Thứ Ba, 2 tháng 7, 2019
Chuyện phương xa : BÀI DIỄN VĂN HAY - Phong Luu st và giới thiệu.
( GEORGE GRAHAM VEST )
BÀI DIỄN VĂN HAY NHẤT THẾ KỶ 20 của GEORGE GRAHAM VEST.
Ông sinh năm 1830 mất năm 1904, được biết đến với tài năng hùng biện và tranh luận sắc sảo trước khi trở thành một luật sư, và sau này là một chính trị gia. Ông từng phục vụ như một Dân Biểu của tiểu bang Missouri, một Nghị Sĩ liên minh trong cuộc nội chiến và cuối cùng là một Thượng Nghị Sĩ tại tiểu bang Missouri từ năm 1879 tới năm 1903.
° ° °
Bài diễn văn của luật sư Georges Graham Vest không phải nói về vấn đề tôn giáo hay chính trị to lớn, mà nói đến một vấn đề ai cũng biết, rất đổi tầm thường trong cuộc sống, đó là nói về “lòng trung thành của người bạn CHÓ”, được viết trong thời gian ông làm luật sư tại một thành phố nhỏ của tiểu bang Missouri.
- Câu chuyện bắt đầu từ ngày 29 tháng 10 năm 1869, ông Burden phát hiện chú chó cưng chết với một phát đạn bắn vào đầu, các manh mối đều cho thấy: Chính người anh rể của Burden là Leonidas Hornsby làm nghề chăn cừu đã ra tay sát hại chú chó săn Old Drum. Ttrước đó Leonidas Hornsby đã tuyên bố ý định giết bất kỳ con chó nào được tìm thấy trên vùng đất tài sản của mình.
Burden kiện Hornsby lên Tòa án Hòa bình ở thành phố Warrensburg bang Missouri, đòi bồi thường thiệt hại với số tiền 150 USD (khoảng 1000 USD so với hiện tại) là mức tối đa được pháp luật lúc bấy giờ cho phép, để trả thù cho con chó của mình.
Vụ án được xét xử nhiều lần, bắt đầu từ ngày 25 tháng 11 năm 1869 qua đến tháng 3 năm 1870. Tại phiên tòa này, một bản án có lợi cho Hornsby đã được xác lập.
Burden vẫn không bỏ cuộc, do phát hiện ra bằng chứng mới nên vụ kiện vẫn được duy trì. Vì vậy, vụ án này đã ra tòa lần thứ tư.
° ° °
- Ngày 23 tháng 9 năm 1870, Georges Graham Vest làm luật sư đại diện bảo vệ cho Burden. Ông nói trong phiên tòa rằng ông sẽ "thắng kiện hoặc xin lỗi mọi con CHÓ ở Missouri".
Có bằng chứng cho thấy chó Old Drum đã bị bắn gần nhà máy nơi nó được tìm ra, nhưng cũng có bằng chứng khác cho thấy không có phát súng nào được bắn gần nhà máy.
Georges Graham Vest không tập trung đến bất kỳ lời khai nào được đưa ra trong phiên tòa. Nhưng bài phát biểu được ông trình bày như phần kết luận trước bồi thẩm đoàn thật quá xuất sắc, đã làm mềm lòng tất cả những người tham dự, giúp cho thân chủ của mình thắng kiện.
Sau đó, bài diễn văn của Georges Graham Vest được phóng viên William Saller của The New York Times bình chọn là hay nhất trong tất cả các bài diễn văn trong khoảng 100 năm qua.
° ° °
BÀI DIỄN VĂN của GEORGE GRAHAM VEST:
Thưa quý ngài Hội Thẩm
Người bạn tốt nhất mà con người có được trên thế giới này có thể một ngày nào đó hoá ra kẻ thù quay lại chống lại ta. Con cái mà ta nuôi dưỡng với tình yêu thương hết mực rồi có thể là một lũ vô ơn.
Những người gần gũi thân thiết ta nhất, những người ta gửi gắm hạnh phúc và danh dự có thể trở thành kẻ phản bội, phụ bạc lòng tin cậy và sự trung thành. Tiền bạc mà con người có được, rồi sẽ mất đi. Nó mất đi đúng vào lúc ta cần đến nó nhất. Tiếng tăm của con người cũng có thể tiêu tan trong phút chốc bởi một hành động một giờ. Những kẻ phủ phục tôn vinh ta khi ta thành đạt có thể sẽ là những kẻ đầu tiên ném đá vào ta khi ta sa cơ lỡ vận.
Duy có một người bạn hoàn toàn không vụ lợi mà con người có được trong thế giới ích kỷ này, người bạn không bao giờ bỏ ta đi, không bao giờ tỏ ra vô ơn hay tráo trở, đó là con chó của ta.
Con chó của ta luôn ở bên cạnh ta trong phú quý cũng như trong lúc bần hàn, khi khoẻ mạnh cũng như lúc ốm đau. Nó ngủ yên trên nền đất lạnh, dù đông cắt da cắt thịt hay bão tuyết lấp vùi, miễn sao được cận kề bên chủ là được.
Nó hôn bàn tay ta dù khi ta không còn thức ăn gì cho nó. Nó liếm vết thương của ta và những trầy xước mà ta hứng chịu khi ta va chạm với cuộc đời tàn bạo này. Nó canh giấc ngủ của ta như thể ta là một ông hoàng dù ta có là một gã ăn mày. Dù khi ta đã tán gia bại sản, thân bại danh liệt thì vẫn còn con chó trung thành với tình yêu nó dành cho ta như thái dương trên bầu trời.
Nếu chẳng may số phận đá ta ra rìa xã hội, không bạn bè, vô gia cư thì con chó trung thành chỉ xin ta một ân huệ là cho nó được đồng hành, cho nó làm kẻ bảo vệ ta trước hiểm nguy, giúp ta chống lại kẻ thù.
Và một khi trò đời hạ màn, thần chết rước linh hồn ta đi để lại thân xác ta trong lòng đất lạnh, thì khi ấy khi tất cả thân bằng quyến thuộc đã phủi tay sau nắm đất cuối cùng và quay đi để sống tiếp cuộc đời của họ. Thì khi ấy còn bên nấm mồ ta con chó cao thượng của ta nằm gục mõm giữa hai chân trước, đôi mắt ướt buồn vẫn mở ra cảnh giác, trung thành và chân thực ngay cả khi ta đã mất...❤️
Phong Luu (viết lại từ nguồn Internet)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét