Thứ Hai, 20 tháng 3, 2017

Thơ DALAT - Ngoc Quynh Vu.




Thơ TÌNH EM - Xuân Duyên.

Thơ NỬA VẦNG TRĂNG HẸN - Hà Thu Thủy



NỬA VẦNG TRĂNG HẸN.

Gửi cho anh ban mai hồng nắng lụa
Như nụ hồng mở cánh đón bình minh
Tôi ngồi viết bài thơ như sương khói
Chở ngàn yêu trăm vạn khúc tự tình.
Gửi cho anh tiếng võng trưa kẽo kẹt
Tiếng gió đùa xao xác những hàng tre
Tiếng mẹ ru rơm vàng buồn khắc khoải
Đôi trâu già chầm chậm bước bờ đê.
Gửi cho anh vệt nắng chiều cuối xóm
Vương nồng nàn trên thẳng tắp hàng cau
Có đàn chim ríu ran tìm về tổ
Sương lam chiều khói rạ quyện vào nhau.
Anh đi xa mang nửa vầng trăng hẹn
Bỏ lại quê mảnh trăng khuyết đợi chờ
Biết bao giờ anh đem vầng trăng nhớ
Về cho tôi để trang trải vào thơ.??

HÀ THU THỦY ( 18-3-2017 )

Thứ Tư, 15 tháng 3, 2017

Thơ TẠ TÌNH - Trần Mộng Tú ( DH giới thiệu )

Trần Mộng Tú
Tạ Tình

Hãy tha thứ cho em
Không một lời từ tạ
Không nụ hôn cuối cùng
Trên mộ anh bia đá


Hãy tha thứ cho em
Không một lời kinh nguyện
Không một đóa hoa hồng
Không một hàng lệ nến


Hãy tha thứ cho em
Để rêu phong lối cũ
Để mộ chí hoen mờ
Để anh sầu trong mộ


Hãy tha thứ cho em
Một đi không ngoảnh lại
Để sỏi đá mỏi mòn
Để cho anh ngóng đợi


Hãy tha thứ cho em
Núi sông ngàn cách trở
Tình đã phụ tình rồi
Xin đừng mong ngóng nữa.


Trần Mộng Tú

CÂU CHUYỆN CÓ THẬT - Sưu tầm trên net.




Chủ Nhật, 5 tháng 3, 2017

CHỊ TÔI - Hát Bình Phương.

Ch Tôi

ao am me dan


Bây giờ đã quá tuổi “thất thập cổ lai hy'', chị tôi luôn cảm thấy vui và hạnh phúc khi sống trong nhà từ đường của gia đình. Đó là một ngôi nhà xưa, tuy đã được sửa sang lại mấy lần nhưng vẫn giữ nét cổ kính vì là nơi thờ phượng tổ tiên.
Trong nhà, những vật dụng bằng gỗ đều do ông Nội của tôi làm ra, vì ông vốn là thợ mộc. Từ cái tủ thờ, bộ ván gõ, cái bàn cùng sáu cái ghế trước tủ thờ cho đến tủ đựng chén dĩa, tủ đựng quần áo... như vẫn còn lãng đãng dấu tay của ông Nội tôi ngày trước.
Cù Lao Phố là nơi đại gia đình của tôi trải qua các thế hệ cả trăm năm nay. Không biết tự bao giờ mà ông bà Cố của tôi đến lập nghiệp nơi đây. Rồi đến ông bà Nội và

thế hệ cô, bác, ba tôi cũng được sinh ra và lớn lên ở nơi nầy.
Các anh chị em tôi cũng đã trải qua thời niên thiếu trong ngôi nhà cạnh dòng sông Đồng Nai, luôn có những cụm lục bình trôi lờ lững. Nước ngọt của dòng sông đã tưới mát ruộng đồng thành một vùng đất trù phú với cây ngọt trái lành.
Chiến tranh đã đẩy đưa một số thanh niên rời quê cha đất tổ, đi đến chốn thị thành để tìm sự bình yên rồi lập nghiệp nơi định cư mới. Bác tôi và ba tôi ở trong trường hợp đó. Rốt cuộc thì người ở lại thờ phượng ông bà là cô của tôi.
Chị Ba của tôi lại nối tiếp con đường của cô tôi, khi những đứa em phải sống xa quê và có vài đứa em họ phải rời cố quốc, xa quê hương hơn nửa vòng trái đất - trong đó có tôi - ra đi mà lòng ngậm ngùi nhớ thương quê cha đất tổ...
Má của chị là cô Hai của tôi. Nghe kể lại rằng, vào thập niên 30, có một người thanh niên từ đất Nha Trang vào Saigon làm việc. Rồi do duyên tiền định, ông gặp cô tôi có vài lần và đem lòng cảm mến.
Cô tôi thuở ấy rất xinh đẹp, được nhiều người trong làng để ý, nhưng lại phải lòng người khách phương xa, đã nhận lời cầu hôn với điều kiện là vẫn sống cùng cha mẹ ở Biên Hòa vì cô là con gái lớn, các em đã lập nghiệp xa quê.
Thế rồi chị Hai ra đời, khi được năm tuổi thì bị bệnh và mất. Chị Ba là đứa con gái kế, mang những nét đẹp của cả cha lẫn mẹ, đôi mắt to và làn da trắng hồng. Cô dượng đặt tên là Hồng, đúng là một đóa hồng nhung, càng lớn càng xinh đẹp.
Khi học xong lớp Ba ở trường làng, chị phải lên Biên Hòa học tiếp trường Nguyễn Du. Sau đó, chị học trường Nữ Công Gia Chánh vì không có điều kiện về Saigon học tiếp trung học. Thuở đó, trường trung học Ngô Quyền chưa được thành lập.
Sau đó chị nghỉ học, ở nhà phụ giúp cô tôi chăm sóc bà Ngoại, đứa em gái và thêm một đám em họ là năm anh em chúng tôi, được ba má tôi gửi về bà Nội nuôi dưỡng. Tuy là em họ nhưng chị xem như các em ruột vì chúng tôi sống chung với chị từ lúc còn rất nhỏ.
Khi các em đã lớn, chị phải đi làm để giúp đỡ gia đình. Chị chấp nhận học ít, mà lại muốn các em có cơ hội học cao hơn, để tương lai thêm phần sáng lạng. Chị tôi quả là một người chị tuyệt vời, hy sinh cho gia đình.
Dạo đó, cùng lúc với quân đội Mỹ đến Việt Nam thì cũng có những hội truyền giáo người Mỹ đến VN để truyền đạo Tin Lành. Chị làm việc cho Hội Thánh Tin Lành ở Saigon.
Hội nầy chủ yếu là truyền đạo Tin Lành cho đồng bào thiểu số ở vùng Tây Nguyên, nên chị có nhiều lần đi Kontum, Pleiku... Các dân tộc thiểu số ở đây khi đã trở thành tín hữu Tin Lành thì có đức tin rất cao. Kinh Thánh được in bằng chữ của các dân tộc Tây Nguyên.
Chị đi làm ở Saigon, mỗi tuần về nhà một lần. Những chuyến xe đò Liên Hiệp, xe lô đã in bước chân của người con gái Biên Hòa nặng gánh gia đình. Biết bao nhiêu năm tháng chị đã hy sinh tuổi trẻ của mình.
Các em lớn lên đều yên bề gia thất, có một mái ấm gia đình riêng. Duy có chị vẫn còn độc thân để chăm sóc bà Ngoại và mẹ tuổi đã già. Chị lập gia đình rất muộn và có một đứa con gái duy nhất. Chồng chị cũng đã qua đời mấy năm nay.
Những ngày cuối của tháng 4/75, Hội Thánh Tin Lành rút về Mỹ, họ muốn đưa chị di tản theo nhưng chị đã từ chối vì không muốn xa gia đình. Thế là chị ở lại và cũng đã gặp nhiều khó khăn sau ngày mất nước, vì chị đi làm cho Mỹ dù chỉ là hội truyền giáo.
Cả một quãng đời của chị, từ hồi niên thiếu cho đến lúc tuổi già, chị vẫn sống ở Cù Lao Phố và lo việc cúng kiếng tổ tiên, thay cho những đứa em trai ở xa. Chị đã chứng kiến những thăng trầm của Biên Hòa trước và sau năm 75, mà chị cảm thấy vui ít buồn nhiều.
Cù Lao Phố gắn liền với cầu Gành và cầu Rạch Cát, hai chiếc cầu mang tính lịch sử hơn 100 năm, từ thời Pháp thuộc. Người dân Cù Lao muốn đi Chợ Đồn hay Biên Hòa phải sử dụng hai chiếc cầu đó.
Gần đây, hai chiếc cầu Hiệp Hòa và Bửu Hòa lần lượt được xây dựng, mới hơn, đẹp hơn và rộng rãi hơn. Cầu Gành và cầu Rạch Cát vẫn còn đó nhưng chỉ cho xe lửa và người bộ hành được sử dụng. Hai chiếc cầu vẫn còn ngạo nghễ trên dòng Đồng Nai nhưng đã vắng bóng xe cộ qua lại.
Chị nói với tôi, “Hai cây cầu mới tuy kiên cố và đẹp hơn hai chiếc cầu cũ, nhưng với chị, cầu Gành và cầu Rạch Cát vẫn còn là cái hồn của Cù Lao Phố.” Nó chứa đầy kỷ niệm mà người dân Cù Lao vẫn giữ trong lòng, của một thuở xa xưa.
Chị đang ở quê nhà mà còn nuối tiếc kỷ niệm, huống chi tôi đang sống bên kia bờ đại dương, đã xa quê hương suốt hai mươi năm. Với tôi, ký ức về Biên Hòa - Cù Lao Phố, đã ăn sâu vào tâm tưởng và bất biến theo thời gian.
Nghe chị tôi nói đã có dự án làm con đường mới dọc theo bờ sông và người ta đã đo đạc để giải tỏa bờ sông. Thế là trong tương lai, cái bến sông mà ngày xưa còn bé, anh chị em chúng tôi ngụp lặn trong dòng nước mát sẽ không còn nữa, ký ức của một thời tuổi trẻ như vụt bay xa...
Ngày ấy, những buổi chiều hè, tôi hay ngồi ở bến sông, nhìn ra cầu Rạch Cát, xem những dòng xe chạy trên cầu, thấp thoáng bóng dáng của người bộ hành trên lối đi gập ghềnh hai bên thành cầu. Những chiếc ghe chài lưới ẩn hiện trên sông đang bủa lưới. Từ xa ánh mặt trời rắc những tia nắng cuối cùng trước khi biến mất phía chân trời xa bên kia cầu.
Thỉnh thoảng chị vẫn nhắc đến ông Ngoại, người mà chị luôn kính trọng vì ông đã thay cha mẹ đã mất sớm mà lo cho hai người em gái, nuôi nấng tới tuổi lớn khôn, yên bề gia thất rồi ông mới cưới vợ. Còn má của chị cũng theo gương cha, suốt một đời lo cho các em và con cháu. Rồi đến đời chị cũng vậy, noi theo tấm gương hy sinh của những thế hệ đi trước. Ôi những tình cảm gia đình sao mà thiêng liêng quá!
Tôi còn nhớ khoảng thập niên 60, khi chị làm việc ở Hội Thánh Tin Lành của Mỹ, biết tôi thích sưu tầm tem thơ, chị vẫn dành thời gian rỗi rảnh để thu nhặt những bao thơ có những con tem từ Mỹ gửi qua Việt Nam cho nhân viên của Hội, để làm quà cho tôi. Mỗi lần nhận được những con tem Mỹ là tôi rất vui mừng, cám ơn chị và thấy thương chị vô cùng.
Tôi vẫn còn giữ quyển sưu tầm tem thơ của tôi ngày ấy, những con tem với hình phi thuyền Apolo 11, hình các vị tổng thống Mỹ, hình Giáng Sinh, hình bông hoa đủ màu sắc... tuy nay đã úa màu nhưng tôi vẫn cảm thấy như còn dấu tay của chị trên đó, dù đã hơn 40 năm qua. Biết làm sao nói hết được tình cảm của người chị dành cho đứa em gái nhỏ ngày ấy!
Tôi quên làm sao được những lần cúng Kỳ Yên ở Đình Bình Tự, cứ ba năm một lần, có gánh hát bội về làng là mấy chị em dẫn nhau đi xem hát đến tận nửa đêm mới lội ruộng về nhà. Những lần hát Hồ Quảng bằng tiếng Hoa ở Chùa Ông cũng không thiếu vắng chị em chúng tôi đi xem. Kỷ niệm của thời thơ ấu sao mà đáng yêu và đầm ấm quá!
Ngày tháng năm trôi qua, tất cả đều thay đổi theo dòng thời gian, cảnh vật và con người cũng đổi thay. Trong ký ức của kẻ xa quê, những gì của ngày xưa vẫn còn in trong trí. Cho đến một ngày trở lại chốn quê nhà, phải ngỡ ngàng trước cảnh vật đổi thay, tưởng chừng như không phải là chốn cũ của mình...
Một mùa Xuân nữa lại trở về trên quê hương. Không biết cây mai vàng trước nhà có nở hoa kịp vào dịp Tết để được chị cắt một cành mai đẹp nhất, trân trọng cắm vào bình hoa trên tủ thờ? Đó là nơi trang nghiêm giữa nhà, có hình của ông bà và cha mẹ, những người mà cả một đời gắn liền với vùng đất Cù Lao, nơi quê cha đất tổ.
Tôi ước mong chị có sức khỏe tốt để sống lâu dài trong ngôi nhà thân yêu của một đại gia đình. Nơi đó đã một thời là tổ ấm năm thế hệ của một gia đình con dân Biên Hòa. Vận nước nổi trôi đã phân tán các thành viên của gia đình chúng tôi, kẻ nơi góc biển - người ngoài chân mây...
Hát Bình Phương

Thơ ÁNG MÂY BUỒN TÍM NGẮT NHỚ THIÊN THU - Đỗ Mỹ Loan.




ÁNG MÂY BUỒN TÍM NGẮT NHỚ THIÊN THU

Lâu lắm rồi em chẳng viết cho anh
Thư gởi đi… em ngồi chờ...chờ mãi
Chim vút bay… không hề quay lại
Em thẫn thờ mong ngóng thâu đêm

Mỗi lúc buồn lật thư cũ ra xem
Vẫn còn đây lời ngọt ngào như mật
Đã ru em bằng cung tơ dìu dặt
Trong mắt em đời đẹp tựa màu hồng

Nhớ làm sao ngày ấy cạnh dòng sông
Hai đứa ngồi lặng ngắm hoàng hôn xuống
Nắng dịu dàng hôn tóc em ngường ngượng
Má ửng hồng…chẳng phải nắng…là anh!

Sóng lao xao giỡn nước vỗ dập dềnh
Anh là vua không ngai vàng võng lộng
Em công chúa ưa dỗi hờn… mơ mộng
Mơ một ngày cùng sánh bước trăm năm

Chợt ngẩn ngơ khi nốt bổng hóa trầm
Phượng rẽ loan chia ngược mùa ly biệt
Để xôn xao mắt biếc
Để mòn mỏi đợi trông

Thư gửi đi…em tự nhủ với lòng
Người đã xa…xa tận cùng góc bể
Buổi xuân về rưng rưng mắt lệ
Áng mây buồn tím ngắt nhớ thiên thu

ĐỖ MỸ LOAN - (2-2017)

Thơ MỘT CHUYẾN THƯƠNG - Xuân Duyên.


Thơ THẠCH THẢO - H Thanh Thủy giới thiệu.

Truyện hương xa SÀ BÌ CHƯỞNG LÀ MÓN GÌ? - Hồ Đình Nghiêm ( DH giới thiệu)

Thứ Bảy, 4 tháng 3, 2017

Thơ VỀ TỚI ĐÂU RỒI MƯA ƠI!! - Hà Thu Thủy.

CƯỜI CHÚT CHƠI - Sưu tầm trên facebook



CƯỜI CHÚT CHƠI

Con mèo dí súng vào đầu con chó rồi hỏi:
- 1+1 = mấy?
- Dạ! = 2 ạ!
'Pằng', con mèo thổi khói súng: Mày đã biết quá nhiều.
Vẫn câu hỏi đó, con chó thứ 2 suy nghĩ rồi run rẩy trả lời:
- Dạ! em không biết ạ!
'Pằng', con mèo lại thổi khói: Loại dốt nát như mày không nên sống.
Đến con chó thứ 3, mèo vẫn hỏi lại câu hỏi đó. Con này suy nghĩ rồi trả lời:
- Biết thì sao mà không biết thì sao?
'Pằng'!: Nguy hiểm như mày thì càng phải chết.
Tiếp tục con chó thứ 4, lại là câu hỏi đó, con này suy nghĩ rồi trả lời:
- Trả lời anh giết, không trả lời anh giết, trả lời sai anh giết, trả lời đúng cũng giết luôn, thì em biết phải làm sao?
'Pằng'!: Mày phải chết vì mày nói quá nhiều.
Đến con cuối cùng, vẫn câu hỏi cũ, con này nhanh nhảu trả lời:
- Dạ thưa anh! Với những câu hỏi hóc búa như vậy, thì chỉ có những người cao siêu như anh mới có đáp án chính xác ạ!
Con mèo khoái chí bảo: Mày được, theo tao!
....
Sống ở đời...
Thông minh cũng chết, dốt nát cũng chết, thủ đoạn cũng chết, lý luận nhiều cũng chết. Chỉ có nịnh bợ là sống sót. ka ka ...???????

LỢI ÍCH CỦA UỐNG NƯỚC ẤM - Nguyễn Đức Cao sưu tầm và giới thiệu


NHỮNG NÀNG TIÊN CÁ CUỐI CÙNG - Sưu tầm.


Thứ Tư, 1 tháng 3, 2017

Sưu tầm CHUYỆN CƯỜI - Tìm kiếm trên net.

CHUYỆN CƯỜI...

Thơ ĐƯỜNG XƯA LOANG DẤU NẮNG - Hà Thu Thủy.




ĐƯỜNG XƯA LOANG DẤU NẮNG

Tháng ba xa ngút ngàn ấy anh đi
Bỏ lại em và vùng quê bom đạn
Rẫy mía lau nhuộm hoàng hôn tím ngát
Rặng tre già run rẩy gió lao xao.

Từ dạo ấy đường xưa loang dấu nắng
Trôi dọc cuộc đời dâu biển lênh đênh
Em đi, về bằng bước chân thầm lặng
Đếm rồi cố quên ngày tháng êm đềm.

HÀ THU THỦY ( 28/2/2017 )

Sưu tầm CÃI NHAU BẰNG NỐT NHẠC.



CÃI NHAU BẰNG NỐT NHẠC.