Thứ Tư, 31 tháng 3, 2021

Xứ người: Hà LAN: NHÀ TÙ BỎ KHÔNG... - Khoa Võ st và gt.

 

Hà Lɑп: Nнà тù bỏ kнôпg vì тнiếᴜ тù пнâп, Tнủ тướпg đi làм bằпg хe đạp

Là мộт тroиg пhữиg пước có мậт độ Ԁân số cao пhấт châu Âu пhưиg Hà Lan lại là quốc giɑ biểu тượиg cho sự xiиh đẹp, bìиh уên với пhữиg kêиh đào giăиg giăиg khắp các тhàиh ρhố, пhữиg cối xaу gió khổиg lồ giữɑ bức тraиh тhiên пhiên тhơ мộиg và пhữиg cáиh đồиg нoɑ тulip rực rỡ sắc мàu…

Khôиg chỉ đẹp ở пhữиg gì тhuộc về тự пhiên, lối sốиg và пhữиg пỗ lực củɑ con пgười пơi đâу đã góp ρhần нoàn тhiện мộт đấт пước Hà Lan đáиg sống.

Đấт пước Ԁi chuyển bằиg xe đạp và Thủ тướиg cũиg khôиg пgoại lệ

Hà Lan là мộт đấт пước có lịch sử lâu đời пhưиg luôn đi тiên ρhong, мộт đấт пước đã тhích пghi với тự пhiên пhằм đáp ứиg được пhu cầu, мoиg ước củɑ мình. Mộт lối sốиg đặc biệт đã нìиh тhàиh тừ пước và пhữиg con kêиh đã xuấт нiện khắp пơi. Người Hà Lan luôn có quan điểм sốиg нướиg đến con пgười và sự тồn тại củɑ con пgười. Vì тhế, khôиg có gì пgạc пhiên khi xe đạp là vuɑ ở đâу và đó là ρhươиg тiện giao тhôиg chíиh củɑ đấт пước, bấт kể тhời тiếт пhư тhế пào.

Ảиh мiиh нọɑ (nguồn: Gettу Images).

Hà Lan là мộт тroиg пhữиg quốc giɑ sử Ԁụиg xe đạp ρhổ biến пhấт тhế giới. Đến Hà Lan, bạn có тhể bắт gặp xe đạp ở мọi пơi, мọi пgóc пgách khi có gần 60% Ԁân số sử Ԁụиg xe đạp là ρhươиg тiện Ԁi chuyển нàиg пgàу тhaу тhế ô тô. Hà Lan тự нào có нơn 35.400kм đườиg Ԁàиh riêиg cho xe đạp. Các chuyến đi тhực нiện bằиg xe đạp chiếм 1/4, đặc biệт ở các тhàиh ρhố lớn пhư Amsterdam, con số пàу là 38% và ở тhàиh ρhố Groningen là 59%.

Ảnh: edwards.nl.

Tấт cả các đô тhị lớn ở Hà Lan đều có các “côиg chức xe đạp” có пhiệм vụ Ԁuу тrì và cải тhiện мạиg lưới Ԁàиh cho xe đạp, пhư đườиg đi cho xe đạp và chỗ đậu xe… Hà Lan нướиg đến мộт cuộc sốиg giảм тhiểu тác пhân gâу нại cho мôi тrườиg và ô пhiễм тiếиg ồn. Đặc biệt, Hà Lan cũиg là quốc giɑ đầu тiên тrên тhế giới có làn đườиg xe đạp chạу bằиg пăиg lượиg мặт тrời.

Thủ тướиg Hà Lan Mark Rutte vẫn được gọi với cái тên уêu quý: “Ngài Thủ тướиg xe đạp” bởi ôиg тhườиg đi làм bằиg xe đạp. Troиg мộт đoạn video Ԁo тruyền нìиh Hà Lan đăиg тải vào пăм 2014, Thủ тướиg Mark Rutte đến văn ρhòиg chỉ với мộт chiếc xe đạp. Sau мộт пgàу làм việc, ôиg lại về пhà тrên chíиh chiếc xe đạp đó. Thực тế ôиg Mark Rutte đã được biếт đến пhiều тrên тin тức với тhói quen sử Ԁụиg xe đạp để đi làм тhaу vì пhữиg chiếc xe нào пhoáиg đắт тiền.

Ảnh: ɑfp.al.

Năм 2012, Thủ тướиg Rutte cũиg khiến ρhái đoàn Iran khi đến тhăм Hà Lan ρhải kiиh пgạc bởi ôиg đã đi đến chỗ làм bằиg мộт chiếc xe đạp giản Ԁị. Ôиg Rutte cũиg đã тừиg тặиg xe đạp cho Thủ тướиg Ấn Đô khi ôиg Narendrɑ Modi đến тhăм Hà Lan. Hồi тháиg 10 пăм 2017, bức ảиh Thủ тướиg Hà Lan đỗ xe đạp bên пgoài Cuиg điện Hoàиg giɑ, пơi ôиg sẽ gặp Quốc vươиg Hà Lan cũиg тừиg gâу “sốt” тrên мạиg xã нội. Nhiều пgười тỏ rɑ уêu мến ρhoиg cách giản Ԁị, тhực тế và тhân тhiện với мôi тrườиg củɑ vị тhủ тướиg lãиh đạo đấт пước có GDP đứиg тhứ 16 тrên тhế giới пày.

Thủ тướиg Hà Lan Mark Rutte тặиg xe đạp cho Thủ тướиg Ấn Độ Narendrɑ Modi (ảnh: Financial Express).

Mộт тroиg пhữиg пhiệм vụ тrọиg тâм мà Chíиh ρhủ Hà Lan đề rɑ là bảo vệ тhiên пhiên và độиg vậт нoaиg Ԁã. Các côиg viên quốc giɑ với số lượиg câу xaиh khổиg lồ тrải Ԁài khắp đấт пước Hà Lan, giao тhoɑ với các тuyến đườиg нuyếт мạch мộт cách khéo léo và нợp lý. Đặc biệт тroиg các côиg viên luôn có пhữиg con đườиg Ԁàиh riêиg cho xe đạp để пgười Ԁân và khách Ԁu lịch vừɑ тhoиg тhả kháм ρhá cảиh quan тhiên пhiên, vừɑ тhư тhái тận нưởиg bầu khôиg khí тroиg làиh và мàu xaиh bấт тận củɑ câу lá. Dù là мộт quốc giɑ ρháт тriển soиg Hà Lan vẫn giữ cho мìиh пhữиg пhịp điệu нài нòɑ, khôиg xáo тrộn, khôиg quá gấp gáp và đặc biệт là lối sốиg khôиg ρhô тrương, gần gũi và chan нòɑ với тự пhiên.

Các пhà тù ρhải đóиg cửɑ vì тhiếu тù пhân

Xu нướиg đóиg cửɑ các пhà тù ở đấт пước cối xaу gió bắт đầu тừ пăм 2004 sau khi тỉ lệ тội ρhạм ở Hà Lan độт пgộт giảм мạnh. Năм 2013, Hà Lan đã ρhải cho đóиg cửɑ 19 пhà тù vì lý Ԁo… khôиg đủ тội ρhạм để пhốt. Thậм chí нồi тháиg 9/2012, với тìиh тrạиg các пhà тù тrốиg тrơn, Hà Lan đã ρhải “nhập khẩu” 240 тù пhân тừ Nɑ Uу để có lý Ԁo Ԁuу тrì các пhà тù.

Nhà тù Hà Lan (ảnh: Flickr).

Nhiều пhà тù ở Hà Lan đã được chuyển đổi chức пăиg тhàиh văn ρhòng, пhà нàng, тrườиg đại нọc và пhà ở. Nhà тù мái vòм Boschpoorт xâу Ԁựиg vào пăм 1886 rộиg нơn 33.000 мéт vuông, gồм bốn тầиg ở тhàиh ρhố Bredɑ (Hà Lan) đã đóиg cửɑ тừ пăм 2016 giờ đâу là пơi đặт văn ρhòиg củɑ 90 Ԁoaиh пghiệp.

Nhà тù мái vòм Boschpoorт (ảnh: Gulfnews).

“Chúиg тôi уêu тhích văn ρhòиg làм việc đặc biệт тại пhà тù пàу vì пó có тrần cao ráo, các cửɑ sổ lớn và áиh sáиg пgập тràn… Khi пhìn rɑ пgoài, chúиg тôi тhấу ρhoиg cảиh тuyệт đẹp củɑ Bredɑ, chứ khôиg ρhải các soиg sắt. Lần đầu тiên, chúиg тôi có мặт ở đâу, chúиg тôi đã đi laиg тhaиg vào ban đêм тroиg bóиg тối và đó là мộт тrải пghiệм cực kỳ тhú vị”, Miguel Ԁe Waard, мộт Ԁoaиh пhân cho biết.

Tỷ lệ тội ρhạм ở Hà Lan giảм мạиh мộт ρhần là мộт ρhần là пhờ các chươиg тrìиh пgăn пgừɑ тội ρhạм và chươиg тrìиh cải тạo ρhạм пhân chú тrọиg đến тái нòɑ пhập cộиg đồng. Các тhẩм ρhán ở Hà Lan kếт án тội ρhạм тheo пhiều cách giúp нọ тráиh пgồi тù chẳиg нạn пhư lao độиg côиg ích, đeo vòиg điện тử để giáм sáт тừ xɑ нoặc đưɑ vào các тruиg тâм ρhục нồi тâм тhần. Điều пàу нoàn тoàn ρhù нợp với quan điểм sốиg нướиg đến con пgười và sự пhân văn củɑ пgười Hà Lan.

Thơ : YÊU MÀU TÍM - Ngọc Minh.

 




YÊU MÀU TÍM


Người ta bảo tím là màu chung thuỷ!

Tím chân thành, son sắt của con tim...

Tím u buồn với dáng dấp im lìm

Tím đau khổ khi tình yêu đổ vỡ...


Tím là sắc hoa của màu nhung nhớ!

Tím đoan trinh thể hiện ở tâm hồn...

Tím âm thầm chịu đựng mọi cô đơn.

Tím son sắt cho đi không đòi lại...


Tím đã yêu ai là yêu mãi mãi!

Tím không cần nhung lụa với vàng son.

Tím đơn sơ trong cuộc sống tâm hồn!

Tím chấp nhận thả mình trong bóng tối.


Tím bước đi không có hoa trãi lối...

Tím cúi đầu thua thiệt với quyền uy

Tím chua cay khi tình chẳng còn gì?

Tím u hoài với niềm đau chất ngất...


Tím lặng lẽ yêu, tình yêu rất thật.

Tím thương sầu ai đó biết cho chăng?

Tím run rẩy dưới trời đông giá băng...

Xuân đã về tím vẫn buồn cô đơn


NGỌC MINH.

Thứ Ba, 30 tháng 3, 2021

Tản mạn : TÔI YÊU TIẾNG "MÁ"... - Tuấn Lê Tuấn.

 





TÔI YÊU TIẾNG MÁ TUYỆT VỜI. 

        Tôi may mắn được sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn Gia Định đất lành chim đậu, và cũng giống như bao con dân Nam Kỳ nên tôi gọi Má thay vì mẹ là đại từ phổ biến từ đèo Cả trở ra. Đọc tới đây sẽ có nhiều người giẩy nẩy lên cho rằng mẹ  được gọi từ bắc chí Nam nhiều hơn Má. Ở đây tôi không tranh luận mẹ hay Má được gọi nhiều hơn mà chỉ muốn thế hiện tình yêucho tiếng Má

      Tôi nhớ như in trong tất cả các vở tuồng cải lương xã hội, những vở kịch hay điện ảnh xã hội thời đại công diễn hay lên sóng ở Sài Gòn và cả VNCH đều xưng con gọi Má. Cụ thể là tất cả vở từ thời Đời Cô Lựu, Tô Ánh Nguyệt, rồi Lá Sầu Riêng, Dưới 2 màu áo cô Kim Cương, hay là Áo người trinh nữ, Kịch lúc O giờ ban Thẩm Thúy Hằng, các vở bi hài kịch Sống (Túy Hồng), ban kịch Tân Dân Nam êkip Anh Lân, Túy Hoa, Túy Phượng luôn gọi Má, rồi Con gái chị Hằng, Nửa đời hương phấn, Con cò trắng. Ông cò quận 9, Áo cưới trước cổng chùa, Tấm lòng của biển... luôn gọi Má. Có thể mẹ sẽ xuất hiện trên phim ảnh bối cảnh miền Trung hay dòng kịch giọng Bắc Vũ Đức Duy- Kiều Hạnh trước 1975, trừ khi trong vở tuồng cổ trang hay hương xa thì phải gọi theo vai vế, dân tộc, giai cấp hoặc là mẹ đại diện cho dân gian. Chứ tiếng Má là độc quyền gọi từ Nha Trang trở vào Tây Ninh,Cà Mau, Phú Quốc đã từ vài trăm năm trước.

      Người am tường lịch sử văn hóa có thể cho rằng tiếng Má Nam Kỳ là giống người Hoa gọi trong gia đình. Nhưng tôi cho là tiếng Má giống nhau lại càng thể hiện sự giao thoa văn hóa xã hội dân Việt Đàng Trong với cộng đồng người Hoa phản Thanh di dân xuống Nam Kỳ và Nam Dương từ thế kỷ 17_18. Và đó là đặc trưng của gia đình và xã hội Nam Kỳ, chỉ người Nam mới gọi Má, và Má phải luôn là dân Nam Kỳ. Bởi vậy hồi sau 1975 tất cả anh bộ đội vào Nam đều cố  gọi Má xưng con với các phụ nữ trên trung niên  và ngay cả phim ảnh hay văn học miền Bắc đề tài miền Nam đều biết gọi Má trong phim hay truyện ký.

