phẩm gọi quan bộ Lễ và nói: "Đây là ba đồng vàng, hãy chạy đi mua xoài".


Quan bộ Lễ gọi đội trưởng thị vệ và nói: "Đây là hai đồng tiền vàng, hãy chạy đi mua xoài."


Đội trưởng thị vệ gọi một người lính canh và nói: "Đây là một đồng tiền vàng, hãy chạy đi mua xoài".


Tên thị vệ bước ra và tóm cổ ông già: "Này, ông đang hò hét cái gì vậy, xéo khỏi đây ngay, tịch thu hết xoài."


Thị vệ quay trở về và nói: "Đây, thưa đội trưởng. Một đồng tiền vàng được một nửa xe xoài".


Đội trưởng đem đến quan bộ Lễ: "Đây, thưa ngài, hai đồng tiền vàng được một bao tải xoài".


Quan bộ Lễ gặp quan Cửu phẩm: "Đây, ba đồng tiền vàng được một túi xoài".


Quan Cửu phẩm đến gặp quan Nhất phẩm: "Đây, bốn đồng tiền vàng được một nửa túi xoài. Biết làm sao được, thưa ngài, lạm phát mà."


Quan Nhất phẩm xuất hiện trước mặt vua: "Thưa bệ hạ, như ngài đã ra lệnh, năm trái xoài đây ạ."


Vua ngồi trong cung điện ngẫm nghĩ: "Năm trái xoài, năm đồng tiền vàng, mỗi trái xoài một đồng tiền vàng mà dân chúng tranh giành để mua. Cần tăng thuế đánh vào dân.”


Thế là....giá mọi thứ hàng hóa đều tăng... giá trái cây, rau quả, ngũ cốc tăng, củi đốt tăng, giá dầu tăng… khiến cuộc sống của người dân càng khốn khó!


Khi mà nạn tham nhũng tràn lan trong toàn hệ thống điều hành đất nước thì người gánh chịu hậu quả nặng nề nhất chính là thường dân./.

SƯU TẦM TRÊN FB. 

Thứ Năm, 10 tháng 11, 2022

Vui cười : TÔI BIẾT TẤT CẢ... - Van Hieu Pham.

 




"TÔI BIẾT TẤT CẢ SỰ THẬT "

Một chú bé được một cậu bạn cùng lớp rỉ tai rằng tất cả người lớn đều có những bí mật riêng và rất dễ tống tiền họ bằng câu: "Tôi biết tất cả sự thật". Về nhà, chú bé quyết định sẽ thử điều này với mẹ:

- Con đã biết tất cả sự thật.

- Đừng nói gì với bố nhé! Mẹ cho cậu 10 nghìn đồng. 

Hiệu nghiệm quá, bố đi làm về, cậu lại đọc "thần chú" vào tai ông. 

Ông bố ngay lập tức rút ví cho cậu 50 nghìn đồng cùng một đề nghị giữ kín chuyện. 

Vô cùng hài lòng với phương pháp kiếm tiền mới của mình, hôm sau, khi gặp bác đưa thư trước cửa nhà, cậu nói ngay:

- Bây giờ tôi đã biết tất cả sự thật rồi! Bác đưa thư đứng lặng người, cặp kính trắng mờ đi, ông giang hai tay ra và nghẹn ngào nói với cậu bé:

- Nếu con đã biết hết sự thật rồi thì... lại đây với bố đi con!....

VAN HIEU PHAM (FB) 

Thơ : NHỚ CHÚT TÌNH XƯA - Thuy Hà.

 




NHỚ CHÚT TÌNH XƯA. 

Gặp lại nhau khi tóc đen đã bạc

Bạn bè xưa... Người mất...Kẻ đi xa

Một quãng đời... Có thủy chung... bội bạc

Chút tình riêng còn thất lạc quê nhà.


Bên đây sông còn cây bàng lá rũ

Bên kia sông vẫn xanh mát hàng dừa

Làm chứng nhân cho ngọt bùi chuyện cũ

Tuổi hai mươi... Thương biết mấy cho vừa.


Tình yêu ấy trong ngần như nắng sáng

Như gió hồn nhiên đưa sóng vỗ bờ

Đâu biết được trong yêu còn khoảng lặng

Cơm áo gạo tiền xóa lấp mộng mơ.


Trong chông chênh chợt ngoảnh đầu nhìn lại

Thấy xuân thì đã tím bởi hoàng hôn

Bước ngược xuôi trong đời thường dầu dãi

Nhớ chút tình xưa cũ... Ấm lòng hơn.

THUY HÀ (11-2021)

Thơ : KHÔNG ĐỀ - Kim Dung.

 



KHÔNG ĐỀ.

Cứ sống như loài cây cỏ thôi

Như con búp- bê biết nói cười

Càng suy càng nghĩ càng đau khổ

Càng thấy đơn côi giữa chợ đời


Lất lay cũng hết một kiếp người

Đừng hỏi rằng tôi có gì vui

Có tiếc ngày qua sao quá vội 

Chưa xanh tươi đã héo hon rồi 


Gọi người em nhỏ tận phương trời 

Em cũng buồn như nỗi buồn tôi

Hai đứa hai nơi sầu lặng lẽ

Ngoài kia lác đác lá vàng rơi

KIM DUNG 

Thứ Tư, 9 tháng 11, 2022

Thơ : LỠ LÀNG TRĂM NĂM - Thạch Thảo BD.

 



LỠ LÀNG TRĂM NĂM


Cho xin trải chút hồn sầu

Nhỏ dòng lệ ứa. Nhuốm màu phôi pha.

Dẫu tình cỏ lá chia xa

Nghe đêm thổn thức. Người ta dỗi hờn.


Cho dù ai đó hết thương

Vẫn còn sót lại chút hương lụa là.

Những chiều thơ thẩn nhớ xa

Có đôi mắt ướt, trầm kha…dại khờ.


Tay người ngón hoạ ngón thơ

Nhạc ru sáo trúc, mà dờ dật ai.

Tóc em nhấp nhánh sao cài

Hồn hoa lảng đãng. Thở dài. Tình ơi! 


Ngày đi chẳng nói một lời

Cho người ở lại cả đời héo hon.

Đành thôi! Tình đã không tròn

Lẽ nào năm tháng dỗi hờn chưa tan?


Buồn riêng chút phận hồng nhan

Một lần thương, để lỡ làng …trăm năm.


Thạch Thảo Bình Dương

Ngày 1-11-2022

Chủ Nhật, 6 tháng 11, 2022

Đời sống : NGƯỜI NÔNG DÂN ĐÃ... ?- Van Hieu Pham.

 


( Hình ảnh sưu tầm trên mạng : trái sầu riêng được nhúng hóa chất! )

NGƯỜI NÔNG DÂN ĐÃ HẾT THẬT THÀ? 

Đến nhà nông dân, bạn sẽ thấy họ trồng riêng một mảnh ruộng, một mảnh vườn “đồ nhà”, tức là không bón phân xịt thuốc, để dành riêng nhà họ ăn. Họ biết rõ bón phân xài thuốc là rất độc nhưng họ vẫn làm – để lúa có năng suất cao, rau cải xanh tốt – để bán cho người khác ăn. Riêng gia đình họ chỉ ăn đồ nhà. Chưa hết, nếu ngày xưa mua gạo về để lâu trong khạp, bạn thấy có mọt. Giờ kiếm không ra con mọt nào đâu, gạo đều đã được xử lý chất bảo quản, để bao lâu cũng không mọt, không mốc. Còn rau cải, người đi chợ có xu hướng tìm rau cải có sâu để bảo đảm không bị xịt phân thuốc, nhưng làm gì tìm ra được. Rau xanh mướt, nhưng đem về nhà để tới chiều là bấy nhầy ra, ủng thối.


Nhà nông bây giờ khỏe re, nuôi heo không còn lo cám gạo rau muống và xắt chuối cây như ngày xưa. Tất cả heo gà vịt cá tôm đều nuôi bằng thức ăn công nghiệp có chất tăng trọng lượng một cách mau lẹ . Vì thế mà con người cũng béo phì hơn xưa , ăn thịt toàn chất tăng trọng cơ mà. Nuôi gà ăn toàn thuốc và thực phẩm công nghiệp nhập khẩu Trung Quốc, mở đèn, mở máy lạnh cho gà ăn suốt ngày đêm.

VAN HIEU PHAM (FB) 

Thứ Sáu, 4 tháng 11, 2022

Thơ: KHÔNG VỀ THĂM TRƯỜNG CŨ - Ta Trung.

 




(Trường xưa : năm 1970 có tên Trung Tâm Quốc Gia Nông Nghiệp. Giữa là đại lộ Cường Để chia trường thành 2 khu nhà. )



KHÔNG VỀ THĂM TRƯỜNG CŨ(*)

Năm năm không về thăm trường cũ

Những ước mơ xưa đổi khác nhiều

Ta vẫn miệt mài thân lãng tử

Cát bụi phai dần những mến yêu


Năm năm ta bỏ trường đi biệt

Góc biển đầu non sống hững hờ

Hoa bướm thư sinh quên lãng hết

Chuyện lòng như một thoáng thu sơ


Có một đôi lần ta ghé phố

Về ngang trước cổng thấy buồn tênh

Em vẫn hồn nhiên cùng sách vở

Đâu biết đời ta nhiều lênh đênh


Bây giờ ta chẳng còn mơ ước

Như thuở chờ em trước cửa trường

Bao nhiêu hoài bão trôi theo nước

Mộng cũng chia xa mấy ngã đường


Những lúc vô tình trên gác vắng

Ta ngồi nhớ lại bạn bè xưa

Không dưng mà cả hồn mây trắng

Mây trắng hồn ta mãi chẳng vừa


Ta rót nhục vinh đầy chén rượu

Một mình uống cạn hết buồn vui

Hình như hoa cúc tàn trong chậu

Rụng xuống lòng ta chút ngậm ngùi

TA TRUNG (FB) 

___________

(*) Vì tác giả không đề tựa, MCHX blog mạn phép dùng lời trong bài thơ làm tựa.

Bài hát hay : LÁ TƯƠNG TƯ - Trương Như Thoại.


 Bài hát : LÁ TƯƠNG TƯ 

Thơ : Nguyễn Phước Ái Duyên 

Phổ nhạc : Trương Như Thoại

Ca sĩ : Hồng Vân

Thứ Ba, 1 tháng 11, 2022

Thế sự: THIÊN HẠ ĐỆ NHẤT... - Quan Võ st>.

 



THIÊN HẠ ĐỆ NHẤT ĂN CHÙA! 

Vị hành khách "thủ đoạn" trên được cho là ngày nào cũng có mặt trong phòng chờ hạng nhất ở sân bay Tây An thuộc tỉnh Thiểm Tây, tây bắc Trung Quốc, Metro cho biết.

Người này luôn thay đổi lại ngày bay của mình sau khi ăn uống no nê. Sự việc chỉ được phát hiện khi nhân viên sân bay nhận ra rằng anh ta thay đổi lịch bay hơn 300 lần.

Ngay thời điểm biết rằng nhân viên sân bay đang nghi ngờ, hành khách trên liền hủy vé máy bay, nhận khoản tiền hoàn lại và lặng lẽ biến mất.

Theo người phát ngôn của China Eastern Airlines, hiện hãng không có cách nào để ngăn hành động "hiếm có" này.

QUAN VÕ st & gt.

Truyện ngắn :MỘT CHUYẾN LÊN TRẦN - Nguyễn Ba.

 



Truyện ngắn : MỘT CHUYẾN LÊN TRẦN


- Con chào cụ Bá!

- Á a! Ai như anh Chí ấy nhỉ?

- Thưa cụ! Là con đây ạ!

- Xuống dưới này có vẻ anh trở nên tử tế quá nhỉ! Còn rượu bí tỉ nữa không đấy?

- Thưa cụ! Xuống đây được sống đời lương thiện, chả cần ăn vạ ai, con còn nghĩ chi đến rượu chè, chộp giật nữa ạ! Đúng là phúc đức cho nhà con!

- Mừng cho anh! Thế chị nhà thì thế nào? Còn sống với nhau chứ hả?

- Ơn cụ đã quan tâm đến vợ chồng con! Thưa, Nở đã xuống ở với con đúng như lời cô ấy hứa hẹn lúc gào khóc tiễn con ở nghĩa địa làng Vũ Đại. Ối anh Chí Phèo ơi, anh không bỏ được em đâu! Dẫu nào em cũng tìm đến anh dù có phải lật tung cả âm ti địa ngục lên, anh ơi là anh ơi ời ời...!

- Gớm cho cái nhà anh chị này! Cứ như Lan và Điệp ấy! Nghe nói đến tận bây giờ, ở trên trần, nhắc đến mối tình của anh chị khối đứa còn thèm rỏ giãi đấy!

- Dạ, con cũng nghe nhời đồn thổi. Mà quả, bây giờ làm gì trên ấy còn có nổi bát cháo hành thơm lòng mát dạ như bát cháo Nở bón cho con!

- Ừ! Trên ấy... Giờ chỉ... Bát nháo thì đầy ra. Riêng về cái bát nháo, thời tôi với anh cứ là phải gọi bây giờ bằng kị nhá!

- Thưa! Thế cụ vẫn đi về trên ấy ạ?

- Chả giấu chi anh! Thỉnh thoảng tôi vẫn lộn lên trên ấy, vài năm một lần. Một là ngao du thăm thú cảnh xưa, hai là xem cái bọn đã đấu tố, xử tử tôi giờ sống lành dở thế nào anh ạ!

- Thưa, hình như hôm nay cụ ăn vận phong thanh sương khói thế, chắc là cụ lại...

- Ờ, anh đừng nói với ai, nhé! Hôm nay tôi thấy nóng hết cả bộ cốt, như có dòng nước sôi chạy trong các ống xương. Chắc trên ấy có chuyện gì ghê gớm, tôi phải lên xem sao anh ạ!

- Hay là, nhân tiện, cụ cho con theo cụ lên một chuyến nhé?!

- Ơ... Thôi, cũng được! Kể ra người anh chưa sạch hơi trần tục, lên đó dễ gặp bất an. Nhưng đi với tôi thì được, miễn nhất nhất phải nghe lời tôi.

- Dạ! Con xin luôn vâng ý cụ!

      

   *   *  *


- Á! Tiên sư mày! Đi đứng láo nhờ! Mày có biết bố mày là ai không?

- Ấy! Ấy! Anh Chí lại chửi bậy rồi!

- Ôi! Con xin lỗi cụ! Lên trên này lại phải văng tục mất thôi. Chúng đi đâu mà cứ như đi ăn cướp thế nhỉ? Phóng ngược phóng xuôi bạt mạng!

- Trên này bây giờ sống gấp, chẳng còn cảnh thảnh thơi trăng thanh gió mát ngày xưa. Ra đường đứa nào cũng như bị ta đuổi. Nghèo phóng đường nghèo, giàu phóng đường giàu; dân phóng đường dân, quan phóng đường quan. Ta lên đây, vô hình vô bóng, chả ai thấy mình nên phải hết sức cẩn thận. Mà nếu có thấy lù lù, chúng cũng cứ tương bỏ mẹ ấy chứ.

- Chao ôi! Đường xá to đẹp gấp mấy ngày xưa mà sao vẫn nhung nhúc là người, xe hỗn loạn thế!

Nhưng phải nói là bây giờ giàu có ghê gớm cụ ạ! Phố xá, nhà cửa, hàng hóa lộng trời thế kia, nhìn không chán mắt!

- Mỗi thời có cái thú mà cũng có cái chán riêng! Ăn mãi thịt gà đến lúc còn không nuốt nổi!

- Dạ vâng! Nhưng giàu có thế này, chắc là chẳng còn ai phải đói ăn, phải nằm vạ, phải trộm cắp nữa. Chắc giờ chả ai phải đòi được sống lương thiện như con trước đây phải đòi?!

Lão Bá Kiến đổ một tràng cười của con người, lão vừa quên mình là một bóng ma. Tiếng cười khoái trá của lão vừa ồm ồm vừa khé khé vang lên ngay cột đèn đường ngã tư Sở làm hết thảy mọi người chung quanh chợt  ớn lạnh, ngơ ngác dáo mắt ngó quanh. Dứt tràng cười lão đưa mắt nhìn sang Chí, trở về giọng ma, kẻ cả:

- Anh nhầm to rồi! Ngày xưa anh phải bò ra để xin được sống đời lương thiện, nhưng bây giờ, người ta đua nhau vất hết mẹ cái thiện lương trong con người đi, nhá!

- Vô lí! Cụ nói thế, có vẻ vô lí lắm ạ! Trông người ta sang trọng, lịch lãm thế kia!

- Trông thế mà không phải thế đâu anh Chí ơi! Đấy, anh có thấy cái biệt phủ lấp lóa nắng trời trên các tòa tháp và đám xe sang kia không?

- Có ạ!

- Đấy là nhà một tay bộ trưởng đấy. Hắn mặc áo trắng, bị công an còng tay tống vào chiếc xe chở phạm nhân màu xám đấy. Nghe nói hắn tham nhũng trong vụ kit test gì đấy gây tang thương xuyên suốt 65 tỉnh thành.

- Ghê nhỉ!

- Còn cái lũ áo quần sọc dưa kia, cũng tướng tá cả. Mới vào trại năm ngoái. Nào là buôn lậu, nâng khống giá cả, dàn xếp đấu thầu, cướp đất đai, bán ghế chức quyền, đánh bạc, ăn hối lộ... chả còn thiếu tội gì mà chúng không làm, rõ khiếp!

- Vâng khiếp thật! Nhưng đó là bọn quan lại. Chắc người dân thì chả có cơ hội phạm tội, họ sẽ vô tội chăng?

Xuýt nữa thì lão Bá Kiến lại xổ ra một tràng cười. May lão kịp đưa bàn tay xương xẩu bụm cái bộ răng cái mất cái còn vàng khè lại:

- Có mà vô tội đầy lên đấy! Dân á, trước hết là cái tội tham gia giao thông vừa láo vừa ngu. Cái này thì anh vừa chứng kiến rồi nhá! Còn... Anh có thấy mấy con mẹ đang ngồi chạng hãng kia không? Đang bơm bột thạch cao vào tôm để bán cho tăng kí đấy! Góc chợ Hôm kia, mấy thằng nhà quê đang hạ từng vác rau xanh nõn xuống, toàn rau phun thuốc sâu. Bên kia là hai dãy hàng gà công nghiệp, con nào con ấy ngu ngơ như đại biểu dự hội nghị, ấy là do ngày nào cũng ngậm đủ ba loại thuốc chống rù giây và tăng đề kháng nhá! Còn mấy anh chị bóng bẩy đi xe máy xịn kia, toàn là giáo viên!

- Chắc các thầy cô giáo thì...

- Thì sao? Anh tưởng họ khá hơn hả?

- Dạ,...

- Họ mà khá hơn thì lại phúc cho cái dân tộc chết dẫm này rồi. Anh có biết vì sao giờ là lúc tan trường mà họ phi như gió thế không? Tranh thủ cướp đường về nhà dạy thêm cho học sinh để vớ bẫm đấy! Ở trường thì dạy chớt lớt rồi gò con người ta về nhà để dạy thêm thu tiền vô tội vạ. Cả bộ máy lúc nào cũng thổi phồng sự quan trọng của điểm thi lên để hù dọa người ta, bắt người ta thành cái rọ để nhồi nhét đủ loại bài vở, ăn tiền. Tiền bán sách học, ôi trời, nói đến mà thốn cả... à quên, không được nói bậy!

- Nói thế... Ra ngày xưa, cụ chửa là gì nhỉ?!

- Ta thì... có gì đâu? Gọi là cụ bá, nhưng ta chả cường hào với ai. Anh đến nhà ta, tự anh rạch mặt anh ra chứ ta có dám động tay đâu? Còn bảo ta bóc lột người nghèo nên giàu thì, nói thật, dân bấy giờ đến cái khố còn rách thì lột cái nỗi gì? Vụ nào ta chả vung thóc ra cho vay cho mượn để cứu đói. Họ nợ vụ gối nợ vụ, có lấy lại được đâu! Qui cho ta bóc lột, bây giờ có đứa còn chả thèm bóc lột, mà nó đẽo, nó vạc người ta trắng hếu ra kìa.

- Nhưng cũng có cái cụ được hơn người!

- Hihi... Nói đến cái hơn người bây giờ, ta đúng là hơn được cái ba vợ! Kể cũng sướng thật! Nhưng các quan bây giờ thì tha hồ bồ nhí. Nào là hoa hậu, người mẫu, diễn viên... Rồi nhà nghỉ, hotel, resort... mọc lên như nấm. Nói thật với anh, các anh bây giờ chơi một cái giá những sáu trăm triệu là hơi bị cao. Có bố lão Bá Kiến đây cũng chả dám!

- Hi, cụ mà còn sợ thì...

Cụ ơi! Đây là đâu mà thấy mùi có vẻ quen quen á cụ?

- Để xem nào? Đây là đê Yên Phụ! Kia là làng Nhật Tân. Tiên sư cái mùi thịt chó, vẫn thơm choang như ngày nào! Heo may không có mùi mộc tồn, không phải heo may! Hà Nội không thoảng hương chả chó nướng không phải Hà Nội. Đúng là ma đưa lối, quỷ dẫn đường. Các cụ thánh thế chứ lị!

