TRĂNG SÁNG BÊN ĐỜI phần 3
( Hay CHỈ LÀ MÂY TRẮNG… .)
Xong đám thôi nôi đứa cháu, trên đường về, một lần nữa ông Hưng lại ngang qua ngả rẽ vào nông trường Phước An… Bao kỷ niệm xưa ngồn ngộn trở về như cơn mưa đang trút nước ngoài cửa xe. Chung quanh cảnh vật trở nên nhạt nhòa-mờ ảo dưới làn mưa trắng xóa... . Nhưng chính nơi lòng ông, kỷ niệm của những ngày xanh trong cuộc đời giờ đây lại hiện rõ hơn bao giờ hết… .
Hôm qua lúc gặp lại Thúy, ông đã hiểu thêm hầu như chắc chắn là Thúy chưa biết hết về chuyện của Ngân Hạnh ở khóa học tại Phước An… .
Hồi đó… .
* * *
Hưng chỉ là chàng trai hai mươi mấy tuổi, chưa hề vướng bận chuyện gia đình riêng tư. Tuy hoàn cảnh chung lúc đó đang khó khăn, nhưng có ai ngăn cản được những trái tim nồng ấm đang tìm nhau để hòa cùng nhịp đập!? Có hình như một mối tình đã đến với Hưng lúc còn đi học nhưng vì… cách xa (?) nên cũng đã … trôi qua rồi! Không có ai “thề non hẹn biển” với ai cả !
Sau Trung Thu một ngày, trăng vẫn còn sáng tỏ,chỉ duy có điều trăng lên hơi muộn một chút thôi. Vào buổi tối, trời trong vắt như hôm nay, ánh trăng như tuôn chảy, tưới thấm đẫm lên những chiếc lá, những cành cây một thứ ánh vàng huyền ảo, lung linh... .
Vào lúc này, bên trại của học viên vang lên tiếng cười, tiếng đàn hát vui vẻ. Bên trại của Hưng buồn hiu vắng lặng, có hai người sinh viên thực tập ở phòng bên thì đã về lúc trưa rồi. Gần đó là trại của cán bộ nông trường, toàn là những “chú” gần đến tuổi hưu, về đây từ các miền Bắc, Trung ,Nam... .
Không biết có còn nguyên nhân nào khác không, nhưng có một nguyên nhân là Hưng ngán cái món trà Thái Nguyên ( uống vào thật tuyệt nhưng lại làm mất ngủ đến sáng ! ) . Vì vậy Hưng rất ít dám đến thăm các “chú”vào buổi chiều tối !
Buồn buồn Hưng ra ngoài đi dạo và ngắm trăng, bước từng bước nhỏ trên con đường mòn tỏa ra từ trung tâm điều hành nông trường vốn được nằm trên khu đất đẹp, rộng và cao ráo. Những cơn gió trời đêm mát rượi lướt qua, mang theo đến cái hương thơm vô cùng dễ chịu của đất và hơi ẩm của nước, của cỏ cây, hoa lá từ cánh đồng tít tắp dưới thấp... .
Trong lòng Hưng vẫn chưa quên câu chuyện hôm qua khi ngồi ở góc sân,gần bên đống lửa trại với ma-sơ Hạnh. Phải chăng có một sự ngộ nhận từ phía Hạnh? Ban đầu Hạnh đã tưởng rằng Hưng chính là người viết tên H. lên hàng cây ven con đường đi đến khu trường Luật. Như vậy bài thơ Hạnh viết định dán lên hàng cây là dành cho... ai ??
Đang suy nghĩ vẩn vơ, mông lung, chợt có một cô gái từ phía dưới giếng nước đi đến, mặc bộ đồ vải “thương nghiệp”sẫm màu, quần xắn đến gối, tay đang xách một xô nước khá nặng. Vì đi ngược chiều nhau, chỉ thêm mấy bước nữa là cả hai đã rõ mặt. Đó là... ma-sơ Hạnh. Tuy có ngạc nhiên – suýt chút nữa thì không nhìn ra - vì lần đầu tiên gặp Hạnh mặc thường phục, nhưng Hưng vẫn kịp nói:
-Đường xa lại phải lên dốc, sao... Hạnh lấy nước chi đầy quá vậy? – Hạnh thở hơi... gấp, có lẽ cũng khá mệt, đứng lại và đặt cái xô nước xuống đất, trả lời:
-Đây là xô nước thứ... hai rồi đó! – Hưng hỏi tiếp nhưng trong lòng lấy làm lạ, vậy có nghĩa là Hạnh qua lại trước “nhà” Hưng ít nhất đã một lần rồi, và đây là lần thứ hai :
-Lấy nước chi nhiều cho ... mệt vậy?! – Hưng hỏi thêm, thấy Hạnh thật tội nghiệp, cái bàn tay với những ngón dài thon thả khéo léo vén mớ tóc mai đã thấm mồ hôi. Rồi Hạnh cũng trả lời:
-Chị, em bạn gái đông, để sáng mai cùng nhau... rửa mặt khỏi đi xa. Thôi, nếu vậy để nghỉ mệt một chút.
Nói xong , Hạnh lui vào bên đường, ngồi xuống một thân cây, bàn tay làm động tác như một cái ... quạt giấy! Có lẽ lúc khai phá nông trường người ta đã hạ thân cây xuống nhưng chưa đem đi.
Ngày đó cuộc sống nói chung còn khó khăn lắm, ai đã trải qua chắc hẳn hãy còn nhớ ! Riêng cuộc sống ở nông trường xa xôi này lại càng khó khăn hơn nhiều lần... .Điển hình một chút thôi là chuyện nước sinh hoạt, có một cái giếng lớn nước rất tốt, tất nhiên phải ở dưới vùng thấp và do vậy hơi xa trung tâm. Bình thường không nói gì, nhưng khi tập trung thêm vào đây cả trăm con người thì là một vấn đề nan giải... .
Buổi chiều sau khi xong việc, đám con trai phải chờ đám con gái được... ưu tiên tắm trước! Đến phiên mình thì trời đã tối rồi, thế nhưng cũng đâu có luôn luôn không gặp trở ngại. Có khi nước mạch chảy ra không đủ lại còn phải tiếp tục... chờ nữa !! Vì thế nên chuyện đến tối rồi còn đi lấy nước là vẫn thường xảy ra thôi... .
Thấy Hạnh đã ngồi xuống, Hưng nghĩ ngay đến một thắc mắc mình còn vương vấn trong lòng nên cũng ngồi xuống cạnh bên, tuy không quá gần nhưng cũng đủ cho một cuộc chuyện trò trong đêm trăng không kém phần thơ mộng và thi vị. Biết rằng ngồi lâu sẽ bất tiện cho cả hai, Hưng lên tiếng trước, tuy chưa đi thẳng vào vấn đề chính:
-...... Lần đầu tiên thấy Hạnh như ... thế này,... lạ quá! Có lúc Hạnh được phép mặc đồ thường hay sao?
Giống như một cô học trò biết mình... học giỏi, viết chữ ... đẹp, được thầy hay cô xem tập vở vậy. Hạnh tự tin trả lời với chút ví von rất thời sự và... ý nhị:
-Những lúc sinh hoạt riêng tư thì cũng không gò bó lắm đâu !Thầy không thấy thời bây giờ... thay đổi nhiều lắm rồi sao? Hơn nữa, cũng như với một số thanh niên bây giờ, phải có người giới thiệu, phải là cảm tình đoàn trước rồi mới “phấn đấu” nhiều nữa để trở thành... đoàn viên! Trên đường tu học, Hạnh chỉ mới đang ở... bước đầu thôi!
Hưng gật gù, trong lòng thầm... phục cái lập luận của ... “cô” sinh viên Văn khoa năm thứ nhất. Và từ đầu đến giờ có lẽ Hạnh cũng thấy hôm nay “thầy” Hưng hết gọi mình là ma-sơ rồi! ( Và Hưng cũng thấy hôm nay Hạnh không còn xưng hô “trống không” với mình nữa ! )
Rồi làm ra vẻ tự nhiên, Hưng hỏi tiếp:
- Còn... bài thơ lúc trước kia định dán lên gốc cây, Hạnh đã... nhớ chưa ??
