Thứ Năm, 22 tháng 8, 2019

Chuyện phương xa : LỜI HỨA CỦA NGƯỜI CHA - N.Đ.T St và giới thiệu trên FB




LỜI HỨA CỦA NGƯỜI CHA.

Năm 1989, một trận động đất 8.2 độ Richter gần như san bằng Armenia, làm hơn 30.000 người chết trong vòng 4 phút.

Trong cơn hỗn loạn, có một người đàn ông dặn vợ mình ở nhà cho an toàn, rồi chạy ào đến trường, nơi con trai của ông đang học.

Ở đó, ông nhìn thấy một đống đổ nát – ngôi trường đã sập hoàn toàn. Ngay lúc đó, người đàn ông nhớ đến lời hứa ông luôn nói với con mình:

“Dù thế nào, bố cũng luôn bảo vệ con!”.

Và ông bật khóc khi nhìn đống gạch vụn đã từng là trường học.

Rồi ông bắt đầu cố định hướng xem lớp của con mình nằm ở vị trí nào. Góc bên phải phía sau của trường học! Ông lao đến và bắt đầu bới đống gạch đá.

Nhiều vị phụ huynh nhìn thấy người đàn ông làm như vậy, họ vừa khóc vừa kéo ông ra, kêu lên:

“Quá muộn rồi!”,

“Anh không làm được gì đâu!”,

“Về nhà đi!”,

hoặc “Chúng ta phải chờ cứu hộ đến thôi!”…

Nhưng để đáp lại những lời đó, người đàn ông chỉ nói đúng một câu:

“Giúp tôi một tay!”

Và ông vẫn tiếp tục bới đống gạch, cẩn thận quẳng từng viên gạch, từng mảng tường ra ngoài.

Đội cứu hộ đến và họ cũng cố lôi ông ra khỏi đống đổ nát.

– Chúng tôi sẽ lo việc này! Ông về nhà đi!

Nhưng người cha vẫn dọn dẹp từng viên gạch, và chỉ đáp:

– Giúp tôi một tay đi!

Cảnh sát cũng có mặt. Họ khuyên can người đàn ông:

– Anh đang trong trạng thái không ổn định. Anh có thể gây nguy hiểm cho mình và cho người khác, đề nghị anh về nhà!

Nhưng họ cũng chỉ được nghe một câu đáp:

– Giúp tôi một tay!

Một người, rồi nhiều người bắt đầu vào “giúp một tay”. Họ đào bới đống gạch suốt 8 tiếng… 12 tiếng… 24 tiếng… 36 tiếng… Và đến tiếng thứ 38, khi kéo một tảng bê-tông ra, dường như họ nghe thấy tiếng trẻ con.

– Armand à? – Người đàn ông gọi to, giọng nghẹn lại.

Và ông nghe tiếng trả lời:

– Bố phải không? Con ở đây này! Con đang bảo các bạn đừng lo, vì bố sẽ đến cứu con, và cứu cả các bạn nữa! Bố đã hứa bố sẽ luôn bảo vệ con mà…

14 học sinh trong số 33 em ở lớp của Armand được cứu sống hôm đó, vì khi ngôi trường sập xuống, một tảng bê-tông to đã chèn vào tạo thành cái “hang” nhỏ và các em bị kẹt. Armand đã bảo các bạn đừng khóc, bởi vì “bố tớ sẽ đến cứu chúng ta”.

Các em nhỏ hoảng sợ, đói và khát, nhưng đã được cứu sống, bởi vì có một người cha đã hứa!

ST TRÊN MẠNG.

Thứ Tư, 21 tháng 8, 2019

Truyện : SỢ VỢ - Tràm Cà Mau.

SỢ VỢ
so vo 

Ông Niết tuổi đã bảy mươi, nói với anh con rể:
“Mầy phải biết vùng lên một chút chứ! Sợ vợ như mầy, làm tao cũng nhụt chí anh hùng theo!”
Anh rể khoảng bốn mươi tuổi, cười hề hề:
“Thôi Ba ơi. Chúng ta phải thanh toán cho xong dĩa tiết canh nầy, rồi thu dọn chiến trường, dấu kín tàn dư, chứ chốc nữa vợ con và Má về, biết được thì ồn ào lắm. Khi vui, ba đừng tiết lộ cho Má biết con lén mua tiết canh về cho Ba ăn nghe!”
“Tao có ngu đâu. Mầy biết tao thèm tiết canh nên mua, chứ mầy đâu quen ăn cái thứ nầy! Vợ mầy biết chuyện, thì cũng khổ cho mầy đó!”
Hai bố con miệng mồm dính tiết đỏ lòm, hành lá màu xanh dắt trong răng, nhồm nhoàm nhai khoái trá. Mặt đã đỏ bừng vì mấy chai bia. Giọng ông Niết lè nhè:
“Ừ. Mầy ‘chơi’ thêm chai nữa đi! Tao cũng làm một chai nữa. Có mấy khi được tự do như hôm nay?”
“Sợ mặt đỏ, vợ con về biết!”
“Mặt mầy đã lỡ đỏ như ráng trời rồi, không thể đỏ hơn được. Uống đi, sợ cóc gì? Kỳ thật, đàn bà thấy tiết canh là la lên í-oái. Cấm đoán. Mấy khi có được thứ ngon như thế nầy! Không ăn, cũng uổng lắm sao?”
Ông Niết uống cạn ly bia khà một tiếng, anh rể cũng nốc ực. Ông Niết lặp lại:
“Mầy phải vùng lên, ‘hỡi giai cấp bị trị’ hãy vùng lên dành lại tự do, công bằng. Vợ chứ đâu phải ông trời đâu mà mầy cứ chịu lép một bề hoải?”
“Ba vùng lên trước, rồi con sẽ theo chân Ba mà vùng.”
“Tao đâu có bị vợ đè nén ức hiếp mà phải vùng lên? Mầy biết, bà ấy coi tao như ông trời. Có khi nào tao bị sai bảo, chạy cho có cờ đâu. Bà nói gì mặc, tao đâu có nghe, chẳng làm. Rồi cũng thôi. Làm gì tao được?”
Anh rể cười hì hì: “Con nghe nói ông Trời cũng biết sợ vợ đó, Ba à’”
Ông Niết tiếp: “Có ai như mầy đâu? Đi làm việc một ngày mười tiếng đã bở hơi tai. Chiều nào tan sở về cũng phải ghé ngang chợ, vợ điện thoại nhờ mua đủ thứ. Thế mà cũng cứ bị chê rau không tươi, thịt không ngon, trái cây lựa chưa kỹ. Hạch xách đủ thứ. Rồi thứ bảy, chủ nhật sai mầy chở tao và má mầy đi cả trăm dặm thăm người nầy, người kia. Việc gì cũng đổ lên đầu mầy cả. Đôi khi tao cũng bực lắm, thương mầy chịu đựng. Tao mà như mầy, thì...thì...”
“Thì sao hở Ba?”
“Thì sao? Tao cũng chưa biết. Nhưng phải vùng lên, đấu tranh. Ừ, nhưng mà thế hệ của mầy văn minh hơn, nên kiên nhẫn, chịu để cho vợ đè sát ván. Tao không binh con gái, thấy việc bất bình thì phải nói ra. Hừ, nam nữ bình quyền, bình cái con khỉ. Đã cưỡi lên đầu người ta, mà vẫn kêu gào là bị đàn áp chưa bình quyền.”
“Ba say rồi đó!”
“Đúng. Tao say, nhưng còn nói điều sáng suốt.”
Ông Niết chịu bán cái dinh cơ có vườn rộng mênh mông sáu mẫu đất tại một tỉnh nhỏ của một tiểu bang lạnh miền đông bắc Mỹ, dọn về nam California ở với vợ chồng người con gái cho ấm áp và đỡ cô đơn trong tuổi già.
Cái nhà năm phòng ngủ của người con gái được thiết kế lại, chia làm hai phần riêng biệt, cửa vào riêng, nhưng có cửa sau thông nhau. Phần ông bà Niết cũng có đủ hai phòng ngủ, phòng khách, phòng ăn, chỉ thiếu cái bếp, vì cô con gái muốn cùng bố mẹ cùng ăn chung cho tiện. Hàng tháng ông bà đóng góp rộng rãi tiền nhà, tiền ăn, vì không muốn mang tiếng nhờ vả con. Ông bà Niết gạt ra ngoài tai lời khuyên của các bạn già đã có kinh nghiệm quý báu, rằng không nên ở chung với con dâu con rể. Bất tiện và đôi khi tủi thân lắm. Những khi dâu rể nó vô tình đóng cửa mạnh, hay lỡ to tiếng với con cái chúng, mình cũng ái ngại, không biết nó có buồn giận chi mình chăng. Vợ chồng nó cũng có lúc bất hoà cãi cọ nhau, nghe cũng mất vui. Tự do của mình cũng bị hạn chế. Trong nhà, mình cũng phải ăn mặc đàng hoàng, lịch sự, không được tự do đánh trần mang xà lỏn, phơi cái bụng phệ. Ở riêng là tiện và sướng nhất. Biết rõ ý bố mẹ vợ, anh con rể ngăn đôi căn nhà. Khi muốn chung thì cũng chung được, khi muốn riêng biệt thì cũng hoàn toàn riêng. Không ai phiền hà ai.
Bà Niết thường hay to nhỏ cùng chồng: “Anh đừng nêu gương xấu cho thằng rể, làm hư nó, con gái mình có phước, lấy được một thằng chồng hiền như đất cục, biết cưng chiều, hết sức nhịn vợ và chăm sóc cho gia đình. Khó mà kiếm ra được một thằng như vậy lắm”.
Ông Niết cự nự lại: “Thế nào là nêu gương xấu? Tôi đã làm gì sai? Ít sợ vợ là nêu gương xấu chăng? Tôi chưa thấy thằng đàn ông nào ỉu xìu, sợ vợ như nó. Vợ chứ đâu phải cọp beo chi mà sợ đến thế? Nếu nó là con trai của bà, chắc bà đã giãy nảy lên mà xỉa xói, kêu là thằng đàn ông râu quặp, đội vợ lên đầu. Bà phải xử sự công bằng.”
“Không công bằng gì cả. Nó tự nguyện, chứ con gái mình có ức hiếp đâu? Nó cảm thấy sung sướng hạnh phúc được phục vụ gia đình. Đừng nói là ‘sợ vợ’ nghe chướng tai, phải nói là thương vợ mới đúng! Em không có phước bằng con gái, nó được chồng thương hơn.”
Ông Niết cười khà khà: “Tôi không là con gà chết.”

Mỗi ngày đi làm về, anh con rể len lén đặt nhẹ lên bàn mấy tờ báo Việt Nam, rồi liếc nhìn ông già vợ, miệng hơi mỉm cười. Ông Niết biết nó mua cho ông, chứ chưa bao giờ thấy nó đọc báo. Sau đó, anh rể ra xe, ôm nhiều bao bì đầy cả hai tay vào bếp. Vợ nó dặn sẵn, trên đường về ghé chợ mua các thứ nầy.
Những khi có việc đi qua phố, anh con rể thường dẫn ông Niết vào các tiệm sách, la cà tìm kiếm. Thấy ông có vẻ ưa thích cuốn nào, thì nó mua liền. Ông Niết nói không đọc thì đừng mua. Nó bảo cứ mua để đó, khi có thì giờ thì đọc. Biết nó mua cho ông, nên định dành trả tiền, mà nó nhanh nhẩu hơn, trả tiền trước, làm ông cứ áy náy mãi.

Một lần bà Niết nhận xét cái máy truyền hình trong phòng ông bà không được rõ nét và đẹp bằng cái ở phòng khách. Chủ nhật hôm đó, anh con rễ mang về một cái máy truyền hình mới, màn dẹp, khổ lớn, đem vào phòng ông bà. Ông Niết la lên:
“Chết, chết, đem trả lại đi. Cái máy cũ cũng đã tốt lắm rồi. Mua máy mới làm chi cho tốn kém. Ba không chịu cái máy mới nầy đâu.”
“Ba không chịu, nhưng mẹ chịu. Cái màn hình lớn, màu đẹp, rõ nét, xem sướng con mắt hơn máy cũ nhiều lằm. À, mà Ba Mẹ đã xem hết mấy cái dĩa phim truyện chưa? Con đi đổi bộ phim khác. Nghe nói có mấy bộ phim Đại Hàn mới, chuyện cảm động lắm. Mấy bạn con có cả trăm bộ phim hay chọn lọc chứa trong “ổ cứng”, hôm nào con mượn về sang ra, để dành mà xem.”
Ông Niết không muốn phiền anh con rể, gạt ngang: “Thôi, thôi, đủ rồi. Chừng đó dĩa phim xem mãi, mờ con mắt ra, cũng chưa xong.”
Bà vợ ông gắt: “Thôi sao được mà thôi? Ông không xem thì để tôi xem.”
Ông Niết nháy bà vợ, nói nhỏ: “Đủ rồi, đừng quá lợi dụng lòng tốt của nó.”

Cứ vài ba hôm, anh con rể mua món nhậu ngon về cùng bố vợ khề khà với vài chai bia trước khi ăn cơm chiều. Mấy lần mua được thịt bê thui, anh con rể vui vẻ nói lớn:
“Hôm nay qua chợ, thấy có thịt bê thui còn nóng, mới giao hàng, trông ngon lắm, con mua mấy lạng, về hai bố con mình nhậu cho vui.”
“Không chờ vợ con và mẹ ăn luôn sao?.”
“Con có để phần rồi. Mình lai rai làm vài chai bia trước. Bê mới thui, thịt tươi rói, mới nhìn thôi cũng đã cảm được cái vị ngọt trong miệng rồi!
Hai bố con đem bàn ra vườn, ngồi nhai lai rai. Ông Niết cười, nói đùa:
“Mầy tập cho tao hư rồi đó! Uống bia nhiều, cái bụng cứ to thêm mãi. Khi ở trên miền Bắc, không có bạn nhậu, lâu lắm mới uống một chai bia. Uống một mình, không thấy vui, chẳng cảm được cái vị ngon.”
“Lâu lâu mới có một bữa mà Ba! Tội chi không vui với những cái hạnh phúc nho nhỏ nầy? Trời cho mà không nhận, cũng uổng! Con biết Ba ưa ăn ngon, nhưng lại sợ bị bệnh tim, gan. Cứ ăn tưới đi, tới đâu thì tới. Năm ba bữa, làm một chầu cho đời lên hương, đừng ngày nào cũng say sưa là được!”
Cô con gái ông Niết đi làm về, mở cửa nhìn ra sân sau, làm anh con rể giật bắn mình quay lại nhìn vợ. Cô nói lớn: “Mỗi người một chai bia thôi nghe!”
“Ưà! Một chai thôi.” Anh con rể đáp lời vợ, quơ tay xuống bàn, giấu mấy vỏ chai vào góc kẹt, rồi nháy ông Niết mà cười.

Mùa hè trời nắng nóng, buổi chiều ngày nghỉ, anh con rể thường đưa cả nhà ra bãi biển, trải tấm khăn lớn, quây quần dọn thức ăn ra, chung vui. Thằng bé con lăn lộn vọc cát. Ông Niết đi bộ ventheo bờ nước nghe sóng vỗ rì rào. Bà vợ không muốn ông đi một mình, sợ ông ham ngắm nhìn những thân thể lồ lộ mập mạp của các bà ít vải che trên thân thể. Bà cứ kêu ông trở lại, không cho đi xa.
Bà nguýt ông và nạt: “Con mắt cứ láo tiên như mèo thấy mỡ.”
Ông phản ứng ngay: “Ra đây bà bắt tôi phải nhắm mắt lại sao? Nói thế, con cháu nó cười cho.”
“Cười ông chứ cười ai? Già rồi mà chưa chịu yên!”
Anh con rể đưa tay bí mật bấm ông Niết làm dấu. Ông liếc nó mà mỉm cười.
Trăng vàng sáng vằng vặc trên bãi biển. Ông Niết nằm ngữa nhìn lên trời và nhớ về quê hương xa xôi, có những đêm trăng sáng trên đường quê, trai gái rộn ràng ca hát vui chơi. Tiếng nhạc du dương êm đềm từ các quán nước văng vẳng mơ hồ. Ông Niết nhắm mắt, thiếp đi một giấc ngắn. Mộng thấy còn nằm trong lao tù cải tạo. Khi thức giấc,ông giật mình hoảng hốt, nhìn quanh xem có thực đang ở trên đất Mỹ, có vợ con bên cạnh hay không. Thấy dáng điệu lạ của chồng, bà vợ hỏi có sao không? Ông trả lời là không sao hết. Những lúc như thế nầy, ông bồi hồi, cảm thấy sung sướng, hạnh phúc dâng tràn. Ông cám ơn nước Mỹ, đã dang rộng vòng tay ra cho ông có nơi dung thân, cám ơn vợ, con đã đem lại cho ông tháng ngày bình an sung sướng nầy. Ông nghĩ đến những người anh em bên kia chiến tuyến mà thương cho họ. Họ đã khởi động cuộc chiến, xua quân xuống miền Nam, tấn công chinh phục. Thế mà họ lại còn hận thù chất ngất nạn nhân của họ. Biết bao nhiêu xương máu đã đổ ra, chỉ để được nghèo đói hơn, bị áp bức hơn, và thiếu tự do hơn. Ông thầm nhủ, thôi quên đi, phe nào cũng tội nghiệp cả. Lỗi lầm của lịch sử.

Nhiều khi anh con rể đưa cả gia đình về một khu thương mãi lớn, ngồi trên sân rộng, có gần cả trăm bàn vây quanh sân khấu thấp, nghe nhạc sống, đàn trống xập xình vang vang. Ban nhạc đầy đủ đàn lớn, đàn nhỏ, kèn, tiêu, sáo hoà âm rộn ràng. Ca sĩ già trẻ thay phiên nhau ca hát. Người nghe ngồi gật gật thưởng thức với cái hạnh phúc toát ra trên những khuôn mặt vui tươi. Những sinh hoạt nầy không có ở thành phố vắng vẻ nơi ông ở trước đây. Không cần hỏi trước, anh con rể băng qua bên kia, mua về cho mỗi người một ly kem mát lạnh, ngọt và ngon. Khi thấy nhiều cặp già trẻ đứng lên nắm tay nhau bước theo điệu nhạc, anh rể kéo ông Niết đứng lên:
“Ba ra nhảy với con vài bản cho ấm người thông máu”
Ông Niết gạt tay anh con rể: “Nhảy nhót gì, mấy chục năm chưa nhảy lại lần nào. Mà già rồi, kỳ lắm.”
Anh rể cười cười: “Ba nhìn qua bên kia kìa, hai cụ cũng gần chin chục tuổi, còn muá may lia lịa. Ba đứng dậy đi! Má chịu rồi đó.”
Ông Niết ra muá may với anh con rể trong tiếng nhạc dập dồn. Bước tới, bước lui, tay hoa, chân đá, uốn éo. Hai cha con vờn nhau trong tiếng trống, tiếng kèn. Khi nhạc dứt, trở về ghế ngồi. Anh con rể nói:
“ Ba dấu nghề kỹ quá. Ba nhảy bay bướm mà lạ lắm.”
“Bay bướm cái con khỉ. Tao múa võ đó, đi theo bài quyền ‘Thập Bát La Hán’ Múa theo điệu nhạc, thì ‘khiêu võ’ cũng thành ‘khiêu vũ’ vậy.”
Bà vợ ông xì một tiếng dài.
Ông Niết thấy dọn về nơi nầy, tìm được nhiều thú vui hơn. Có khi cả tuần, ông chưa hề nói một câu tiếng Mỹ. Nhưng ông cũng bực, vì bị bà vợ và con gái bao vây, chăm sóc cho ông quá kỹ, không cho ông lái xe nữa, lấy lý do ở đây thành phố đông đúc, xe cộ như mắc cữi, mà thì ông đã già, chậm, mắt kém, dễ gây tại nạn. Ông nói hai mươi mấy năm nay đã lái xe trên đất Mỹ, mà có sao đâu? Thế nhưng vợ và cô con gái đồng thanh bảo, nơi đây là đô hội, chỗ ở trưóc kia là thành phố nhỏ quê mùa, hai bên khác nhau. Ông đòi mua xe đạp, cũng ngăn cản, không cho. Những khi ông đi bằng xe buýt, thì ở nhà bà lo lắng, quýnh quáng, chốc chốc kêu điện thoại di động kiểm soát xem ông có gặp trắc trở gì không. Vợ và con gái canh chừng ông như chăm nom đứa trẻ con. Ông cũng biết vì tình thương mà vợ và con lo lắng và ngăn cản ông.
Những khi cần thăm bạn bè ở xa, ông Niết muốn dùng xe công cọng cho khỏi nhờ vả ai. Nhưng cô con gái ông không muốn bố mẹ đi đường chờ đợi cực khổ, nên nhờ chồng đưa đi.
Ông Niết phải cương quyết: “Thôi, bố mẹ ở nhà, không cần đi nữa.”
Anh con rể dịu dàng nói: “Con cũng cần đi qua vùng đó có công chuyện, nhân tiện chở Ba Mẹ đi luôn.”
Ông biết anh con rể có lòng tốt, nói vậy cho ông khỏi áy náy, ông nhất quyết khước từ. Bà vợ ông thì không chịu hiểu, cứ nằng nặc đòi đi. Ông thở dài: “Thôi, nếu muốn thì bà đi một mình. Tôi mệt nằm nhà.” 
Bà vợ gắt: “Vô duyên chưa! Bạn của ông mà tôi đi thăm một mình được sao?”
Những khi anh con rể đi vắng, ông Niết có dịp ngồi riêng với cô con gái, ông thường nhỏ nhẹ:
“Con cũng nên xét lại cách cư xử với chồng cho hợp lý hơn. Cứ sai nó việc nầy, việc kia lu bù, bắt nó chạy cho long tóc gáy, lại còn chê bai, giận hờn, nạt nộ. Ch
ng chứ đâu phải là đầy tớ, hay nô lệ? Một ngày kia nó ý thức được bất công, rồi vùng lên, thì không tốt đâu!”
“Con có làm gì quá đáng đâu? Con chưa hề nghe anh ấy kêu khổ hoặc than thở bao giờ! Con không hiểu Ba muốn nói gì!”
Một hôm, con gái ông ngồi chơi đùa với đứa cháu ngoại bảy tuổi. Khi cô ôm con vào lòng và hỏi:
“Sau nầy lớn lên con sẽ làm gì?”
“Con sẽ sợ vợ, như bố sợ mẹ!”
“Không. Không. Không được. Con của mẹ phải mạnh dạn, hùng dũng, không sợ ai cả. Mà ai dạy cho con câu nói nầy?”
Thằng bé đáp rất tự nhiên:
“Ông ngoại.” ./.
TRÀM CÀ MAU 

( Nguồn : aihuubienhoa.com )

Thứ Hai, 19 tháng 8, 2019

Thơ vui: CHÁU NỘI MỜI... CƠM ! - H.V.H




( Ba tháng nữa cháu được hai tuổi rồi! )

CHÁU NỘI... MỜI CƠM!

Nhân chi sơ tính bổn thiện
Câu nói cũ của người xưa
Bây giờ mình lên... chức lớn!
Làm ông nội, cháu của ông
Tuy cháu chỉ gần... hai tuổi!
Nhưng cháu đã giỏi... việc nhà!
Dọn cơm lên mời ông nội
Vậy là cháu, biết thương ta!

H.V.H ( 19/8/19 )

Chủ Nhật, 18 tháng 8, 2019

Thơ : THƯƠNG NHỚ MÁ - Hà Thu Thủy.




THƯƠNG NHỚ MÁ.

Những mùa thu thơ dại
Quanh má tôi một thời
Của ngày xưa thân ái
Giờ biền biệt xa rồi.
Má và chị về trời
Những mùa thu còn lại
Miên man buồn chơi vơi.
Hoa trắng cài lên áo
Bâng khuâng mùa Vu Lan
Bồi hồi thương nhớ má.

HÀ THU THỦY ( Vu Lan 2019 )

Chuyện phương xa: TRÙM MÓC TÚI- NĐC sưu tầm và giới thiệu.



( Hình ảnh sưu tầm và chỉ có tính cách minh họa )

TRÙM MÓC TÚI. 

Toa hạng nhất chẳng có mấy hành khách. Pierre Joli chọn cho mình một cupe trống. Hắn hy vọng sẽ được ngồi một mình, không ai quấy rầy trong suốt cuộc hành trình.

Thế nhưng khi tàu bắt đầu chuyển bánh thì cửa cupe bật mở và một cô gái tóc vàng lịch sự, tay xách chiếc valise da, bước vào. Cô ta cố kiễng chân nâng chiếc valise lên giá để hành lý, tuy nhiên việc đó rõ ràng là quá sức đối với cô, Pierre đứng dậy nhiệt tình giúp cô gái.
– Rất cám ơn! – Cô mỉm cười và trong một thoáng, mắt họ gặp nhau. Ánh mắt của cô gây cho hắn cảm giác rằng cô có ý ve vãn đôi chút. Nhưng nếu quả như vậy thật thì cô đã không gặp may.

Sau một ngày khá nặng nề, hắn đã mệt rã rời và chỉ mong ước một điều duy nhất: Chợp mắt vài tiếng để trước khi tàu đến Lyon có thể lấy lại sức lực và chỉnh đốn tư thế. Hắn hy vọng Virginia sẽ ra tận gare đón. Đã 5 năm trời họ không gặp nhau và trong suốt thời gian đằng đẵng đó, hắn đã buồn nhớ cô biết bao.

Cô gái tóc vàng ngồi xuống, châm thuốc hút và rút từ túi ra một cuốn sách. Hắn thầm nhận xét rằng cô ta có đôi chân thật đẹp và rõ ràng cô ta cũng biết được điều đó. Lát sau, hắn cố thu xếp chỗ ngủ sao cho thật thoải mái, đoạn tắt đèn nhỏ đầu giường mình và thiếp đi.

Khi hắn tỉnh dậy, cô gái tóc vàng vẫn ngồi và đang tuyệt vọng lục lọi, tìm kiếm chiếc túi xách của mình.
– Ôi thật kinh khủng, – cô thốt lên, – tôi bị mất ví rồi ! Biết làm sao đây ? Bây giờ tôi không còn một xu nào hết, mà tôi cần phải có 200 francs để mua vé máy bay.
Cô gái nhìn vào mắt hắn :
– Anh có thể cho tôi vay 200 francs được không ?
Cô hỏi thẳng thừng, ráo hoảnh cứ như đang hỏi xin vài que diêm vậy. Dù thế nào thì tiền nong trong người Pierre giờ đây cũng chẳng có nhiều nhặn gì. Và tất cả những gì hiện có trong ví hắn, hắn đã phải khó nhọc ký cóp trong suốt 5 năm trời.
– Không, đáng tiếc là không có, – vì thế hắn trả lời.
Cô gái nở một nụ cười quyến rũ :
– Đưa tôi 200 francs, anh sẽ dễ dàng thoát thân.
Hắn nhìn cô không hiểu :
– Tôi sẽ dễ dàng thoát thân ? Cô ngụ ý gì vậy ?
– À, giản dị là tôi muốn nói rằng tôi cần phải kiếm được 200 francs trước khi tàu chúng ta tới Dijon. Nhưng, có lẽ anh không có đủ 200 francs.
– Ô không, cô nói gì vậy, – Pierre gật đầu – tất nhiên là tôi có. Nhưng tôi hoàn toàn không biết cô là ai ! Thậm chí cô cũng chưa tự giới thiệu. Mà đây là cả một việc…
Thoáng vài giây cô gái ngồi im, không nói lời nào. Sau đó cô hơi cúi người về phía trước, cố nắm bắt ánh mắt của hắn.
– Anh hãy thử tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra, nếu như bây giờ tôi bắt đầu gào lên, giật cần hãm “đề phòng sự cố” và kể với trưởng toa rằng anh định cưỡng hiếp tôi. Bởi vì trước đây đã từng có những trường hợp các hành khách đàn ông đi đêm một mình trong cùng cupe với phụ nữ trẻ đã giở những trò như thế. Tất cả những chuyện đó sẽ đưa lại cho anh nhiều điều khó chịu đấy. Nào là cảnh sát đường sắt ư, nào là hỏi cung ư, rồi lại còn các nhà báo đang khao khát những tin giật gân nữa chứ ! Để thoát khỏi một vụ bê bối kiểu như thế, tôi nghĩ, anh sẽ không tiếc 200 francs đâu.
– Tôi nghĩ rằng, với tôi, vở diễn đấy của cô sẽ không thành đâu, cô bạn quý mến ạ, – hắn thờ ơ nói và rít thuốc.
– Anh hãy nghe đây này, – cô gái mỉm cười tự tin, – tôi có cảm tưởng anh chưa tính được rằng tôi hoàn toàn không có ý định đùa đâu nhé. Nếu tôi làm bù đầu tóc lên, xé toạc áo ra, rồi chạy ra hành lang gào ầm lên, thì anh sẽ rất khó thuyết phục những người khác rằng anh không dính dáng gì đến chuyện này cả. Mà như tôi được biết, ở đất nước này, người ta trừng phạt rất nghiêm khắc những ai có những hành vi vô lại đối với phụ nữ !
– Cô quả là đê tiện hết sức…
Cô gái cắt ngang lời hắn :
– Chẳng lẽ không đáng trả 200 francs để thoát khỏi tất cả những điều khó chịu đó sao ! Tôi nhìn thấy anh đeo nhẫn cưới. Vợ anh sẽ nói gì khi cô ấy đọc trên báo rằng chồng cô ấy đã…
– Cô thật là ghê tởm.
Cô gái mỉm cười :
– Ồ không hẳn vậy đâu ! Tôi rất hiền lành với anh đấy. Bởi tôi chỉ đòi anh vẻn vẹn có 200 francs thôi, phải vậy không? Có những trường hợp tôi còn moi được nhiều hơn gấp bội . Chẳng hạn 500, 1.000, đôi khi thậm chí còn xoay được vài ngàn chứ ! Các chính trị gia với tiếng tăm không mấy trong sạch thường vui lòng “ứng” cho tôi những khoản tiền không nhỏ để phòng ngừa những vụ xì-căng- đan. Tôi thường bao giờ cũng nhắm trước cho mình con mồi. Tôi đánh giá anh khoảng 200 – 300, thậm chí có thể tới 500 francs, nhưng tôi chỉ xin anh có 200 thôi.
– Cô thôi đi được rồi đấy ! – Pierre đứng dậy chụp lấy valise của mình và muốn nhanh chóng thoát khỏi cupe.
– Hãy ngồi xuống đấy ! – Cô gái ra lệnh và ngay tức khắc quay ra ngáng đường hắn, – hay là để tôi kêu lên bây giờ! Trong chuyện này thì tôi lão luyện lắm. Anh hãy tin rằng tôi rất lành nghề trong công việc của mình!
Pierre quẳng valise xuống ghế và ngồi phịch xuống. Hắn tin rằng cô ta rất dám thực thi những lời đe dọa đó nếu như hắn mưu toan chống lại cô tạ Liếc nhìn sang, hắn thấy trên cườm tay cô ta những đồ trang sức đắt tiền. Đó là một bằng chứng hùng hồn cho thấy cô ta rất lão luyện trong nghề.
Cô gái ngó nhìn đồng hồ đeo tay bằng vàng của mình.
– Còn năm phút nữa chúng ta sẽ tới Dijon, mà tôi thì phải xuống bến đó, – cô nói bằng một giọng hết sức lạnh lùng sự vụ, – tôi cho anh đúng một phút nữa để quyết định. Phanh hãm phòng bất trắc nằm ngay dưới cửa cupe đây. Tôi chỉ cần vài giây là đủ để xé áo, vò tóc mình, cào mặt anh và kêu cứu. Tôi có thể gào chói tai đến mức…
– Còn tôi thì sẽ lập tức kể với mọi người sự việc trên thực tế ra sao và cô là kẻ lừa bịp thế nào. Cô đừng tưởng rằng…
Cô gái phì cười khinh bỉ :
– Những kẻ hiếp dâm bao giờ chẳng bày ra những điều thanh minh ngu xuẩn, nhưng ai mà tin chúng được. Nhất là trong những trường hợp quan trọng như thế này !
Pierre nhổm dậy, dụi đầu thuốc lá vào chiếc gạt tàn và sau vài giây lưỡng lự tiến đến trước mặt cô gái. Cô ta vẫn đứng chắn ngang cửa, một tay nắm lấy cổ chiếc áo sơ mi trắng của mình để sẵn sàng xé toạc nó trong chớp mắt. Những móng tay nhọn hoắt sơn đỏ của cô ta, rõ ràng chỉ cần vài giây là đủ để làm biến dạng khuôn mặt hắn – để “tự vệ” mà.
– Thôi được, – hắn nói, đồng thời nhún vai khuất phục, rút từ ví ra mấy tờ giấy bạc, nhưng để bù lại khoản này tôi đề nghị phải trả lại tôi lãi suất bằng hiện vật.
– Bằng hiện vật ? Thế nghĩa là thế nào ?
– Tôi đề nghị cho phép tôi hôn cô, để sau này còn có thể vỗ ngực khoe khoang rằng đã được hôn một nữ quái tống tiền trâng tráo nhất thế giới ! Cô sẽ nhận 200 francs, còn tôi thì được cái hôn. Như vậy theo tôi, có lẽ công bằng hơn. Cô thấy thế nào, hay là cô có ý kiến khác ?

Cô gái tóc vàng thoáng chút lưỡng lự. Sau đó cô chụp lấy mấy tờ giấy bạc, còn hắn thì kéo cô về phía mình, ôm hôn say đắm. Đó là một chiếc hôn rất dài.
– Thôi đủ rồi, – cô gái thốt lên rồi quẫy ra. Đúng lúc đó đoàn tàu dừng lại. Cô gái lôi valise của mình khỏi giá và bước ra. Pierre đứng ở cửa cupe dõi theo bước chân cô dọc hành lang cho đến khi cô bước ra khỏi toa tàu.. Đoạn, hắn trở lại, ngồi xuống chỗ của mình, châm một điếu thuốc mới và rút ra một tờ báo. Đã vài phút trôi qua, đoàn tàu lại chuyển mình đi về hướng Lyon.
– Cô nhóc thật ranh ma, quỷ quyệt, – hắn lẩm bẩm không giấu vẻ khâm phục, – nhưng thật không may cho cô ta là đã gặp phải mình.

Nói đoạn hắn đút chiếc đồng hồ và chiếc vòng vàng của cô ta vào túi áo. Lật qua mấy trang báo, hắn cẩn thận cắt ra một mẩu tin, trong đó có nói rằng ngày hôm nay, sau khi hết hạn 5 năm tù, trùm móc túi Pierre Joli vừa được phóng thích.

NĐC sưu tầm và giới thiệu. 

Thứ Ba, 13 tháng 8, 2019

Thơ: PHỐ CŨ DUY TÂN - Văn Châu.


( Đường Duy Tân - Sài Gòn 1967 )

PHỐ CŨ DUY TÂN.

Hình như Sài Gòn cũng vào thu rồi nhỉ
Lá có rơi nhiều trên phố cũ Duy Tân?
Ta có một thời...mơ làm con bướm mộng
Vờn theo áo người lòng xao xuyến, bâng khuâng...

Sớm nay, phố núi trời mưa, lạnh
- Em gửi về ta chút nắng hồng!

Văn Châu (14/8/19)

Chuyện nhân văn : LỜI HỨA - Sóc Trăng 83 (FB)





LỜI HỨA

Một người phụ nữ mù bắt taxi tới một tòa nhà. Lúc đến nơi, đồng hồ hiển thị số tiền là 100 ngàn đồng. Tài xế taxi dẫn cô vào chỗ an toàn rồi nói: “Tôi không thu tiền của cô, bởi vì so với cô thì việc kiếm tiền của tôi chắc là dễ dàng hơn”.

Vừa đúng lúc này, từ trong khu cư xá, người đàn ông có dáng vẻ của một ông chủ đi ra. Ông cũng lên chiếc xe taxi đó rồi đi. Trên đường, hai người đàn ông vui vẻ chuyện trò cùng nhau. Khi xuống xe, đồng hồ hiển thị số tiền là 100 ngàn đồng nhưng người đàn ông lấy ra số tiền 200 ngàn và nói: “Tiền này bao gồm cả số tiền của người phụ nữ lúc nãy. Tôi cũng không phải vĩ đại gì, nhưng chắc là việc kiếm tiền cũng dễ dàng hơn cậu một chút, hy vọng cậu có thể tiếp tục làm việc tốt!”.

Vào đêm bão tuyết ở Texas, nước Mỹ, chàng trai tên Kress đi ô tô và bị mắc kẹt tại khu bão tuyết. Anh ta vô cùng lo lắng, nhưng đúng lúc ấy, một người đàn ông đi qua thấy được tình cảnh này, liền không nói năng gì mà dùng ngựa của mình kéo ô tô của Kress về thị trấn nhỏ. Sau đó, Kress cảm kích và lấy ra rất nhiều tiền đưa cho người đàn ông này để tỏ lòng biết ơn. Song, ông ta nói: “Tôi giúp cậu không cần báo đáp, tôi chỉ mong cậu hứa với tôi một điều, lúc gặp người khác khó khăn phải hết lòng giúp đỡ họ”.

Vì thế sau này, Kress luôn chủ động giúp đỡ rất nhiều người. Hơn nữa mỗi lần giúp ai đó, anh ta lại nhắc lại câu mà người đàn ông đó đã nói với mình. Nhiều năm sau, khi Kress đột nhiên bị mắc kẹt trong trận lũ quét trên hòn đảo, một nam thanh niên đã liều mình cứu sống anh. Lúc Kress cảm ơn thanh niên kia, không ngờ cậu ta cũng nói một câu giống y như câu mà Kress đã nói vô số lần: “Tôi giúp ông không cần báo đáp nhưng muốn ông hứa…”.

Kress cảm thấy thật ấm áp và thầm nghĩ: “Hóa ra, mình đã tặng tình yêu thương cho nhiều người và cuối cùng nó đã thông qua cậu thanh niên này mà trả lại. Những việc tốt mà mình đã làm trong cuộc đời, cuối cùng mình cũng sẽ được nhận lại mọi thứ”.

Nếu bạn có may mắn đọc được lời hứa này, xin vui lòng chuyển tiếp tới bạn bè và người thân của mình. Tôi tin rằng có rất nhiều người cần sự giúp đỡ của chúng ta và chính nghĩa sẽ được lan truyền, bởi vì suy cho cùng việc tốt, việc thiện mà mọi người làm ở hiện tại cũng vì tương lai của bản thân.

“Làm việc tốt không cần báo đáp, chỉ cần bạn hứa với tôi rằng nếu gặp người khác khó khăn hãy hết lòng giúp đỡ họ”.
Hy vọng rằng bạn cũng hoàn thành được lời hứa này và lại chuyển tiếp nó cho người tiếp theo, tin rằng xã hội này sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều.

*** Cảm ơn các Bạn đã bỏ thời gian đọc bài của chúng tôi. Hãy để lại biểu cảm để tôi biết bạn đã đọc. Bạn có thể Share nếu muốn.
Trân Trọng !
#SócTrăng83
#NgẫmĐời
#TriThứcCuộcSống

Chuyện nhân văn: ÁNH TRĂNG NHÌN TA ĐÓ - Phong Luu.






ÁNH TRĂNG NHÌN TA ĐÓ…

Ở trong ngôi làng kia, có một gia đình nghèo khó bần cùng, người cha vì không có tiền, thường lợi dụng ban đêm lẻn vào vườn rau nhà người ta hái trộm.

Hôm đó anh mang theo cả con trai đi cùng. Khi người cha vừa định nhổ một cây củ cải, đứa con ở sau lưng bỗng khẽ kêu:

- Cha.. cha… có người nhìn thấy kìa.

Cha của cậu bé kinh hãi ngó quanh bốn phía, hoảng hốt hỏi:

- Người đó ở chỗ nào?

Đứa trẻ chỉ tay lên trời, trả lời:

- Cha! cha xem kìa, là mặt trăng đang nhìn cha đó!

Người cha nghe con trai nói vậy, đầu tiên thì cảm thấy sững sờ, tiếp đó lại cảm thấy hối hận vì hành vi của mình. Trong lòng anh bất giác trỗi lên một tâm tình thật khó tả, vừa cảm thấy hụt hẫng nhưng lại có chút vui mừng.

Anh lặng lẽ dắt tay con trai đi về nhà. Dọc đường về, anh ta thầm nghĩ: “Trộm cắp là gây nghiệp rất lớn, có lẽ là ông trời từ bi, mượn miệng con trẻ để giúp mình tỉnh ngộ, từ nay phải sửa sai hướng thiện thôi!”.

° ° °

Cũng trong đêm đó…

Người chủ vườn rau vì thường xuyên bị mất trộm, ông vô cùng tức giận, từ lúc chiều đã chuẩn bị sẵn gậy và dây trói, quyết phen này đánh cho tên trộm một trận nên thân.

Ông rình rập cho đến khuya, thì thấy 2 tên trộm một cao một thấp đi vào vườn rau, người thấp hóa ra là một đứa trẻ trạc chừng 10 tuổi. Ông giận lắm nhủ thầm: “mới bé tí thế kia mà đã học đòi ăn trộm, chút nữa ta phải cho mày mấy gậy vào mông”.

Khi tên trộm cao chuẩn bị nhổ cây củ cải, ông chủ vườn lăm lăm sẵn gậy trên tay, chỉ chờ bắt được quả tang cây củ cải bị nhổ khỏi mặt đất là ông nhào tới nện ngay…

Tên trộm cao chưa kịp nhổ thì ông nghe tiếng đứa trẻ, ông sững người và bỏ gậy xuống. Áng mây trên trời vụt bay qua khiến cảnh vật dưới trần càng thêm sáng rõ, ông chủ vườn rau nhìn thấy gương mặt tiều tụy hốc hác của tên trộm cha, biết gia đình hắn là người nghèo khó trong thôn.

Thấy hai cha con hắn lặng lẽ dắt nhau rời đi, ông cũng ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng vòi vọi, cảm thấy trong lòng xốn xang, bất nhẫn.

Về nhà ông chủ vườn rau đem chuyện này kể với vợ, vợ ông nói:

- Mặt trăng kia chẳng phải cũng đang nhìn ông sao?

Cả đêm đó, ông chủ vườn rau cứ mãi trằn trọc không sao chợp mắt.

° ° °

Hôm sau, ông đi tìm hai cha con ăn trộm, nói: “Này anh kia, nhà ta hiện đang cần tìm thêm người làm, anh có thể làm được không? Ngoài tiền công, ta còn có thể cho anh một ít đồ ăn mang về nhà”.

Tên trộm cha mừng rỡ cảm ơn ông chủ vườn rau rối rít, như vậy là có một cơ hội mang đến no ấm cho cả nhà rồi.

Đêm hôm đó, người cha ăn trộm nghèo kia nắm tay con trai, cùng nhau lặng lẽ ngồi ngắm trăng, bỗng đứa trẻ nói:

- Ồ... cha nhìn xem! Là trăng đang cười kìa!

_____________

- Thiện ác khác nhau chỉ trong một niệm.

- Đừng nghĩ không ai biết việc mình làm, Nhật Nguyệt trên đầu đang nhìn ta đó!

- Nếu muốn không ai biết việc mình làm, thì tốt nhất là đừng có làm.

Phong Luu (Viết lại từ nguồn Internet)

Thơ : THU VỀ TRONG VỘI VÃ - Xuân Duyên.




THU VỀ TRONG VỘI VÃ

V ạt nắng ấm.. chợt lùa sau màn lá
Sáng bừng lên.. góc rừng vắng bình yên
Lối mòn hoang.. nghe tĩnh lặng một miền
Se sắt hỏi.. thu về trong vội vã?
Thấy không em.. Tia nắng hồng êm ả
Thật nồng nàn.. Ánh mắt bỗng hiền ngoan
Lúng liếng cười.. Nhặt giọt nắng màu loang
Môi em ngọt.. cho tim ai ấm mãi
             
XUÂN DUYÊN - 8/2019

Thứ Hai, 12 tháng 8, 2019

Chuyện nhân văn: LỜI NÓI DỐI... - Nguyễn Đức Tường st và gt.




LỜI NÓI DỐI CỦA CÔ GIÁO LỚP 5

Ngày đầu tiên của năm học mới, cô giáo đứng trước tất cả các bạn học sinh lớp 5, nhìn khắp một lượt và nói rằng: Cô sẽ yêu và đối xử bình đẳng với từng bạn trong lớp mình.

Nhưng, đó là một lời nói dối. Điều cô vừa nói là không thể.

Cô có ấn tượng không tốt với cậu học sinh ngồi ngay dãy bàn đầu tiên, cậu bé tên là Trí

Cô phát hiện Trí không thể cùng chơi với các bạn khác. Quần áo của cậu bé rách nát, người bẩn thỉu và thật khó để ai đó có thể yêu quý cậu bé cho được. Ngay cả bản thân cũng rất thích dùng bút đỏ gạch một dấu X to đùng trên vở của cậu bé.

Cho đến vài hôm sau, nhà trường yêu cầu giáo viên kiểm tra học bạ của các em học sinh, cô đã cố tình để hồ sơ của Trí xuống dưới cùng. Vậy nhưng khi xem đến hồ sơ của cậu bé, cô giáo đã vô cùng ngạc nhiên.

Giáo viên năm lớp 1 của Trí viết rằng: "Trí là một cậu bé thông minh, nét mặt lúc nào cũng rạng rỡ với nụ cười luôn thường trực trên miệng, viết chữ rất ngay ngắn và sạch sẽ, ngoan ngoãn lễ phép, mang đến niềm vui cho những người xung quanh."

Giáo viên năm lớp 2 thì viết: "Trí là một học sinh ưu tú, rất được các bạn quý mến nhưng cậu bé rất buồn, vì bệnh của mẹ em đã ở giai đoạn cuối, cuộc sống gia đình rất khó khăn."

Giáo viên năm lớp 3 viết: "Mẹ qua đời đã gây ra một cú sốc lớn đối với Trí , cậu bé đã nỗ lực hết sức nhưng bố em là người sống thiếu trách nhiệm. Nếu không có giải pháp cải thiện, gia đình sẽ gây ảnh hưởng rất tiêu cực đến em  "

Giáo viên năm lớp 4 viết: "Trí tính cách dị biệt, không thích học, không có bạn, nhiều khi còn ngủ trong giờ học."

Lúc này, cô mới ý thức được những vấn đề đang tồn tại với cậu học trò nhỏ. Cô cũng cảm thấy xấu hổ vì hành vi của mình.

Nhưng tuyệt nhiên, cậu bé Trí không biết về việc này.

Vì lần nói dối trước cả lớp, cô giáo không ngờ sau đó thỉnh thoảng lại nhận được 1 lá thư

Đến ngày lễ của các nhà giáo, khi các em học sinh đem quà tặng cho mình, cô giáo càng cảm thấy day dứt hơn. Các bạn nhỏ tặng quà cho cô đều bọc giấy màu đẹp đẽ, bên trên còn dán dây ruy băng, chỉ có mình Trí là ngoại lệ.

Cậu bé dùng mảnh giấy màu da bò dày bì bì, có lẽ được xé ra từ một cái túi đựng đồ tạp nham để bọc quà.

Món quà là một chiếc vòng tay được xâu chuỗi bởi các hạt thủy tinh, có hạt đã bị mất và một lọ nước hoa chỉ còn ¼. Các học sinh khác cười ồ lên.

Cô giáo phải ra hiệu cho các bạn im lặng không được trêu chọc bạn trước khi khen chiếc vòng thật đẹp rồi nhanh chóng đeo nó lên tay.

Cô cũng xịt một chút nước hoa lên cổ tay trước mặt các em học sinh.

Sau buổi học hôm đó, Trí nói với cô giáo một câu rồi mới về: "Cô ơi  , hôm nay trên người cô có mùi rất giống mẹ em trước đây."

Khi các bạn nhỏ đã về hết, cô giáo ngồi lại lớp hồi lâu. Cô đã khóc mất hơn một tiếng.

Sự thay đổi tích cực

Từ hôm đó, cô không còn nghiên cứu về việc làm sao để dạy bọn trẻ đọc, viết hay làm toán mà nghiên cứu về việc làm thế nào để giáo dục các em học sinh.

Cô bắt đầu chú ý đến Trí. Khi học cùng cô, cậu bé ngày càng cho thấy mình là một đứa trẻ năng động là linh hoạt. Càng được cổ vũ, phản ứng của cậu bé càng trở nên nhanh nhẹn.

Cuối năm đó, Trí trở thành đứa trẻ thông minh nhất lớp. Mặc dù cô giáo nói sẽ yêu thương và đối xử bình đẳng với tất cả các bạn trong lớp nhưng em đã trở thành "con cưng" trong mắt cô.

Một năm sau đó, cô phát hiện một mảnh giấy nhỏ trong khe cửa là của Trí. Cậu bé nói với cô, rằng cô là cô giáo tuyệt vời nhất mà cậu gặp trong đời.

6 năm nữa trôi qua, cô giáo lại nhận được một mảnh giấy khác của cậu học trò nhỏ. Trí viết rằng cậu bé đã tốt nghiệp trung học phổ thông, đứng thứ ba trong lớp về thành tích học tập và cô vẫn là giáo viên tuyệt vời nhất cậu gặp trong đời.

Nhiều năm sau nữa, cô giáo tiếp tục nhận được một là thư. Lần này Trí viết, khi nhận tấm bằng cử nhân loại xuất sắc, cậu đã quyết định sẽ ở lại trường tiếp tục học lên và cô vẫn là giáo viên tuyệt vời nhất mình được gặp trong đời.

Tuy nhiên lần này, phần ký tên có sự thay đổi và dài hơn một chút: Tiến sỹ y khoa ĐỨC TRÍ

Mùa xuân năm đó, Trí lại gửi cho cô giáo một lá thư, nói là mình sắp kết hôn, không biết cô có muốn tham gia hôn lễ của cậu hay không và cô sẽ ngồi vào vị trí của mẹ chú rể.

Tất nhiên là cô đã đồng ý. Hôm đó, cô đã đeo chiếc vòng mà cậu bé Trí tặng năm nào, xịt một chút nước hoa mà mẹ cậu bé đã từng dùng trước đây.

Gặp lại nhau, hai cô trò ôm nhau thật chặt. Trí thì thầm vào tai cô: Cảm ơn cô, con vô cùng cảm ơn cô đã cho con biết mình có thể làm được nhiều việc mà trước đây con không nghĩ tới.

Còn cô giáo lúc này cũng không ngăn được nước mắt, nghẹn ngào nói: Trí, con nhầm rồi, là con đã dạy cho cô nhiều điều. Cho đến khi gặp được con, cô mới biết làm giáo viên là phải như thế nào!


(Lời bình :Hy vọng rằng câu chuyện này có thể lan tỏa đến tất cả những người đang làm giáo viên, những người đang làm công tác giáo dục.

Trong câu chuyện này, chúng ta đã nhìn thấy một phương pháp giáo dục hiệu quả mà một phần trong đó đến từ những lời nhận xét chi tiết, đầy quan tâm mà giáo viên ghi lại trong sổ học bạ của học sinh cuối mỗi năm học.

Chúng ta cũng đã nhìn thấy trách nhiệm của một giáo viên ưu tú, cô đã suy nghĩ nghiêm túc về công việc của mình trước đây và bắt tay vào thay đổi. Cô đã nghiêm túc hoàn thành công việc trồng người của chính mình và ở một mức độ nào đó, cô đã thành công.

Vị giáo viên ấy đã giữ cho mình một trái tim nhân ái, tình nguyện vì học sinh mà thay đổi, dùng hành động thực tế của mình để trao cho học sinh sự cổ vũ mạnh mẽ nhất.

Với một đứa trẻ, cô giáo quan trọng biết nhường nào, các em rất cần tình yêu của các thầy cô giáo.

P/S: Cám ơn các bạn đọc và chia sẻ câu chuyện rất nhân văn!

Đây là câu chuyện cô giáo Thompson và cậu bé Teddy, tác giả đã thay đổi tên đề cao tính nhân văn của câu chuyện. Bạn có thể CHIA SẺ RỘNG RÃI cho mọi người cùng đọc.)

NGUỒN: ST

Chủ Nhật, 11 tháng 8, 2019

Câu chuyện nhân văn: LỰA CHỌN- Hồ Thanh Thủy st và giới thiệu.




LỰA CHỌN

Một ngày nọ có con lừa của một người nông dân bị ngã xuống đáy giếng. Con lừa khóc lóc thảm thương trong vài giờ đồng hồ trong khi người chủ tìm cách giải thoát cho nó. Cuối cùng người nông dân quyết định rằng con lừa cũng đã già rồi và cái giếng cần phải được lấp đi, ông không cần phải cứu con lừa nữa.
Người nông dân kêu hàng xóm của ông đến và giúp một tay. Họ cầm xẻng và bắt đầu xúc đất đổ xuống giếng. Ban đầu, con lừa biết chuyện gì đang xảy ra và nó lại bắt đầu khóc vì tuyệt vọng. Nhưng sau đó mọi người lại thấy ngạc nhiên vì nó bỗng dưng trở nên im lặng.
     Một lúc sau người nông dân nhìn xuống giếng và ông ta phải kinh ngạc vì những gì xảy ra trước mắt. Với mỗi xẻng đất mà người ta hất xuống giếng, con lừa đã làm một việc thật : nó lay người để giũ hết cho đất bùn rơi xuống và tiếp tục bước lên trên.
     Với mỗi xúc đất của người ta hất xuống giếng, con lừa lại rung mình và bước một bước lên trên đống đất. Chỉ sau một lúc, mọi người đều kinh ngạc vì con lừa đã lên được đến miệng giếng và vui vẻ thoát ra ngoài.
Bài học:
     Cuộc sống có thể hất bùn đất lên bạn, bằng mọi cách. Cách duy nhất để bước ra khỏi cái giếng của tuyệt vọng đó là hãy rũ bỏ khó khăn và tiếp tục bước lên. Chúng ta chỉ có thể thoát khỏi vực thẳm bằng việc đừng bao giờ từ bỏ. Hãy vượt qua nó chứ đừng đầu hàng.
5 quy luật đơn giản để được hạnh phúc:

1. Giải phóng trái tim khỏi sự thù hận - hãy tha thứ

2. Giải phóng tâm trí khỏi những âu lo- hầu hết những điều bạn lo sợ đều sẽ không xảy ra

3. Hãy sống giản dị và trân trọng những gì bạn có trong tay

4. Hãy cho đi nhiều hơn nữa

5. Mong đợi ít hơn từ những người xung quanh nhưng nhiều hơn từ chính bản thân bạn.

Bạn có 2 lựa chọn. Bạn có thể mỉm cười và quên câu chuyện trên, hoặc bạn cũng có thể chia sẻ bài học quý báu về cuộc sống này.

CÂU CHUYỆN NHÂN VĂN.


Thứ Bảy, 10 tháng 8, 2019

Vui cười : LỜI KHUYÊN CỦA BÁC SĨ - St trên mạng.


LỜI KHUYÊN CỦA BÁC SĨ 

- Trí nhớ tôi dạo này rất tệ. Nhiều khi đang đi trên đường nhưng tôi thậm chí không nhớ là mình đang đi từ nhà đến văn phòng, hay đang từ văn phòng trở về nhà nữa.

Bác sĩ suy nghĩ hồi lâu rồi chậm rãi đáp:

- Chuyện này cũng đơn giản thôi. Hôm sau, cô chỉ cần chuẩn bị một hộp cơm để mang đi làm là được.

- Nhưng việc đó giúp ích gì cho trường hợp của tôi? – người phụ nữ tỏ ra nghi ngờ.

Bác sĩ bình thản đáp:

- Giúp nhiều lắm đấy! Sao này khi nào gặp tình trạng tương tự, cô chỉ cần mở hộp cơm ra. Nếu cơm còn đầy nghĩa là cô đang đi tới văn phòng, còn nếu hộp rỗng nghĩa là cô đang trên đường đi về nhà

ST TRÊN MẠNG. 

Thơ tranh : NHỚ TRƯỜNG XƯA - Nguyễn Thị Thêm.


Thứ Năm, 8 tháng 8, 2019

Về một bài hát: CON ĐƯỜNG XƯA EM ĐI - Sưu tầm trên mạng.




CON ĐƯỜNG XƯA EM ĐI.

Bà Kha Thị Đàng – vợ cố nhạc sỹ Châu Kỳ đã bật mí về con đường mòn xuyên qua một cánh đồng lúa mà bà cho rằng chính con đường này đã tạo cảm hứng cho chồng bà và nhà thơ Hồ Đình Phương viết lên ca khúc “Con đường xưa em đi”.
Trước khi lấy bà Kha Thị Đàng làm vợ, nhạc sỹ Châu Kỳ cũng trải qua nhiều cuộc tình, trong đó có những cuộc tình đã khiến trái tim ông tan nát và thậm chí đã có lúc, nhạc sỹ Châu Kỳ đã có ý định tự vẫn vì tình yêu. May mắn là những người thân đã khuyên nhủ kịp thời. Bởi vậy những ca khúc do ông sáng tác thời kỳ đầu thường ủ ê, não nề, mang đầy tâm trạng buồn đau cho mãi đến khi ông gặp bà KhaThị Đàng.
Bà Kha Thị Đàng là em chú bác với kỹ sư Kha Vạng Cân – Một nhân sỹ cách mạng thuộc gia đình họ Kha nổi tiếng đất Sài Gòn (tên Kha Vạng Cân hiện đã được đặt cho một con đường lớn tại quận Thủ Đức). Theo bà kể lại thì bà gặp nhạc sỹ Châu Kỳ năm bà vừa tròn 18 tuổi và đang là nữ sinh trường Gia Long – Một ngôi trường danh giá tại Sài Gòn ngày đó.
Thời điểm đó, nhạc sỹ Châu Kỳ cũng vừa đổ vỡ trong chuyện tình cảm và bị khủng hoảng tinh thần. Nhưng rồi gặp cô nữ sinh Gia Long xinh đẹp, tâm hồn người nhạc sỹ đã có những rung động. Nhạc sỹ đã tặng bà ca khúc “Hững hờ” với những dòng đề tặng: “Trách ai khéo hững hờ” như một lời nhắn nhủ. Và cô nữ sinh trường Gia Long vì yêu mến tài năng người nhạc sỹ đã từ bỏ cuộc sống “nhung lụa” để đi theo tiếng gọi tình yêu. Hạnh phúc trong tình yêu mới, những sáng tác của người nhạc sỹ đã có nhiều thay đổi, không còn những ca khúc ai oán, không còn sự chất chứa oán hờn đau đớn như ngày nào. Dù cuộc sống gia đình nhac sỹ Châu Kỳ có nhiều khó khăn do bản tính nghệ sỹ của ông, nhưng nhờ sự vun vén của bà, người nhạc sỹ đã có cuộc sống hạnh phúc bên gia đình cho đến cuối đời.
Vợ chồng nhạc sĩ Kha Thị Đàng – Châu Kỳ ngày cưới.
Tình yêu đó đã chắp cánh, giúp cho sự nghiệp của nhạc sỹ Châu Kỳ thêm thăng hoa. Trong đó chỉ riêng ca khúc có hình ảnh con đường cũng khá nhiều như “Con đường xưa em đi”; “Cuối đường kỷ niệm”, “Đi giữa quê hương”, “Đường về nhà em”…
Theo bà Kha Thị Đàng thì con đường đã làm nên cảm hứng cho nhạc sỹ cùng người bạn thân của mình là nhà thơ Hồ Đình Phương viết lên ca khúc“Con đường xưa em đi” là con một con đường đất nhỏ nằm sau Nhà máy giấy Tân Mai – Biên Hoà (thuộc Đồng Nai bây giờ).
Bà kể: “Ngày đó tôi làm kế toán ở nhà máy giấy Tân Mai, anh Hồ Đình Phương cũng đang làm phó giám đốc hành chính ở đây. Phía sau nhà máy có dãy nhà tập thể cho công nhân nghỉ ngơi và nối tới nhà máy là con đường mòn xuyên qua một cánh đồng lúa. Chúng tôi thường qua lại trên con đường đó. Cứ mỗi lần thấy tôi đi qua anh Hồ Đình Phương lại nói vui với tôi câu “Con đường xưa em đi”. Một thời gian sau thì bài hát “Con đường xưa em đi” ra đời. Vì chồng tôi thường có thói quen đàn để sáng tác những giai điệu nhạc hay còn anh Hồ Đình Phương hay tìm lời cho những giai điệu đó. Hai người đã sáng tác chung như thế cả vài chục ca khúc theo cách như thế nên tôi nghĩ bài “Con đường xưa em đi” là bài hát chồng tôi và anh Hồ Đình Phương lấy cảm hứng từ con đường mòn đó”.
Bà Đàng cũng khẳng định nhạc sỹ Châu Kỳ và cả nhà thơ Hồ Đình Phương không hề đăng lính ngày nào, nhưng câu hát trong ca khúc như “Chiến trường anh bước đi” hay “Đêm nay phiên gác canh dài”… chỉ là những hình ảnh ẩn dụ.
Theo Tiền Phong

Sưu tầm: CON ĐỐT Ô TÔ... - Lê Ngọc Huệ gt trên FB.



CON ĐỐT Ô TÔ BA CÓ NHẬN ĐƯỢC KHÔNG ?

Vong linh một vị tướng quân đội nhập vào cô cháu gái, cười ha hả, mà giọng nói rất to, trầm hùng, lại pha chút khôi hài của vị tướng quân quen "ăn to nói lớn" nơi chiến trận.

 Anh con trai (quân hàm thượng tá) hỏi:

- Con đốt tiền biếu cho ba, ba có nhận được không?
- Nhận được!
- Con đốt quần áo biếu cho ba, ba có nhận được không?
- Nhận được!
- Con đốt ôtô biếu ba, ba có nhận được không?
- Ôtô hả, mi đốt cả hai lần tao đều nhận được cả!

Cả gia đình mừng mừng, tủi tủi vì không những được giao lưu trực tiếp với cha mình (tính tình giọng nói vẫn thế) mà ba còn nhận được quà biếu của con cháu nữa. Đột nhiên vị tướng chuyển sang giọng trang nghiêm và khôi hài:

- Nhưng mà bọn mi đã hại tao!
- Sao hả ba?
- Khi nhận được ôtô, khoái chí quá, tao đẩy ra đường chạy thử thì khởi động mãi mà máy không nổ! Hoá ra không có xăng (cả gia đình cười). Chềnh hềnh ra đường mãi, nên công an đến tuýt còi bắt nộp phạt vì "cản trở giao thông". Loay hoay và lóng ngóng mãi mà không đánh xe vào rìa đường được, công an lại hỏi: "xin cho kiểm tra bằng lái", tao làm gì có bằng lái, và lại phải nộp phạt lần thứ hai (cả gia đình lại cười). Chưa hết đâu, khi bọn mi gửi ôtô lần thứ hai, tao chán quá chả thèm đi nhận, thì tháng sau tao lại nhận được một "trát" bắt nộp tiền "phạt phí lưu kho lưu bãi" (cả gia đình lại cười như nắc nẻ).

- Như vậy vẫn còn may đấy, nếu tao mà đi từ Sài Gòn bằng chiếc ôtô bọn mi biếu thì ba ngày nữa chưa chắc ra được Hà Nội, vậy thì hôm nay giao lưu làm sao được đây?
- Thế ba đi mây về gió à?
- Nhanh hơn cả đi mây về gió! Chỉ cần nghĩ về đâu là đến đó liền. Nhưng bọn mi có thực lòng biếu ôtô cho tao không?
- Chúng con thật lòng mà ba
- Chiếc ôtô thứ hai khá cầu kỳ, bọn mi mua 700.000 đồng ở Hàng Mã đúng không?
- Vâng, sao ba biết tường tận như thế!
- Thì lúc đó tao đang đứng cạnh đó mà. Nếu bọn mi có lòng hiếu thảo, thì hãy mua cho tao một chiếc ôtô thật khoảng 700 triệu thôi mà.
- Nhưng ba có cần đi ôtô của trần gian đâu
- Thì tao tặng cho các đồng đội của tao trong hội cựu chiến binh để họ chở nhau đi chơi, được không

Mấy người con gãi đầu gãi tai tỏ ra lúng túng, vị tướng quân lại cười ha hả và nói: "Ôtô thật sao không biếu, mà chỉ biếu ô tô giấy 700.000 đồng thôi, lại còn cứ khấn "ba phù hộ cho con thăng chức ba nhé", ôtô giấy mà thay cho lòng hiếu thảo được à?"

Vị tướng lại nói tiếp:

- Bọn mi khi đi may quân phục có đo không?
- Phải đo đến ba lần chứ ạ.
- Thế sao bọn mi mua quần áo mã mà chẳng đo gì cả, biết "người âm" gầy hay béo, cao hay thấp mà mua? Mặc không vừa thì vứt bãi rác à?
- Con nghĩ là sẽ có phép biến hoá mà ba
- Đã có phép biến hoá thì cớ sao phải mua đồ giấy để đốt đi cho phí, sao không mua đồ thật, rồi đặt lên cúng, tao vẫn chứng nhận được mà, sau đó đem quần áo ấy tặng cho các đồng đội của tao, nói rằng "ba cháu gửi biếu các bác" thì có hơn không?
- Vâng chúng con xin làm theo lời ba
- Lại còn cái vụ tiền mã nữa.

Có 4 lý do mà không nên mua đồ mã ?

- thứ nhất là các nguyên liệu làm tiền mã, đồ mã đều từ các thứ vật liệu dễ cháy, bẩn thỉu, tanh hôi.

- Thứ hai là khi gia công, đàn bà con gái, chó mèo nhảy qua nhảy lại còn gì là thanh tịnh.

- Thứ ba là bọn mi đi lấy tiền ngân hàng, có đếm không? Đếm đến ba lần ấy chứ. Nhưng khi đi mua tiền mã, có đứa nào đếm không? Chẳng bao giờ chứ gì. (cả gia đình sững sờ). Nhưng nếu có đếm thì chẳng bao giờ đủ đâu. Như vậy trong tư duy của bọn làm tiền mã, hàng mã đã chứa đầy tư tưởng đại khái và giả dối rồi, sự giả dối và bất tịnh này đã tàng trữ trong đồ cúng. Thế mà lại nheo nhẻo khấn rằng "chúng con lòng thành dâng lên tịnh tài tịnh vật" hay saoThanh tịnh cái nỗi gì !

- Thứ tư là: "thống đốc ngân hàng" của thế giới tâm linh đâu có cho phép lưu hành đồng tiền do các cõi giới khác in hộ? Đồng tiền phải có mệnh giá chứ, có thể chế nào mà lại chấp nhận cho hàng nghìn hàng vạn hãng in tiền không? Rồi ai cũng tự in thì tiền có giá trị gì không?... Vậy nên, nếu các con có cúng thì hãy cúng tiền thật, sau đó mang số tiền đó nhân danh ba mà giúp đỡ đồng đội của ba thì đó mới là cúng thật.