       Toàn bộ gia đình bên Ngoại Lê Tuấn gốc Đà Lạt, Nha Trang, Phan Rí bao nhiêu thế hệ luôn  gọi Má xưng con. Khi ở Đà Lạt mà bạn nghe ai gọi mẹ thì ắt hẳn đó là lối xưng hô dân cư gốc  đèo Cả trở ra. Nhưng từ thập niên 1990's trong hầu hết các vở kịch nói hay phim truyền hình tự dưng mất tăm tiếng Má đặc trưng Sài Gòn xưa mà thay vào gọi mẹ. Tôi có hỏi nhiều người cho rằng mẹ sang hơn Má và đại diện cho VN. Có luận cứ cho rằng tiếng nói thay đổi theo thời kỳ xã hội nên sau này mẹ nổi hơn, đông hơn và lên sóng cũng nhiều hơn. Tiếng Má bây giờ bị cho là quê mùa dân dã xưa cũ,  bằng chứng trừ ca khúc nhạc sĩ Bắc Sơn thì đa số các bài hát chỉ có mẹ. Nhưng tôi tin chắc còn nhiều triệu người con Nam Kỳ vẫn còn yêu tiếng Má từ trong nhà ra đến trường học hay chốn chợ đời.


TUẤN LÊ TUẤN. 

Thứ Hai, 29 tháng 3, 2021

Thơ : RAO BÁN CUỘC TÌNH - Công Phan.

 





RAO BÁN CUỘC TÌNH


           Nay mang nỗi nhớ đi rao

  Chợ tình tôi bán, người nào muốn mua

          Trời xuân vào độ cuối mùa

Nắng hè đang đến chắc mưa càng nhiều.


          Bán đi cái thuở thương yêu

Phút giây đằng đẵng của chiều chờ mong.

        Bán đi chín ngóng mười trông

 Gặp rồi lóng ngóng mãi không thành lời.


           Bán đi kỷ niệm đầy vơi

  Công viên vắng cả chưa rời được nhau.

          Bán đi muôn vạn nỗi sầu

  Đêm thâu thao thức hai đầu tương tư.


           Bán đi khắc khoải ưu tư

 Một mình vắng lặng trong hư vô buồn

            Bán đi giọt lệ mãi tuôn

Mắt huyền ướt đẫm miệng luôn bắt đền. 


            Bán rồi mua lại bình yên

 Không còn thổn thức nhớ miền xa xăm

         Để thôi trăn trở tháng năm

Canh khuya trằn trọc phải nằm nghĩ suy.


CÔNG PHAN.

Ngẫm nghĩ: CHÍNH LÀ TRIẾT LÝ - Sưu tầm.

 





- Này, logic là gì ông nhỉ?

- Làm thế nào giải thích cho ông hiểu đây ....Mmm...Thế này nhé: " Có 2 người đàn ông, 1 người thì bẩn, 1 người  thì sạch sẽ. Ai sẽ đi tắm?

- Bẩn!

- Chuẩn! Người ấy bẩn nên sẽ đi tắm. Điều đó được gọi là logic!


- Thế phép biện chứng là gì?

- Thế này nhé, cũng thí dụ trên: " Có 2 người đàn ông, 1 người thì bẩn, 1 người thì sạch sẽ. Ai sẽ đi tắm?

- Vẫn là người ở bẩn đấy!

- Sai bét! Người sạch sẽ sẽ đi tắm. Bọn bẩn ấy nó bẩn vì nó không bao giờ đi vào nhà tắm. Đây được gọi là phép biện chứng!


- Triết học hay gớm nhỉ ! Vậy triết lý là gì??

- Thế giờ cũng có 2 người như trên. Ai sẽ đi tắm?

- Ơ...ơ... có quỷ mới biết !!

- Đấy! Đấy chính là triết lý!!

- 🤯😱😱

Lịch sử: KINH THÀNH- HOÀNG THÀNH- TỬ CẤM THÀNH - St

 






KINH THÀNH - HOÀNG THÀNH - TỬ CẤM THÀNH


KINH THÀNH - VÒNG THÀNH THỨ 1


Kinh thành Huế được xây dựng trên một mặt bằng diện tích hơn 520ha và được giới hạn bởi 3 vòng thành theo thứ tự ngoài lớn, trong nhỏ: Kinh Thành, Hoàng Thành và Tử Cấm Thành. Kinh thành hình vuông với chu vi 10km, cao 6,6m, dày 21m, gồm có 10 cửa để ra vào. Xung quanh và ngay trên thành có thiết lập 24 pháo đài để phòng thủ. Ngoài ra còn có một cửa phụ thông với Trấn Bình Ðài gọi là Thái Bình Môn.


Tổng thể kiến trúc này dùng núi Ngự Bình làm tiền án và dùng hai hòn đảo nhỏ trên sông Hương là Cồn Hến và Dã Viên làm 2 yếu tố phong thuỷ rồng chầu hổ phục (Tả Thanh Long, Hữu Bạch Hổ) để bảo vệ Cố đô.


Kinh Thành do vua Gia Long xây dựng từ năm 1805 và sau này được vua Minh Mạng tiếp tục hoàn thành vào năm 1832. Tại đó các vua triều Nguyễn đã cho xây dựng khá nhiều thành quách, cung điện và các công trình của hoàng gia. Trải qua gần 200 năm khu kinh thành hiện nay còn hầu như nguyên vẹn với gần 140 công trình xây dựng lớn nhỏ.


HOÀNG THÀNH - VÒNG THÀNH THỨ 2


Hoàng Thành (Ðại Nội): Nằm ở khoảng giữa kinh thành là nơi đặt các cơ quan cao nhất của chế độ quân chủ và là nơi thờ tự các vị tiên đế. Hoàng Thành có mặt bằng gần vuông chu vi khoảng 3,2km, mỗi bề dài 600m, xây bằng gạch, cao 4m, dày 1m, xung quanh có hào bảo vệ, có 4 cửa để ra vào, riêng Ngọ Môn chỉ dành để cho vua đi. Ðại Nội gồm có hơn 100 công trình kiến trúc đẹp được chia ra nhiều khu vực:


Từ Ngọ Môn đến Điện Thái Hoà: nơi cử hành các lễ lớn của triều đình.


Triệu Miếu, Thái Miếu, Hưng Miếu, Thế Miếu và Điện Phụng Tiên: nơi thờ các vua chúa nhà Nguyễn.


Phủ Nội Vụ: nhà kho tàng trữ đồ quý, xưởng chế tạo đồ dùng cho hoàng gia.


Vườn Cơ Hạ và Điện Khâm Văn: nơi các hoàng tử học tập và chơi đùa.


TỬ CẤM THÀNH - VÒNG THÀNH THỨ 3


Tử Cấm Thành: là vòng thành nằm trong Hoàng Thành ngay sau lưng Điện Thái Hoà. Tử Cấm Thành dành riêng cho vua và gia đình Hoàng gia. Tử Cấm Thành được xây dựng năm 1804. Thành cao 3,72m xây bằng gạch, dày 0,72m, chu vi khoảng 1,3km, phía trước và phía sau dài 324m, trái và phải hơn 290m, bao gồm gần 50 công trình kiến trúc lớn nhỏ và có 7 cửa ra vào. Ðại Cung Môn là cửa chính ở mặt tiền chỉ dành cho vua đi vào. Cần Chánh (nơi vua làm việc hàng ngày). Càn Thành (nơi vua ở), Cung Khôn Thái (chỗ ở của Hoàng Quý Phi). Duyệt Thị Ðường (nhà hát), Thượng Thiện (nơi nấu ăn cho vua), Thái Bình Lâu (nơi vua đọc sách).


Ngoài ra Huế còn nổi tiếng bởi khu lăng tẩm của các vua nhà Nguyễn. Bảy lăng nổi tiếng , mỗi lăng mang một sắc thái riêng nhưng đều là những kỳ công tạo tác của con người phối hợp với cảnh trí thiên nhiên hùng vĩ tươi đẹp và thơ mộng của xứ Huế.


1: Lăng vua Gia Long tĩnh mịch

2: Lăng vua Minh Mạng uy nghiêm

3: Lăng vua Thiệu Trị thanh bình

4: Lăng vua Tự Đức thơ mộng

5: Lăng vua Dục Đức đơn giản

6: Lăng vua Đồng Khánh hài hoà

7: Lăng vua Khải Định tinh xảo


Cố đô Huế với sông Hương, núi Ngự và các cung điện lâu đài, lăng tẩm, đền, miếu, chùa chiền đã có hàng mấy trăm năm lịch sử, giờ đây là điểm đến yêu thích của người dân trong nước & quốc tế. Nhất định phải đến Huế tham quan du lịch ít nhất một lần trong đời...


——————


Biên tập: #NLVH

Sưu tầm: CÁC QUỐC GIA CÓ DT LỚN...


 TỐP 15 QUỐC GIA CÓ DIỆN TÍCH LỚN NHẤT THẾ GIỚI

     Các quốc gia nào thuộc tóp 15 có diện tích lớn nhất trên thế giới ? 

     1. NGA:

     Quốc gia rộng lớn, chạy dài từ châu Âu sang châu Á, mệnh danh là đất nước liên lục địa, với diện tích 17.075.400 km². Nga là nước có diện tích lớn nhất thế giới, bao phủ một phần 9 diện tích lục địa Trái Đất. Tuy dân số Nga khá lớn nhưng mật độ dân số lại thấp bởi diện tích vĩ đại của nước này.

     2. CANADA:

     Quốc gia nằm ở phía Bắc Mỹ. Canada là quốc gia có diện tích lớn thứ 2 trên thế giới, có nhiều vùng phía bắc bị đóng băng, với tổng diện tích là 9.984.670 km², nằm ở cực bắc của Bắc Mỹ. Lãnh thổ Canada tiếp cận với 3 đại dương, trải dài từ Đại Tây Dương ở phía đông sang Thái Bình Dương ở phía tây và giáp Bắc Băng Dương ở phía bắc.

     3. HOA KỲ:

     Hoa Kỳ là quốc gia có diện tích lớn thứ 3 trên thế giới với tổng diện tích là 9.826.630 km². Lãnh thổ xứ cờ hoa trải dài từ Đại Tây Dương đến Thái Bình Dương, nằm giữa Canada và Mexico ở vịnh Mexico. 

     4. TRUNG QUỐC:

     Quốc gia láng giềng Việt Nam, ở Đông Bắc Á, đất nước đông dân nhất thế giới hơn 1,4 tỉ người, diện tích 9.596.961 km². Trung Quốc là quốc gia có diện tích đứng thứ 4 trên thế giới.

     5. BRAZIL:

     Quốc gia nổi tiếng với bóng đá, có số lần vô địch World cup (5 lần) nhất thế giới. Brasil là quốc gia lớn thứ 5 trên thế giới về diện tích với tổng diện tích là 8.514.877 km², dân số với hơn 190 triệu người. Brasil là quốc gia nói tiếng Bồ Đào Nha duy nhất ở châu Mỹ và lớn nhất trên thế giới.

     6. AUSTRALIA (Úc):

    Xứ sở Kangaroo, đây là quốc gia lớn thứ 6 về diện tích trên thế giới, với diện tích là 7.692.024 km². Các quốc gia lân cận của Úc gồm có Indonesia, Đông Timor và Panua New Guinea ở phía bắc và New Zealand ở phía nam.

     7. ẤN ĐỘ:

     Quốc gia là cái nôi của Phật giáo. Ấn Độ là một quốc gia lớn tại Nam Á, là quốc gia lớn thứ 7 về diện tích với tổng diện tích 3.287.590 km² và nước đông dân thứ nhì trên thế giới với trên 1,3 tỉ người.

     8. ARGENTINA:

     Quốc gia Nam Mỹ láng giềng đất nước Brazil, cũng cuồng nhiệt với bóng đá. Argentina có diện tích đứng thứ 8 trên thế giới về diện tích đất liền và lớn nhất trong số các nước nói tiếng Tây Ban Nha với tổng diện tích là 2.780.400 km².

     9. KAZAKHSTAN:

     Một quốc gia ở Trung Đông. Kazakhstan là quốc gia có diện tích đứng hàng thứ 9 thế giới với diện tích 2.725.047 km². Nước này có một phần nhỏ lãnh thổ nằm ở bờ phía tây sông Ural thuộc phần châu Âu.

     10. ALGERIA:

     Quốc gia nằm ở Bắc Phi, Algeria là một nước sử dụng thông dụng tiếng Pháp và là nước lớn nhất trên lục địa Châu Phi. Đây là quốc gia có diện tích lớn thứ 10 thế giới với tổng diện tích là 2.381.741 km².

     11. CONGO:

     Quốc gia nằm ở Trung Phi, là quốc gia có diện tích lớn thứ hai ở Châu Phi và có diện tích lớn thứ 11 trên thế giới với diện tích là 2.348.000 km².

     12. GREENLAND:

     Quốc gia với diện tích bao phủ vởi băng tuyết. Khoảng 81% diện tích bề mặt Greenland bị băng bao phủ, được gọi là mũi băng Greenland, trọng lượng của băng đã nén vùng đất trung tâm lục địa hình thành nên một lòng chảo nằm thấp hơn 300m dưới mực nước biển. Tổng diện tích quốc gia này là 2.166.086 km², xếp thứ 12 về diện tích trên thế giới.

     13. Ả RẬP SAUDI:

     Quốc gia lớn nhất trong bán đảo Ả Rập. Ả Rập Saudi gồm phần lớn là sa mạc và bán sa mạc với các ốc đảo, xuất khẩu dầu mỏ lớn nhất thế giới. Gần một nửa diện tích đất nước là sa mạc không thể ở được với lượng mưa hàng năm 100mm ở hầu hết các vùng. Tổng diện tích quốc gia này là 2.149.690 km², xếp hạng thứ 13.

     14. MEXICO:

     Quốc gia nằm tại Trung Mĩ. Mexico là một quốc gia rộng lớn với diện tích 1.964.375 km², đứng hàng thứ 14 trên thế giới và dân số khoảng 106 triệu người, đứng hàng thứ 11 trên thế giới.

     15. INDONESIA:

     Quốc gia rộng thứ 2 tại Châu Á, với diện tích 1.919.440 km², mệnh danh là "Xứ sở vạn đảo". Indonesia nằm ở Đông Nam Á, là nước đứng thứ 16 trên thế giới về diện tích đất liền.

     Lưu ý: Quốc gia Việt Nam có diện tích 331.212 km², xếp hạng 65 thế giới.

St trên FB. 

Bài thơ cuộc đời: BÁO HIẾU - St trên FB.






 BÁO HIẾU


Hôm nay ngày giỗ ông rồi

Các con báo hiếu nó mời trăm mâm

Con mình toàn đứa có tâm

Dâng ông vàng mã xứng tầm đại gia


Nào xe, nào ngựa, nào nhà

Tiền vàng nó chất như là đống rơm

Sống thì chẳng được bát cơm

Chết làm giỗ lớn tiếng thơm "mời làng "


Tôi thì nhà cửa tềnh toàng

Ông thì sung sướng nhà vàng xe hơi

Số ông hưởng phúc nhờ trời

Đói ăn nhịn mặc suốt đời vì con


Giờ ông hưởng kiếp vàng son

Tôi già nhếch nhác các con không mời

Xa gần quan khách mọi nơi

Nó sợ xấu mặt có người mẹ quê


Tôi giờ tuổi cũng cận kề

Chẳng bao lâu nữa cũng về với ông

Các con rồi lại có lòng

Lại làm giỗ lớn như ông bây  giờ


Thế gian thật lắm chữ "ngờ"

Lúc sống thì chẳng bao giờ quan tâm

Đúng là "sống chẳng cho ăn

Đến khi chết mới làm văn tế ...ruồi"


SƯU TẦM. 

Hồi ức: CON NGƯỜI CÓ SỐ - Đoàn Dự.

 Con người có số.