Có lẽ Hạnh thừa thông minh (và có chuẩn bị trước) để đón chờ câu hỏi này(!?) nên lại ... hẹn lấp lửng :
-Thì... thầy còn ở đây mấy ngày nữa mà, sẽ còn dịp để... “nhớ”(?) mà! Thôi bây giờ Hạnh phải đem nước về... .
Xong Hạnh đứng lên, dưới ánh trăng, gương mặt thanh tú còn lộ vẻ băn khoăn như có điều chi chưa nói... – Phần mình, mặc dù chưa thỏa mãn với cách trả lời như vậy, nhưng Hưng vẫn biết bây giờ mình nên phải làm gì, bèn cùng đứng dậy và nói:
-Để tôi giúp Hạnh một tay... – Hưng tìm gần đâu đó được một cái cán cuốc gãy, cúi xuống xỏ vào quay của xô nước.Động tác này cũng nhanh và tuy không cố ý, Hưng phải vội quay nhìn sang hướng khác, dù vậy cũng đã thoáng thấy qua ánh trăng đôi bắp chân trần trắng muốt... . Bây giờ cả hai cùng khiêng xô nước trở về khu nhà, nhẹ nhàng hơn trước nhiều... .
Lúc gần đến trại chợt Hạnh nói gấp qua hơi thở, có lẽ do ... mệt vì xách nặng lúc ban đầu hay xúc động vì những lời sắp nói (?) :
- Qua hơn tuần nữa nhà có ... đám giỗ, vào ngày... , Chủ Nhật, mời thầy... xuống nhà chơi? Nhà có... người anh đi ... lính Hải quân, ảnh hiền lắm, cũng trạc bằng tuổi thầy... – Hưng chỉ nhìn Hạnh chưa kịp nói gì, hiểu ý Hạnh nói nhỏ và nhanh:
- ... ... Nếu thầy xuống được,... mai sẽ ... chỉ nhà cho thầy biết... !
- . . . . . . . . . . . . . .??
Cả hai đã về đến khu trại – khu vực duy nhất có ánh sáng đèn điện nhờ vào máy phát – được thắp sáng bởi chỉ vài bóng đèn có công suất thấp, nhưng so với nhà dân phía xa, dưới cánh đồng hãy còn leo lét ánh đèn dầu, nơi đây được xem là có... tiện nghi lắm rồi!
Khi trông rõ mặt hai người, cả đám “ học trò” : nam có, nữ có, cùng nhau vỗ tay reo hò, tán thưởng vì thấy “thầy” Hưng đã có hành động hòa đồng, hết lòng vì... mọi người. Nhưng Hưng làm sao không hiểu được ẩn ý của những tiếng hò reo này. Những cô cậu này làm ... “ầm ĩ” như vậy vì thấy hai người Hưng và Hạnh trong một đêm trăng đẹp đã cùng nhau... mang xô nước về đó thôi!!
( còn tiếp )
HUỲNH VĂN HUÊ ( 2011 )
Bồi hồi ngồi nhớ chuyện trong mưa
Trả lờiXóaNhớ lắm làm sao mấy cho vừa
Cô học trò nhỏ Masoeur ấy
Đọng lại trong lòng chút hương xưa
[ Trên đây là nhận xét bằng... thơ (qua facebook) của bạn đọc XD ]. MCHX blog xin cảm ơn XD và giới thiệu đến các bạn... .
Một lần nữa đây là nhận xét bằng thơ trên facebook của bạn đọc XD khi bài này đăng lại một năm sau....
Trả lờiXóaTrăng Sáng Bên Đời một đêm lặng lẽ
Để anh về quạnh quẽ với buồn thương
Xin em dành cho một chút vấn vương
Mai xa nhé..lòng này không cô lẻ
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa