TRUNG THÀNH TUYỆT ĐỐI ( phần cuối )
Được cấp cứu kịp thời và nhanh chóng, đương nhiên ông khách quý qua cơn nguy hiểm. Có điều trong số những khách đến bệnh viện rồi đến nhà thăm nườm nợp, chỉ có một người bị cấm cửa : đó là ông chủ của "thần tài kiêu binh" ! Cay đắng biết bao khi giỏ trái cây thăm bệnh và cái phong bì nặng kèm theo thì vẫn được... giữ lại. Người nhà ông ấy nói bác sỹ bệnh viện không cho bệnh nhân tiếp khách nhiều. Và chỉ có thêm mỗi ông là trở thành... nhiều thôi !?
Thế là hết ! Cái dự án vô cùng béo bở sắp vô tay ông giờ sẽ vào tay người khác. Cái dự án này nếu trót lọt và sau khi trừ các "chi phí" trên cao dưới thấp ông có thể dư vài căn biệt thự như chơi.
Thế là hết ! Từ bệnh viện ông quay về nhà, đầu tiên, cố kiềm chế lắm nên ông chỉ hậm hực tháo dây xích cổ con khỉ ra, nó đã mang đến tai họa cho ông, giờ ông thả cho nó đi đâu thì đi. Ông làm gì có lòng nhân từ và sự tốt bụng đến như vậy. Chỉ vì ông nghĩ thầm trong đầu, nếu con khỉ có thể mang họa đến cho ai khác thì biết đâu phần tai họa của ông sẽ chấm dứt, hay ít ra cũng được giảm bớt phần nào ?!
Cái "biệt thự" trên cây lộc vừng được tháo xuống rồi chính tay ông châm lửa thiêu rụi để... xả xui. Người nhà như từ trước đến giờ không ai dám chen vào chuyện ông làm, vì họ rất biết tính độc tài của ông, hơn nữa, từ lâu chính ông chẳng đã uốn nắn họ phải thông suốt và thuộc nằm lòng câu... "ăn cây nào rào cây nấy" hay sao !?
Con khỉ đã hiểu có chuyện chẳng lành, nó linh cảm rằng kể từ nay những "bổng lộc" trước giờ nó hưởng sẽ không còn nữa... . Nó la chí chét và xông vào ôm chân ông, hai tay cào cào nhẹ vào ống quần. Không bình tĩnh chịu đựng được nữa, ông giáng một cú đá tạt vào mông con vật. Lại một tràng tiếng kêu chí chét... , con khỉ trèo nhanh qua khỏi cái cổng nhà sơn đen vốn rất cao to và đầy vẻ ngạo nghễ so với những ngôi nhà chung quanh. Trước khi lẩn mất, nó giương đôi mắt tròn nhìn ông chủ lom lom, không biết do ngạc nhiên hay do ... oán hận ?! Hay là cả hai?
Vậy là con khỉ đã ra khỏi nhà ông. Ông chẳng chút động tâm, vì nó không còn là "thần tài" nữa rồi, giờ nó là... "thần ác" chỉ mang điều xấu xa tai hại đến cho ông nên ông đâu có gì phải luyến tiếc.
" Ăn cây nào rào cây nấy ". Nhưng "cây" bây giờ đâu còn cho "trái" để ông ăn đâu !?
* * *
Cho dù ông đã tống được... "thần ác" ra khỏi nhà nhưng những chuyện hao tài khó khăn vẫn không ngớt đến với ông !!... .
Đứa con trai vượt biên sang Campuchia đánh bạc đã thua tiền còn mang nợ, bị bên đó giữ lại đòi nợ, ông phải tốn tiền tỉ chuộc về. Những phi vụ ông đã thắng lợi trước kia vì bên trong ẩn chứa nhiều sai trái và gian lận, giờ bị phanh phui !! Ông phải lo chạy thầy chạy thuốc nếu không muốn lôi thôi với... pháp luật. Dồn dập bao nhiêu chuyện, tiền bạc ông tuôn ra còn nhanh hơn lúc thu vào.
Chưa hết... . Một doanh nghiệp tai tiếng và trên đà đi... xuống như vậy thì ngân hàng nào cũng nhanh chóng thu hồi nợ và không bao giờ có chuyện cho vay mới!
Ông phải bán mấy lô đất, xe cộ và căn biệt thự đang ở, sau đó đùm túm đi thuê nhà khác để sống. Tình cảnh ông hiện giờ nếu có xin lảnh xây mấy căn nhà cấp 4 cũng không ai dám giao ! Vì người ta e rằng cái xui của ông có thể ảnh hưởng đến nhà cửa rồi gia đình của họ (!?). Ngoài ra, còn chính lối sống dương dương tự đắc coi thường những người chung quanh trước kia đã khiến cảm tình của mọi người dành cho ông trở thành... của hiếm. Ông chỉ còn cách lặn lội đến những nơi xa xôi hơn, công việc khó khăn nặng nhọc hơn, đồng thời với tiền công kiếm được... ít hơn !
Một buổi chiều, ông ngồi một mình buồn rầu trước ngôi nhà... thuê. Trước mặt ông là chai rượu trắng và hai trái ổi ! Ông cay đắng nhớ lại những ngày huy hoàng đã qua... , lúc đó chung quanh ông có biết bao người xum xoe nịnh bợ... .
Từ khi về đây ông đã định bán con chó cho hàng thịt. Nhưng lần đầu tiên cả nhà phản đối và cũng lần đầu tiên ông... nhượng bộ. Đứa con út đã xin ông được đem con chó cho nhà bạn nó ở xóm thật xa... .
Bây giờ ông đau đớn tiếc nuối công việc đều đều trước kia của một người... thợ hồ (*). Ông tiếc rằng phải chi ông đào tạo cho con trai ông thành một người thợ giỏi, để rồi hai cha con lam lủ cùng làm chung với nhau tư từ dành dụm vốn liếng phát triển dần lên... . Ông hối hận rằng phải chi lúc... "giàu nhanh" ông đừng coi rẻ những đồng bào còn nghèo khó... . Ông đâu có quên trước kia, vì bực tức tay hàng xóm nhiều chuyện mà có lần trong bàn nhậu trước sân nhà ông đã oang oang lớn tiếng tuyên bố sẽ... "mua" đứt hết xóm này để làm dự án địa ốc. Dòng suy nghĩ miên man khiến ông vừa hỗ thẹn vừa ray rức... .
Bỗng một con... quái vật xuất hiện! Đó là con khỉ... "thần tài" của ông thuở nào. Giờ đây nó dơ dáy, xơ xác hơn cả ông nữa kia. Trên mình nó da lở lói mấy chỗ lộ ra từ bộ lông xù xì lem luốc, không biết do ghẻ chóc hay do thương tích. Tuy đã uống gần nửa chai rượu trắng rồi nhưng ông vẫn còn nhìn ra... "thần tài". Ông buộc miệng : "... M..ầ...y... ".
Con khỉ chẳng chí chét, chẳng gì hết, nó nhảy phóc lên chiếc bàn làm bằng cái thùng cây cũ. Nó nhìn ông mấy giây rồi chộp nhanh trái ổi. Ông gầm lên, tay ông cũng chộp ly rượu ném ngay vào thân mình con vật. Tuy dù gầy gò yếu ớt hơn trước kia, bản năng và phản xạ của con khỉ vẫn còn đủ để nó nhảy lùi tránh cú ném giận dữ. Nó chống hai tay dưới đất, giương đôi mắt tròn đỏ ngầu căm thù nhìn ông. Trong họng nó hình như có tiếng gầm gừ, môi nó nhăn nhăn ra để lộ hàm răng cáu bẩn, trong đó còn thấy rõ hai cái răng nanh nhọn hoắc. Nước miếng từ trong miệng nó nhễu nhảo lòng thòng trông thật ghê rợn. Ông cảm thấy ơn ớn dọc xương sống, ông loạng choạng định bước lui nhưng đã... muộn!
Sau một tiếng kêu kỳ lạ, nghèn nghẹn trong cổ họng. Không biết do uất nghẹn hay do mắc phải bệnh gì chăng ? Nó cũng muốn trung thành tuyệt đối với ông vì ông đã cho nó hưởng thụ sung sướng có khi hơn cả một... con người. Vì lòng trung thành tuyệt đối với ông nó đã chẳng cắn người để... "cứu" ông đó hay sao? Giờ ông bỏ rơi và xua đuổi nó ! Một lần nữa bộ óc khỉ của nó đã suy nghĩ và quyết định. Được thôi... . " Ăn cây nào rào cây nấy ". Nhưng "cây" bây giờ đâu còn cho "trái" để nó ăn đâu !? Chợt có tiếng chó sủa, con chó của ông ngày nào xuất hiện với một đoạn dây xích trên cổ... . Nhưng đã muộn... . Con chó phóng tới, nhưng con khỉ đã phóng lên trước một nhịp, cắn ngay vào cổ ông rồi nhanh chóng - dù không nhanh được như xưa - chuyền lên cây trứng cá với cành lá lòa xòa, nó chạy mất trong ánh hoàng hôn chập choạng... . Con chó chỉ còn biết tru lên thảm thương gọi người nhà ra cứu giúp... .
Sau khi bị xua đuổi, con khỉ lăn lốc kiếm ăn khắp nơi để sinh tồn. Nó phải đối phó với biết bao kẻ thù. Trong đó có cả con... người với nhiều bẫy rập. Nhưng mới đây, có lần tìm thức ăn thừa ngoài chợ, nó đã bị cắn bỡ'i một con... chó dại. Nó đã bị nhiễm vi-rút bệnh dại !
Phần ông chủ, rất may lần này vết cắn không trúng mạch máu lớn, nhưng ông đâu làm sao biết con khỉ đã bị nhiễm bệnh dại ?! Hơn nữa đã ra nông nỗi này ông làm sao để mọi người biết ông đã bị con khỉ "thần tài" của mình lại đi cắn... chính mình! Ông tự thoa thuốc cho lành vết thương... .
Hơn tháng sau trong xóm nghèo có một đám tang... nghèo. Cũng là chuyện bình thường. Xóm này cũng không xa xóm nhà giàu trước kia có con khỉ "thần tài"... ./. HẾT.
_______________________
Ghi chú : (*) Có địa phương gọi là thợ xây.
HUỲNH VĂN HUÊ - ( 01-2016 )
Hi Huê,
Trả lờiXóaBạn đã lồng vào truyện triết lý cuộc sống. Ông chủ cũng như nhiều người phất nhanh nên cư xử quá đáng, và bạn đã cho ông ta một kết thúc tương xứng
(Trên đây là một nhận xét qua email của một bạn đọc từ phương xa - Xin cảm ơn bạn Quan )
Bạn Quan gửi tiếp bình luận dưới đây qua email:
Trả lờiXóaTôi Nghĩ ít người nuôi khỉ trong nhà vì nó hay bắt chước người nuôi, rất hay hay xáo trộn đồ đạc trong nhà, có khi gây hỏa hoạn
Người xưa có câu NUÔI ONG TAY ÁO, NUÔI KHỈ DÒM NHÀ.
Bài Viết Cũng Nói Lên Được Lòng Trung Thành Của Con Chó, không hề bỏ chủ đi dù có bị đối xử bạc đến đâu