Hai ông con lão Bá Kiến, Chí Phèo mải xúm vào nhau không phát hiện ra bóng lão Hạc vừa vật vờ đi xuống lối dốc đê nghi ngút khói. Lão Hạc thấy nhưng ngại chào hỏi hai người nên lạng lẽ lẩn đi. Hàng năm, cữ đông sắp sửa mang cái xám lạnh về, nhớ con Vàng, lão lại lần mò ra Yên Phụ hi vọng thấy bóng nó chạy nhảy trên đê...


NGUYỄN BA.

(Gõ một lèo smartphone từ 21h30 đến 23h37, ngày 24-10-2022.)

Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2022

Chuyện dịch : NỔI OAN CỦA THẦN CHẾT - Nam Nguyen dịch.

 



NỔI OAN CỦA THẦN CHẾT... 


— Ông có phải là thợ rèn không?


Một giọng nói bất ngờ vang lên sau lưng, làm cho thợ rèn giật mình. Ông cũng không nghe thấy có người mở cửa và đi vào trong.


— Bà đã bao giờ thử gõ cửa chưa? – ông trả lời thô, vừa trách mình vừa trách người khách quá nhanh nhẹn.

— Gõ cửa à? … Chưa thử, - giọng nói đáp lại.


Thợ rèn lấy khăn trên bàn, lau tay và từ từ quay lại, lúc đó đang nghĩ trong đầu sẽ trách mắng khách lạ như thế nào. Nhưng rồi mọi lời nói còn nguyên trong đầu vì trước mặt không phải là một vị khách bình thường.


— Ông có thể uốn lại cái lưỡi hái của tôi không? – giọng nói nữ khàn hỏi.

— Vậy là hết? Kết thúc? – thợ rèn thở dài và vứt khăn lau tay đi.

— Chưa hết, nhưng tệ hơn trước rất nhiều - Thần Chết đáp.

— Hợp lý - Thợ rèn đồng ý - không thể tranh cãi được. Giờ tôi phải làm gì?

— Uốn lại cái lưỡi hái - Thần Chết kiên trì nhắc lại.

— Và sau đó?

— Sau đó mài lại nếu được.


Thợ rèn nhìn chiếc lưỡi hái. Đúng vậy, trên lưỡi có mấy vết sứt mẻ, và hình dạng cũng như sóng rồi.


— Tôi hiểu rồi - ông gật đầu - còn tôi phải làm gì? Cầu nguyện hay đóng gói đồ đạc? Lần đầu, nên còn bỡ ngỡ…

—  À… Ý ông là vậy - Thần Chết lắc đầu và mỉm cười - tôi đến đây không phải vì ông. Tôi chỉ cần sửa lại cái lưỡi hái. Ông làm được không?

— Vậy là tôi chưa chết? – thợ rèn hỏi, tay thì tự sờ lại người.

— Ông biết rõ hơn. Ông cảm thấy thế nào?

— Có lẽ là bình thường.

— Có buồn nôn, chóng mặt, đau đầu không?

— Không - thợ rèn không tự tin trả lời, đồng thơi lắng nghe cơ thể mình.

— Vậy thì ông không có gì phải lo - Thần Chết trả lời và đưa liềm cho ông.


Thợ rèn cầm nó bằng tay cứng đơ và bắt đầu xem kĩ hơn. Công việc này chỉ cần nửa tiếng, nhưng vì biết ai sẽ đứng sau lưng chờ, nên có lẽ phải mất ít nhất vài tiếng.

Thợ rèn từ từ bước đến cái đe và cầm lấy cây búa.


—  Bà có thể ngồi xuống. Chẳng nhẽ cứ đứng mãi?! – thợ rèn đề nghị với giọng dễ chịu và mến khách.


Thần Chết gật đầu và ngồi lên ghế, dựa lưng vào tường.

Công việc đã gần xong rồi. Ông uốn cho lưỡi thẳng rồi, cầm đá mài và nhìn vị khách.


—  Xin lỗi vì sự thẳng thắn, tôi không thể tin là tay tôi cầm thứ đã cướp đi không biết bao nhiêu sinh mạng! Không có vũ khí nào trên thế giới có thể so sánh với nó. Thực sự không thể tin nổi.


Thần Chết đang ngồi thoải mãi và nhìn nội thất trong xưởng bỗng dưng căng thẳng hơn. Đầu của vị khách từ từ quay về phía thợ rèn.


— Ông vừa nói gì? – vị khách hỏi nhỏ.

— Tôi nói là không tin là đang cầm vũ khí mà…

— Vũ khí? Ông nói vũ khí?

— Có lẽ tôi nói hơi quá, nhưng…


Thợ rèn chưa kịp nói xong. Thần Chết ngay lập tức đứng dậy và đã đứng trước mặt thợ rèn rồi.


— Ông nghĩ tôi đã giết bao nhiêu người? – khách hỏi.

— Tôi… Tôi không biết, - thợ rèn cố gắng trả lời và nhìn xuống.

— Trả lời đi! - Thần Chết cầm vào cằm ông và bắt nhìn thẳng - bao nhiêu?

— Tôi không biết…

— Bao nhiêu? – vị khách hét vào mặt thợ rèn.

— Làm sao tôi biết được? – thợ rèn cố gắng nhìn đi chỗ khác.


Thần Chết thả ông và im lặng vài giây. Sau đó quay lại chỗ ngồi và thở dài.


—  Vậy là ông không biết bao nhiêu? Tôi sẽ nói cho ông là tôi chưa bao giờ, nghe rõ không? Tôi chưa từng giết ai. Ông nghĩ sao?

— Nhưng… Là sao?…

— Tôi chưa từng giết người. Tôi đâu cần làm điều đó, con người tự làm việc đó rất tốt mà? 

Con người tự giết lẫn nhau. Con người! Con người có thể giết vì những tờ giấy, vì phẫn nộ và căm thù, thậm chí con người có thể giết chỉ để giải trí. 

Còn khi con người thấy chưa đủ, họ bắt đầu chiến tranh và giết nhau hàng trăm, hàng nghìn. Con người thích. Con người phụ thuộc vào máu của người khác.

 Và ông biết điều gì tệ nhất không? 

Con người không thể tự thừa nhận điều đó! 

Các người thà đổ hết lỗi cho tôi, - vị khách im lặng một lúc -  ông có biết trước đây trông tôi thế nào không? 

Tôi là một cô gái xinh đẹp, tôi đón tiếp các linh hồn với hoa và dẫn họ đến nơi họ thuộc về. Tôi mỉm cười với họ và giúp họ quên đi những gì đã xảy ra với họ. Đã lâu lắm rồi… Hãy nhìn tôi bây giờ!


Vị khách hét lên, đứng dậy và bỏ mũ trùm ra.


Trước mặt thợ rèn là một bà già mặt mũi nhăn nheo. Những sợi tóc bạc, môi khô, răng lệch. Nhưng đáng sợ nhất là đôi mắt. Đôi mắt vô hồn nhìn thợ rèn.


— Hãy nhìn xem tôi đã thay đổi thế nào! Ông biết vì sao không? – bà bước về phía thợ rèn.

— Không - ông lắc đầu.

— Tất nhiên là không biết rồi - bà nhếch mép - các người đã biến tôi thành như vậy!

 Tôi đã chứng kiến người mẹ giết con, anh em giết nhau, tôi chứng kiến một người có thể giết 100, 200, 300 người khác chỉ trong một ngày!.. 

Tôi đã khóc khi nhìn thấy, tôi la hét vì không hiểu, vì bất lực, vì sợ hãi… 


Đôi mắt của Thần Chết bắt đầu lấp lánh.


—  Tôi đã thay chiếc váy xinh đẹp sang bộ đen tối này, để không rõ vết máu của những người mà tôi tiễn.

 Tôi trùm mũ để họ không nhìn thấy tôi khóc. 

Tôi không tặng hoa cho họ nữa. Con người đã biến tôi thành quái vật. Xong lại đổ hết lỗi cho tôi. Tất nhiên rồi, vì như thế là đơn giản nhất… - bà nhìn chằm chằm ông thợ rèn, - tôi chỉ tiễn, chỉ lối, tôi không giết người… 

Hãy trả lại liềm của tôi, kẻ ngốc!


Thần Chết giật chiếc liềm, quay đi và bước về phía cửa.


— Tôi có thể hỏi thêm một câu không? – tiếng nói từ sau lưng.

— Ông muốn hỏi là vậy thì vì sao tôi luôn mang chiếc lưỡi hái này đúng không? – vị khách dừng lại trước cửa nhưng không ngoảnh mặt lại.

— Đúng vậy.

— Trên con đường đến thiên đàng… đã từ lâu cỏ mọc um tùm...

NAM NGUYEN (dịch).


Thứ Ba, 25 tháng 10, 2022

Thơ tranh: NGƯỜI ĐÃ ĐI RỒI - Thạch Thảo BD.

 


Thơ : ĐẾN VỚI DÒNG SÔNG - Thuy Hà.

 



ĐẾN VỚI DÒNG SÔNG. 

Khi buồn lại đến với dòng sông

Nhìn nước chảy yên bình thanh thản

Ngắm hàng cây nghiêng trong gió lộng

Nhớ con đò đưa khách qua sông.


Sông còn đó sao giờ thấy lạ

Chắc  đò xưa đã đổi người chèo

Gió nhạt nhòa lạc về muôn nẻo

Giấu mây vào tím thẫm bờ xa.

THUY HÀ. 

Thơ : BÂNG KHUÂNG - Kim Dung.




 BÂNG KHUÂNG 


Mỗi ngày tóc mỗi bạc thêm

Biết còn có đươc bao đêm để sầu

Để buồn thao thức lo âu

Chuyện ngoài tầm với cớ sao nặng lòng

Hình như trời đã sang đông 

Dăm ba chiếc lá rơi trong nắng chiều

Một trời trống vắng đìu hiu

Một đời đành lỡ với nhiều ước mơ 

Bâng khuâng đứng giữa đôi bờ

Khổ đau hạnh phúc thẩn thờ bước chân.

KIM DUNG 

Thứ Bảy, 22 tháng 10, 2022

Vui cười : NỖI KHỔ ĐÀN ÔNG - Sưu tầm.

 NỖI KHỔ ĐÀN ÔNG. 



SƯU TẦM 

Lịch sử : MINH OAN... - Gia Nghĩa chia sẻ.

 




MINH OAN TRẦN KHẮC CHUNG VÀ HUYỀN TRÂN CÔNG CHÚA 

       


Từ xưa đa số người Việt mặc nhiên cho rằng Trần Khắc Chung và Huyền Trân Công Chúa là một mối tình. Họ kể truyền miệng đời này qua đời khác thành ra vô tình đã “Đóng Đinh” đó là một mối tình như có thực. Chính tôi từ mấy chục năm qua cũng tin như vậy. 

Cứ cho là trước khi đi làm vợ vua Chiêm Chế Mân, Huyền Trân Công Chúa đã có ý tình dan díu với Trần Khắc Chung, nên khi Chế Mân chết, vua Trần sai Khắc Chung đi cứu con gái khỏi bị hỏa thiêu chết theo chồng theo phong tục của hoàng gia Chiêm Thành, thì hai người “Tình cũ” lại được “tái hợp”. 


Cuộc cứu hộ Công Chúa thành công và hai người lênh đênh trên biển một thời gian khá dài có đến hàng năm, mới về tới Thăng Long.

Mãi cho đến khi thành phố Huế xây dựng Trung tâm văn hóa Huyền Trân, mà dân Huế gọi là Đền thờ Huyền Trân Công Chúa; tôi có dịp đến viếng, tìm hiểu cặn kẽ, đọc kỹ sử liệu và văn bia tại đền thờ, thật sự tôi đã sững sờ, ngỡ ngàng khi biết ra sự thật có trong sử liệu và văn bia tại Đền Thờ do Ban Nghiên Cứu Sử uy tín đã viết lại cho đúng sự thật. Ôi! Một nỗi oan đã kéo dài với thời gian mấy thế kỷ, mà không ai minh oan cho hai người. 


Theo sử liệu, khi Công Chúa Huyền Trân còn ở Thăng Long, chỉ mới 13 tuổi, đã được vua cha hứa gả cho Chế Mân. Khi đó, Lão Tướng Trần Khắc Chung đã rất già, vốn không phải họ Trần, mà là họ Đỗ, vì có nhiều công chiến trận nên được vua cho cải ra họ Trần. Lão Tướng ngoài tài trận mạc, còn có tài thêu thùa rất khéo tay, vì vậy các công chúa trong triều được Lão Tướng dạy cho học thêu thùa. 

Công Chúa Huyền Trân lúc đi lấy chồng mới 15 tuổi, là cháu ngoại của Danh Tướng Trần Hưng Đạo. Lúc đó, Lão Tướng Khắc Chung đã già, đã có 3 đời vợ, con cháu đầy đàn, không thể nào lại dan díu với cô Công Chúa 13 tuổi là cháu ngoại của Trần Hưng Đạo được. Thuở xa xưa trên 700 năm trước đó, một cô gái nhỏ mới 13, 14 tuổi có dám yêu một ông già đã có vợ, con, cháu đầy đàn? Ngay thời đại ngày nay, điều đó cũng khó có thể xảy ra.


Cho đến khi vua Trần sai đi cứu Công Chúa là vì Lão Tướng đáng tin cậy, có nhiều mưu kế, từng trải trận mạc, mới có thể cứu được Công Chúa thoát khỏi lên giàn hỏa thiêu. 

Lúc này Công Chúa mới sinh Hoàng Tử được 2 tháng. Lão Tướng Khắc Chung đã tương kế tựu kế, vừa thay mặt vua Trần để phúng điếu với triều đình Chiêm Thành (Chế Mân chết, Chế Cũ lên nối ngôi vua cũng chỉ mới trên dưới 15 tuổi, là con trai của bà Hoàng hậu lớn của Chế Mân, còn con của Huyền Trân là Chế Chí mới sinh được 2 tháng) vừa đề nghị với triều đình Chiêm Thành cho phép Công Chúa Huyền Trân ra biển Đông để hướng về quê hương bái biệt vua Cha, rồi sẽ trở vào để lên giàn hỏa. 

Triều đình Chiêm Thành đã bị mắc mưu của Lão Tướng Việt Nam, đã bằng lòng cho Công Chúa Huyền Trân ra biển để bái biệt vua cha. 

Vừa hay trời phù hộ cho Lão Tướng, sương mù dày đặc bao phủ cả biển khơi, ba bên bốn bề đều không thấy rõ, nhân cơ hội đó, Lão Tướng đưa Công Chúa qua thuyền nhẹ, và dông tuốt về phía Bắc. Trên thuyền chỉ có mấy thủy binh chèo thuyền, thuyền nhẹ đi rất nhanh, sương mù đã che khuất bóng họ. 


Khi thuyền vào đến vùng biển Quảng Trị thì bị bão lớn, sóng đánh dữ dội suýt chìm thuyền, phải tấp vào bờ. Vùng đất Quảng Trị bấy giờ thuộc hai Châu Ô, Lý là đất mà Chế Mân đã dâng cho vua Trần làm sính lễ để cưới Công Chúa nhà Trần. 

Đất đã là của nước Việt, có quan trị nhậm do vua Trần cử đến cai quản. Chính quan cai quản đất mới này đã giấu nhẹm rất bí mật tung tích của Lão Tướng và Huyền Trân, chờ hết mùa giông bão, sửa chữa thuyền xong mới có thể tiếp tục hành trình ra Bắc. 

Tại sao phải giấu tung tích? 

Bởi thủy quân Chiêm Thành rất giỏi thủy trận, đã từng đánh ra tận Thăng Long thời Chế Bồng Nga, do đó họ có thể cho thuyền truy lùng thuyền của Khắc Chung và Công Chúa. Hai người được vị quan Việt Nam giấu kỹ đồng thời lo sửa chữa thuyền bè đã bị bão làm hư hỏng nặng. Hơn năm sau, hết mùa bão, trời yên biển lặng, quân Chiêm không truy đuổi nữa, thuyền cũng đã sửa chữa xong, họ mới tiếp tục cuộc hải trình ra Bắc. 

Tuy được cứu thoát, nhưng Công Chúa trong tâm trạng mất một đứa con trai đầu lòng mới 2 tháng tuổi, cùng với nỗi đau vừa mất chồng, cùng nỗi sợ hãi vừa thoát lên giàn hỏa thiêu. Thử hỏi trong tâm trạng đau buồn mất chồng, mất con, và lo sợ như thế, còn tâm trạng đâu để dan díu, ngoại tình? 


Sở dĩ người đời sau thêu dệt nên mối tình Trần Khắc Chung và Công Chúa Huyền Trân là do họ đồng hóa với mối tình Tây Thi – Phạm Lãi bên Tàu. 

Sau khi báo thù vua Tàu, Tây Thi đã theo người tình cũ là Phạm Lãi chèo thuyền chu du vào Ngũ Hồ sống với nhau, lênh đênh bềnh bồng trên sóng nước, bỏ lại thế gian sau lưng. Do đó người Việt đời sau cứ thản nhiên đồng hóa mối tình Tây Thi – Phạm Lãi và Huyền Trân – Trần Khắc Chung như là một. 

Đó là nỗi oan của Lão Tướng Trần Khắc Chung và là nỗi oan của sương phụ Huyền Trân mà ngày nay chúng ta phải hiểu và đánh giá lại cho rõ ràng.  

Khi về đến Thăng Long, Huyền Trân lên núi Yên Tử trình diện vua cha là Phật Hoàng Trần Nhân Tông, rồi quy y đi tu, lấy pháp danh là Hương Tràng ni sư. Bà vừa tu hành vừa dạy dân dệt vải và làm thuốc cứu bệnh cho dân. 

Tôi ước mong rằng người Việt Nam ta ai cũng có dịp đến viếng đền thờ Huyền Trân Công Chúa ở Huế để có dịp tận tường đọc kỹ văn bia và sử liệu chính thức đáng tin cậy để minh oan cho Công Chúa Huyền Trân và Lão Tướng Trần Khắc Chung. 

Riêng tôi, sau lần có dịp đến viếng đền thờ và đọc cặn kẽ sử liệu, văn bia. Tôi đã thắp hương cúi đầu chân thành tạ lỗi với người xưa, vì mình đã lầm tưởng mấy chục năm qua chỉ vì hai chữ “tương truyền”, oan cho một người phụ nữ đoan hạnh và một vị Lão tướng tài ba.


GIA NGUYỄN ( chia sẻ từ Thành Phố Gió.)

Thứ Hai, 17 tháng 10, 2022

Thơ: RỒI CŨNG QUA... - Kim Dung.

 



RỒI CŨNG QUA ...


Giật mình tuổi đã xế chiều

Bâng khuâng một chút thật nhiều nghĩ suy

Ngày nào chập chững bước đi

Mà nay đã thấy mắt mi nhạt nhòa

Kiếp người với những âu lo

Lo đêm giông bão lo ngày gió mưa

Đôi khi ngồi nhớ chuyện xưa

Vẫn còn ray rứt vẫn chưa thỏa lòng

Nhìn ra vũ trụ mênh mông

Thấy mình nhỏ bé cũng không là gì

Nên dù có ước điều chi

Cũng không qua lẽ huyền vi đất trời

Thôi thì hãy cứ rong chơi

Buồn vui ngày tháng một đời cũng qua.

Kim Dung

Thơ: LỤC BÁT TRẦN GIAN - Thuy Hà.

 




LỤC BÁT TRẦN GIAN.

Tháng ngày vùn vụt trôi qua

Ngồi buồn ngẫm nghĩ nhớ ra nợ đời

Nợ bông lúa chín của trời

Nợ manh áo mặc của người thế gian

Nợ đời... Nợ những gian nan

Nợ tình yêu lắm đa đoan muộn phiền

Nợ anh...Chuyện cũ truân chuyên

Chúng mình không thể đoàn viên xum vầy

Chiều buồn... Nợ áng mây bay

Đêm về... Nợ bóng trăng lay hiên nhà

Cuối cùng ta nợ cả ta

Nợ điều đã hứa... Nhớ ra chưa làm

THUY HÀ. 

 


Thứ Bảy, 15 tháng 10, 2022

Đời sống : NGON NHƯNG CẨN THẬN! - Van Hieu Pham.

 



NGON NHƯNG CẨN THẬN! 

Những lúc gần đây tại hải ngoại (tại VN cũng có lâu rồi!) có thấy xuất hiện một món giải khát mới.  Đó là trà sữa hay Bubble tea.

Đây là một món giải khát khá ngon và thường được bán tại các tiệm nước ở phố Tàu. Rất đẹp mắt. Uống bằng ống hút thật lớn. Mát rượi, nhai hơi dai dai, ngon ơi la ngon.


Các viên bột bán tapioca đều được sản xuất từ Đài Loan và Trung Quốc. Nhà kinh doanh vì lợi nhuận đã sử dụng các nguyên liệu rẻ tiền, những chất cấm để làm phụ gia. Rất nguy hiểm cho sức khỏe người tiêu thụ.


Đó là các chất plastic, các loại dầu thực vật rẻ tiền, hóa chất lạ có arsenic ( thạch tín ), các chất phụ gia bị cấm, sulfate sodium ( chất tẩy rửa ), đường hóa học v,v…


Uống thường xuyên có thể bị cancer, bệnh tim mạch và có hại cho não.

VAN HIEU PHAM. 

Thơ : THƯƠNG NHỚ TRIỀN MIÊN - Thuy Hà.

 



THƯƠNG NHỚ TRIỀN MIÊN 

Nếu như sông không có lục bình hoa tím

Thì cô bé ngày xưa chẳng biết hẹn hò

Bằng những bài thơ đựng trăm ngàn kỷ niệm

Về cầu Gành,Cù Lao Phố nối bờ vui.


Nếu như nắng bên kia sông không vàng rực

Thì vạt áo dài đã chẳng khóc tương tư

Cũng bởi hoàng hôn vội buông rèm thao thức

Nên răng khểnh đành khép lại nụ cười duyên.


Nếu như mây ngang nhà anh không dừng lại

Thì chẳng có cơn mưa bất chợt làm quen

Luống cuống bốn mắt nhìn nhau đầy vụng dại

Để gần cuối  đời vẫn thương nhớ triển miên.

THUY HÀ. 

Thứ Sáu, 14 tháng 10, 2022

Thơ : MÀ NGƯỜI ĐÂU HAY - Thạch Thảo BD.

 



MÀ NGƯỜI ĐÂU HAY


Đến với người 

bằng lời thơ ngọt ngào âm điệu, 

Đến với người 

rụt rè như buổi mới yêu.

 

Có con chim vịt kêu chiều 

Khắc khoải giấu tận cùng sâu kín. 

Theo người từ bình minh nắng giọi, 

Theo người từng giấc chiêm bao, 

Theo người dù bão giông gió giật, 

Vì sao yêu, mà thấy...nhói đau. 

Nét cọ cực kỳ lã lướt, 

Ngòi bút tay tiên có thép gang. 

In dấu lòng ta, hàng hàng vết cắt, 

Thắt thõm, phập phồng, chút xíu ...dối gian.

 

Người là bóng liêu trai, chập chờn ma quái 

là thỏi nam châm lực hít không rời 

hút ta vào quỹ đạo...khát khao ơi 

Ta yêu người... 

mà người đâu có hay,,,!


Thạch Thảo Bình Dương

Thứ Tư, 12 tháng 10, 2022

Thơ : DÒNG SÔNG THƯƠNG NHỚ - Tạ Trung.




DÒNG SÔNG THƯƠNG NHỚ. 

 Quê tôi có dòng sông thương nhớ

Nhánh lục bình theo sóng trôi xuôi

Hàng dừa nước trái đang mời gọi

Đám trẻ con bơi hái mỗi ngày


Cây cầu khỉ nằm ngang vững chãi

Mỗi chiều buông tan chợ em qua

Nhà tranh thô vách đất hiền hòa

Tiếng mẹ hát ru hời con ngủ


Nơi bến nước vẫn nằm xưa cũ

Chiếc xuồng con ba lá thân thương

Theo cha đi buông lưới đêm trường

Cá tôm quẩy đầy khoang lấp lánh


Dòng sông đó trăng về óng ánh

Sáng soi xem lúa trổ trên đồng

Ngơ ngẩn nhìn hướng mắt xa trông

Bóng em đứng trên triền đê nhỏ


Quê hương ơi mãi là muôn thuở

Dấu yêu từng mảnh đất vườn rau

Tuy đi xa vẫn nhớ dạt dào

Chiếc xuồng cũ, dòng sông thương nhớ!

TẠ TRUNG.

Thứ Ba, 11 tháng 10, 2022

Thơ : LÁ TƯƠNG TƯ - Nguyễn Phước Ái Duyên.

 .  



 LÁ TƯƠNG TƯ 

Em ngồi gom lá tương tư

Thả theo cơn gió gọi Thu trở về 

Bên thềm còn chút nắng hè

Vẩn vơ tìm kiếm lời thề Hạ xưa.


 Tơ trời quyến luyến nhẹ đưa

Đan từng sợi nhớ vẫn chưa nhạt màu

Thu còn vắng bóng nơi đâu?

Để cho lá héo khô sầu Thu ơi!


Mênh mang chiều tím khung trời 

Nỗi niềm sao cứ chơi vơi trong lòng

Thu nay ai đợi, ai mong

Một người đi mãi biệt không dáng hình.


 Em ngồi đây với riêng mình

Tháng ngày qua giữ mối tình chờ Thu

Hỏi rằng chiếc lá tương tư

Có tìm chốn cũ hay chừ bay xa?


 29/9/2020

Nguyễn Phước Ái Duyên 

( Bài thơ được nhạc sĩ Trương Như Thoại phổ nhạc và đã xuất hiện ở trang bìa của Tạp Chí Sông Hương... )

Chuyện kể: NGƯỜI QUEN - Bs Phan Quý Nam.





 CHUYỆN KỂ NHÂN NGÀY 30/4/1975.

     Mời xem câu chuyện thú vị, nhân bản — cuộc hội ngộ giữa 2 chứng nhân thời cuộc: một BS trung uý trưng tập là tù nhân học tập cải tạo và một sĩ quan bộ đội quản giáo. Câu chuyện kết thúc có hậu và dễ thương.


NGƯỜI QUEN


BS. Phan Quý Nam

Nguyên Giám đốc Bệnh viện Nguyễn Tri Phương.


Những ngày cuối năm, bệnh viện ít nhộn nhịp. Người nằm bệnh tại các khoa thường nôn nao xin bác sĩ về sớm để còn kiếm tiền mua áo mới cho con và sửa soạn đón Tết. Chỉ có những bệnh thật nặng mới phải nằm lại theo yêu cầu của bác sĩ và một số trường hợp chính người nhà bệnh nhân xin ở lại bệnh viện để … trốn Tết vì quá nghèo. Khu vực hành chánh của bệnh viện, gồm cả ban giám đốc, buổi chiều càng vắng vẻ hơn.


Cuốn sách mua hồi đầu tuần mới đọc chưa hết 2 chương còn nằm trên bàn làm việc. Tôi lật từng trang sách định đọc tiếp nhưng không tập trung được vì thấy có bóng dáng một anh bộ đội cứ đi qua đi lại trước phòng như muốn tìm hỏi việc gì. Bước vội ra cửa vừa lúc anh nhìn vô phòng:

     - Hình như anh muốn kiếm ai?        

     - Dạ, báo cáo đồng chí, em muốn tìm giám đốc.

     - Thưa tôi đây, anh tìm có chuyện gì không?

     - Dạ, báo cáo đồng chí thủ trưởng, em muốn nạp đơn xin giảm viện phí.

     - Vậy thì mời anh vào


Cô thư ký thấy khách vào, định rót nước mời thì tôi yêu cầu:

     - Em cho xin 2 ly cà phê đá đi, khát nước quá.


Tôi nhìn anh, gợi chuyện:

     - Sao thấy anh... quen quen, mà anh là bộ đôi đóng quân ở đâu?

     - Báo cáo đồng chí thủ trưởng, em là bộ đội miền bắc, quê ở Thái Bình, khi giải phóng có thời gian dài đóng quân ở Trảng Lớn, sau đó chuyển lên Đồng Ban cho đến bây giờ. 

     - A quê lúa Thái Bình. Trước đây, hồi còn đi học trung học, tôi có đọc sách của mấy nhà văn (trong này) viết về quê lúa Thái Bình, nhất là Hải Hậu…

     - Báo cáo đồng chí thủ trưởng, Đó là quê em…Hình như thủ trưởng là người trong này?

     - Mà sao anh hỏi vậy?


Anh ngập ngừng:

     - Dạ, tại thấy thủ trưởng nói chuyện…”khác” với với cấp trên của em.

     - À, không dấu gì anh, Tôi ra bác sĩ ra trường trước 1975, học ở Huế. Mà hồi Trảng Lớn anh ở đơn vị nào nhả?

     - Báo cáo đồng chí thủ trưởng ở L1T1( trung đoàn 1, tiểu đoàn 1)

     - Nhưng anh làm gì ở đó?

     - Báo cáo đồng chí thủ trưởng, em làm quản giáo, quản lý các sĩ quan ngụy quân đi cải tạo.

     - Hèn gì thấy quen quá. Tôi nhớ ra rồi, anh phải là… thiếu úy X. không?


Anh trố mắt nhìn tôi, vừa dò xét, vừa thận trọng:

     - Báo cáo, đúng là khi đó em là thiếu úy, sao thủ trưởng biết tên em?

     - À , hồi đó , tôi là y sĩ trung úy cải tạo ở L1T1 và anh là quản giáo của tôi. Có lần nửa đêm, anh gọi tôi lên bắt làm kiểm điểm vì kết tội tôi “coi thường cách mạng” “không khai báo trung thực với cách mạng, có thành tích giết nhiều cán bộ nên mới đăng ký nghĩa vụ đã thăng quân hàm trung úy. Ai có lệnh đi nghĩa vụ, nếu ở Thủ Đức, học một năm gắn quân hàm chuẩn úy, ai học lâu hơn ở Võ Bị Đà Lạt, gắn quân hàm thiếu úy, còn anh, mới vào lính đã mang quân hàm trung úy, vậy mà lý lịch không thấy khai thành tích chống phá cách mạng, giết hại bao nhiêu cán bộ. Láo…”.”Chắc anh không nhớ, hồi đó anh chửi tôi ngoan cố, đập bàn đá ghế tùm lum...”


Mồ hôi trán anh đổ ra. Anh hốt hoảng nhìn tôi, tay chân lúng ta lúng túng, mặt cúi gầm nhìn đất “Em xin lỗi thủ trưởng”. 


Một thoáng, trong đầu tôi hiện nhanh loạt hình ảnh đói lạnh, cơ cực của những ngày “nhất phá sơn lâm, nhì đâm hà bá…” trong trại cải tạo, khác với (một lần đi công tác ở Đức), có thấy lằn ranh “vô hồn”ngày xưa là vết tích của bức tường Berlin ô nhục, nơi hai chân mình đứng chênh vênh bên hai bờ tử sanh, lằn ranh như phân cách giữa nề nếp giáo dục và bản năng hoang dã, giữa tình người và sự cuồng trí; rồi những đêm trực kinh hoàng trong mùa dịch sốt xuất huyết làm việc không ngơi tay đầy tiếng rên khóc hoảng loạn của trẻ con, của những người dân nghèo, ít học, thiếu thốn đủ thứ thuốc men, phương tiện…Và bây giờ, ngồi đây...

     -,Báo cáo đồng chí thủ trưởng, hồi đó em không biết, chỉ làm theo lệnh chính ủy. Thời gian đầu, chúng em chưa biết, sau này thấy có nhiều người như thủ trưởng quá, chính ủy đi hỏi lại mới biết là mình thiếu hiểu biết, kết tội sĩ quan cải tạo máy móc, ngu xuẩn…


Tôi hít vào một hơi thật dài rồi nói nhanh:

     - Thôi anh uống cà phê đi, nước đá tan hết rồi. Chuyện cũ, tôi quên rồi, bây giờ tôi là thầy thuốc anh là người cần giúp đở, thế thôi. Yên tâm đi. Rồi tôi đọc hai câu thơ như đọc cho chính mình nghe và tôi biết chắc anh nghe mà chẳng hiểu gỉ cả:


Ngày mai, chẳng hiết ra sao nữa, 

Mà có ra sao, cũng chẳng sao!


Anh thở ra nhè nhẹ, hai tay bưng ly cà phê, lắp bắp:

     - Mời thủ trưởng?


Tôi cũng bưng ly:

     - Dạ, mời anh. Mà người nhà anh đau ra sao? Gọi tôi là bác sĩ được rồi, dễ nghe hơn.


Anh nói một hơi:

     - Bố em ngoài Thái Bình vào thăm, chẳng may bị sốt ho kéo dài, bác sĩ chẩn đoán là Viêm Phổi có nước màng phổi đã nằm điều trị, chích thuốc 2 tuần, bác sĩ báo vài ngày nữa có thể  xuất viện về điều trị tiếp ở nhà. Nhưng em sợ viện phí nhiều quá, không đủ tiền nên y tá  có hướng dẫn làm đơn xin giảm 50%. Mong thủ trưởng giúp em. Báo cáo thủ trưởng, ngày xưa chỉ làm theo lệnh trên. Hồi đó, em còn trẻ, dốt nát…

     - Tôi hiểu, thôi cho tôi xem lá đơn. Tôi liếc nhanh những hàng chữ nghiêng ngã, xiêu vẹo rồi trả lời:

     - Bây giờ như thế này nhé. .Thiếu tá X xin giảm 50% nhưng tôi ký duyệt miễn phí cho anh 100% vì anh là…người quen. Được không?


Anh như không tin vào lời tôi nói, trố mắt nhìn không chớp vào người đối diện, người một thời là tù cải tạo của mình:

     - Thật không thủ trưởng. Xin lỗi,… báo cáo…, bác sĩ nói thật chứ?

     - Hổi nhỏ , tôi được dạy, không nói gạt người khác vì bất cứ lý do gì…


Có khách và cô thư ký lấp ló ngoài cửa, tôi nói nhanh:

     - Bây giờ tôi là thầy thuốc. Trong gia đình, ba tôi vẫn dạy tôi, “trước khi trở thành thầy thuốc, trước khi trở thành người quản lý, con phải học làm một con người đã”. Thôi sắp Tết rồi, thay mặt bệnh viện, tôi chúc mừng bác trai lành bệnh, chúc bác và gia đình anh năm mới sức khỏe, nhiều may mắn. Anh chờ cô thư ký đóng dấu rồi nhận lại lá đơn, về gửi lại cho cô y  tá. Bây giờ tôi có khách, không thể lên thăm bác trai cùng anh, xin lỗi nghe. Thôi chào tạm biệt thiếu tá X. Ở Đồng Ban, ngày xưa, tụi tôi phá rừng, làm đường, làm cầu ở đó. Bây giờ chắc khác xưa nhiều lắm…?


Anh nói lí nhí mấy câu gì tôi không nghe rõ, rồi đứng dậy, vội vàng đi theo cô thư ký lấy lá đơn có ký tên, đóng dấu và bước đi lính quýnh. Lâu lâu, lại ngoái nhìn phía sau như sợ tôi đòi lại lá đơn

Tôi ngồi yên trên ghế nhìn ra sân bệnh viện chiều cuối năm. Những tia sáng xuyên qua tàn lá vẽ thành những vệt nắng nhảy múa lung linh sau từng cơn gió nhẹ như minh họa cho bản nhạc xuân vui tai ai đang mở ở phòng bên cạnh. Bầu trời phía trên như cao hơn, xanh hơn mọi ngày.


20/6/2016

( Nguồn : Minh Hiep Nguyen facebook )