SƯU TẦM.

Thư giãn : BÀN LÀ VÀ ĐÀN BÀ - Võ Tòng Đánh Mèo.

Bàn là và đàn bà
Sáng nay 20/10, trước khi đi làm thì vòng tay qua ôm vợ, giọng tình cảm:
– Em yêu thích quà gì? Chiều về anh mua cho!
– Thôi! Không cần đâu!
Ôi đệt! May quá! Đang lúc hết tiền! Không ngờ vợ mình dạo này tiến bộ thế, biết hiểu và cảm thông cho chồng. Cũng phải, vợ chồng với nhau rồi, sống với nhau bằng tấm lòng là chính, chứ quà cáp chỉ là hình thức, quan trọng gì!
Thế nhưng đến trưa, lại nhận được tin nhắn của vợ: “Anh ơi! Em bị rách ti rồi!”. Mình nóng mặt nhắn lại: “Tại sao? Thằng Bin đã cai sữa rồi! Còn anh, cả tuần nay chưa đụng tới. Tại sao rách?”. Vợ bảo: “Tại cái coóc-sê, nó cũ rồi, cái khung sắt lòi ra, chọc vào”.
dan ba va ban là
Đọc xong tin mà tay chân mình rụng rời. Không phải vì tiếc cái ti, mà vì không biết xoay đâu tiền để mua coóc-sê mới cho vợ đây! Sống với vợ bao nhiêu năm nên mình hiểu, vào những ngày đặc biệt như 20/10 này, nếu vợ đã nhắn như vậy mà tối về vẫn không có quà thì đừng hòng bước vào nhà.
Mình đành lân la sang bàn bên cạnh, hỏi thằng em:
– Ê! Có tiền không? Cho anh vay mấy lít!
– Anh vay làm gì?
– À! Mai anh phải về quê thay áo cho cụ ngoại!
– Thay áo là sao anh?
– Tức là làm lễ bốc mộ ấy!
Thằng em được cái thật thà, nghe mình nói vậy thì tin ngay, móc ví đưa cho mình 5 lít. Đúng lúc này thì điện thoại nó có tin nhắn. Thằng em mở máy ra đọc, nhưng mình thấy nó nhăn nhó, chau mày, mặt đầy khó hiểu. Rồi nó đưa điện thoại của nó cho mình, ý muốn nhờ mình dịch hộ. Thì ra là tin nhắn của bạn gái nó, toàn những ký tự @$#% rối rắm, lằng nhằng. Mình chịu, không dịch được, rồi bảo nó gọi lại cho bạn gái hỏi xem sao. Thằng em lập tức gọi ngay, nói xong, nó cúp máy, thở dài: “Điện thoại bạn gái em bị hỏng rồi, phím cứ loạn cả lên, không nhắn tin được”.
Mình nghe vậy thì móc tờ 5 lít ra trả lại cho nó, bảo:
– Thôi, anh đi vay người khác cũng được! Trả lại tiền em để em lo mua quà cho bạn gái! Nó nói vậy tức là nó muốn em tặng điện thoại cho nó đấy!
– Thật vậy hả anh? Thích sao không nói thẳng mà lại phải vòng vo lằng nhằng vậy?
– Thế mới là đàn bà, chứ nếu không thì đàn bà đã là cái bàn là. Cái bàn là thì sờ phát là biết nó đang nóng hay nguội, đủ nhiệt nó sẽ báo, rút điện nó sẽ tắt. Rất dễ hiểu! Còn đàn bà, ngoài mặt lạnh lùng mà trong lòng hừng hực, lên xuống, mưa nắng, khô ẩm thất thường, nhìn vậy mà lại không phải vậy! Hiểu chưa?

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo

Thơ : ĐÓNG PHIM... BUỒN - Mai Hồng Thu.




ĐÓNG PHIM... BUỒN

Hôm xưa xuống phố một mình
Thấy đời vẫn đẹp, vẫn tình như ai
Vẫn luôn mắt sáng mày ngài
Tạm quên đi những bi ai đời thường

Hôm nay nhớ lại mà thương
Thương ta vụng dại, đoạn trường cũng qua
Mỗi người là một vườn hoa
Ta đây, người đấy, chói lòa thương yêu

Cùng ai xuống phố ban chiều
Một mình, đời vẫn...vạn điều để khoe
Hết đông rồi cũng đến hè
Một mình xuống phố, lắng nghe chính mình.

MAI HỒNG THU.
Tặng Ngoc Tuyen

Thứ Hai, 5 tháng 8, 2019

Sưu tầm : TRIẾT LÝ SỐNG - Huỳnh Tấn Phước st và gt.




TRIẾT LÝ SỐNG.

Một tỷ phú ở Dubai sống trong căn biệt thư xa hoa nhưng phát hiện ra mình mắc bệnh hiểm nghèo. Tới lúc cái chết cận kề, ông mới chợt nhận ra rằng tất cả danh vọng, tiền tài và vật chất, thực ra đều hư vô như mây khói. Trong lúc bế tắc ông tìm đến một vị hiền triết để xin lời khuyên và hy vọng, tìm thấy tia sáng cuối con đường.

Sau khi hiểu câu chuyện của tỷ phú này, vị này mới nói: “Bệnh của ông ngoài cách này ra thì không thuốc nào có thể chữa khỏi. Tôi sẽ kê 3 đơn thuốc, ông cứ theo đó mà làm, hết đơn thứ nhất thì chuyển sang đơn tiếp theo".

Về nhà, vị tỷ phú lấy đơn thuốc đầu tiên ra và đọc: “Hãy đến một bãi biển và nằm ở đó khoảng 30 phút, làm liên tục như vậy trong 21 ngày".

Mặc dù trong lòng thấy khó hiểu nhưng ông vẫn quyết định ra bờ biển, lang thang một vòng rồi ngả lưng nằm trên bãi cát. Bất chợt một cảm giác nhẹ nhàng và khoan khoái vô cùng bao trọn lấy cơ thể ông.

Trước đây, vì công việc bận rộn nên ông không có cơ hội nghỉ ngơi dành cho bản thân mình. Nay ông có thể tĩnh tâm lại để lắng nghe tiếng gió thổi vi vu, tiếng sóng biển rì rào hòa lẫn với tiếng kêu thánh thót của đàn hải âu gọi bầy… Trái tim bỗng thổn thức, chưa bao giờ ông có được cảm giác thoải mái như bây giờ.

Ngày thứ 22, ông mở đơn thứ 2, trong đó viết:
“Hãy đi tìm những người nghèo khổ , khó khăn và hãy giúp đỡ họ trong 21 ngày ”.

Trong lòng ông một lần nữa đầy rẫy những băn khoăn, nhưng vẫn cặm cụi đi tìm rất nhiều người nghèo và giúp đỡ họ. Ngắm nhìn từng gương mặt hạnh phúc của họ, trong lòng ông không nén nổi nỗi xúc động và hạnh phúc.

Ngày thứ 43, ông đọc đơn thuốc cuối: “Hãy Tìm một cành cây và viết những điều khiến ông cảm thấy không hài lòng, đau khổ, dằn vặt trong lòng lên bãi cát”.

Nhưng khi ông vừa viết xong, thủy triều lại cuốn tất cả xuống biển. Ông lại tiếp tục viết, sóng lại cuốn đi... Ông bật khóc nức nở vì chợt hiểu ra tất cả..

Khi về nhà ông cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, tinh thần chưa bao giờ thoải mái và tự tại bình an đến thế, thậm chí ông cũng không còn sợ cái chết nữa.

Thì ra con người ta chỉ cần hiểu được 3 điều sẽ có cuộc sống VUI VẺ, HẠNH PHÚC và BÌNH AN.

Thứ nhất: DÀNH THỜI GIAN CHO MÌNH.
Thứ 2:  CHO ĐI MÀ KHÔNG MONG NHẬN LẠI
Thứ 3:  BUÔNG BỎ

Nếu bạn cảm nhận được điều gì đó từ thông điệp này, hãy chia sẻ cho nhiều người biết nhé..

SƯU TẦM.

Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2019

Thơ : MẸ - LP ( TL st và giới thiệu )





** MẸ **
(Câu khoán mượn)

MẸ là mẹ, chỉ là có mẹ
LÀ biển trời tất cả vì con
BÓNG tròn che cả núi non
CẢ đời khó nhọc cho con tháng ngày

ĐẦU đội nắng chân quàng bụi đất
NON đầu hôm gió bấc đêm ngày
BAO nhiêu cực khổ đắng cay
NĂM hàn tháng lạnh một tay riêng mình

CHE giấu hết những điều con đã
CHỞ nhọc nhằn vất vả năm qua
CHO đời mãi trái đơm hoa
CON luôn khôn lớn mẹ  tha thiết mừng

NÊN tất cả tình yêu như thể
NGƯỜI kỳ quan thế giới vẹn tròn
MẸ LÀ BÓNG CẢ ĐẦU NON
BAO NĂM CHE CHỞ CHO CON NÊN NGƯỜI.
💖💖
Lan Phương

Thứ Sáu, 2 tháng 8, 2019

Thơ : EM GIỮ - Xuân Duyên.




EM GIỮ..

Em giữ ..
tình yêu trong trái tim
Hoài lưu theo giấc mộng êm đềm
Liêu xiêu gió thổi hoa màu tím
Cao vút mây trời tựa cánh chim
Em giữ.. 
      Tình yêu trong lãng quên
      Mênh mang trôi sóng nước bồng bềnh
      Vòng tay ôm lấy vầng dương sáng
       Gọi nắng mai hồng với không tên
Em giữ...
        Mùi hương trong tóc ai
        Đong đưa ánh mắt chút men say
        Phút giây thương mến xin trao trọn
        Chân tình ngày tháng chẳng xa bay
             
XUÂN DUYÊN - 7/2019