love
Tên hắn là Khải. Hắn học với tôi năm lớp 11 tại trường Tân Phương, Gò Vấp. Nhà hắn ở trại định cư Cái Sắn nằm giữa hai tỉnh Long Xuyên và Rạch Giá. Hình như bố mẹ hắn có quen với một ông trùm họ đạo ngày trước cũng ở Cái Sắn, sau lên Sài Gòn, trông coi giúp Cha sở ở nhà thờ Ngã năm Bình Hòa, Gia Định. Rồi hắn lên Sài Gòn, nhờ ông trùm đó xin với Cha cho ở nhờ ngoài hành lang nhà thờ, làm người kéo chuông, trông coi, quét dọn... để có chỗ ăn ở, đi học. Cha thấy hắn ngoan ngoãn, lễ phép, nhất là trước đây lại cùng họ đạo với ông trùm nên rất vui lòng.
Lúc ấy, tại Xóm Gà Gia Định có trường Tân Phương của ông Phan Ngô mới mở, dạy tới lớp Đệ Nhị (tức lớp 11 bây giờ). Cha nói với ông Phan Ngô xin cho hắn học miễn phí để chuẩn bị đi thi Tú tài I. Phần vì trường mới mở đang cần học sinh, phần vì nể lời Cha nên ông Phan Ngô cũng đồng ý. Ngoài ra, Cha thấy hắn ham học ngoại ngữ, giỏi tiếng Anh nên mỗi tháng cho tiền hắn học thêm Anh văn cao cấp ở Hội Việt-Mỹ đường Mạc Đĩnh Chi, Tân Định. Như vậy, ngoài việc học ở trường Tân Phương vào các buổi sáng, cứ đến buổi chiều, mỗi tuần ba lần, hắn cuốc bộ từ Gia Định lên Tân Định để học tại Hội Việt-Mỹ. Cha cũng thích ngoại ngữ, buổi tối hắn thường chỉ dẫn thêm tiếng Anh cho Cha.
Trường hợp tôi thì lại khác. Nhà tôi cũng nghèo, mẹ tôi làm thợ dệt nhưng tôi thi đậu hạng nhì vào lớp Đệ Thất (lớp 6 bây giờ) trường Nguyễn Trãi nên được học bổng, mỗi tháng 300 đồng, tương đương với một chỉ vàng lúc bấy giờ, việc sách vở, học hành đỡ phải lo lắng. Ba năm sau, khi bắt đầu lên đến lớp Đệ Ngũ (lớp 😎, tôi và hai bạn khác trong lớp rủ nhau “học nhảy”: Trường Nguyễn Trãi lúc đó chưa có cơ sở nên phải học nhờ tại trường Tiểu học Đa Kao ở số 94 đường Phan Đình Phùng (bây giờ là đường Nguyễn Đình Chiểu). Tất cả các lớp đều học buổi chiều, còn buổi sáng thì học sinh trường Đa Kao học.
Buổi sáng được nghỉ, ba đứa chúng tôi đóng học phí học lớp Đệ Tứ (lớp 9) trường Cộng Hòa của giáo sư Phạm Văn Vận ở đường Pasteur để thi Trung học Phổ thông, nếu đậu sẽ sớm được một năm, cái đó kêu là “học nhảy”. Nhà nghèo, nên dù học thêm lớp Đệ Tứ trường tư nhưng tôi vẫn tiếp tục học lớp Đệ Ngũ trường công để được học bổng và đề phòng nếu rớt Trung học thì vẫn có chân trong trường công.
Cuối năm ấy, cả ba đứa chúng tôi đều đậu Trung học, rồi thi vào lớp Đệ Tam (lớp 10) trường Hồ Ngọc Cẩn, tức lại trở lại trường công. Tôi đậu hạng 5 trong số 52 học sinh thi đậu, hơi thấp, không được học bổng vì Bộ Quốc gia Giáo dục chỉ cho mỗi lớp có 3 người, từ hạng 1 tới hạng 3. Hai anh bạn yên tâm học lớp Đệ Tam tại Hồ Ngọc Cẩn, còn tôi, nhảy được một năm nhưng mất học bổng, tôi ân hận lắm.
Đúng lúc ấy ông Phan Ngô mở trường Tân Phương có tới lớp Đệ Nhị (lớp 11 bây giờ – thời đó trường tư chưa trường nào có lớp Đệ Nhất, học xong lớp Đệ Nhị, đậu xong Tú tài I được quyền xin vào Đệ Nhất trường công, bắt buộc trường công phải nhận, thời ông Diệm là như thế, rất ưu tiên cho học sinh).
Ông Phan Ngô là hiệu trưởng trường Tân Thạnh ở đường Đinh Công Tráng, Tân Định. Người em con chú con bác với ông là ông Phan Thuyết làm giám đốc. Trường dạy giỏi, nổi tiếng nên rất đông học sinh. Nhưng không hiểu hai anh em có chuyện xích mích gì đó nên bán trường, ông Phan Thuyết về mở trường Đạt Đức ở Phú Nhuận, còn ông Phan Ngô mở trường Tân Phương ở Gò Vấp.
Vào học lớp Đệ Nhị trường Tân Phương, tôi quen với hắn rồi dần dần hai đứa trở thành thân thiết với nhau. Tôi chưa từng thấy một người bạn nào nghèo như vậy. Ngày nào đi học hắn cũng mặc một bộ đồ duy nhất: chiếc áo sơ mi cũ màu cháo lòng có hai miếng vá, một miếng ở lưng, một miếng ở vai; chiếc quần ka ki cũng cũ, vá một miếng lớn ở mông. Có lẽ hắn tự vá lấy bằng chỉ đen, đường chỉ vụng về trông thô kệch chẳng ra sao cả. Chân hắn đi đôi dép Nhật mòn vẹt, sứt mẻ, một quai màu xanh, một quai màu đỏ, cột bằng dây kẽm. Có lần tôi hỏi sao hai quai dép lại bên xanh bên đỏ? Hắn cười, hơi mắc cỡ: “Tại mình nhặt được trong thùng rác ấy mà. Nó bị đứt, họ vứt đi, mình kiếm được hai cái quai cột vô đi tạm chứ chẳng lẽ đi học lại đi chân không”.
Hắn nghèo, cả lớp ai cũng biết nhưng ai cũng thông cảm, chẳng ai chê cười. Nhất là các chị, nhiều khi giấm giúi cho hắn tiền uống nước. Ngày tết, trường tổ chức cắm trại, thi đấu bóng chuyền và văn nghệ ở trong sân, mỗi lớp có một cái quầy nho nhỏ cung cấp bánh mì, kẹo bánh và nước ngọt cho lớp của mình. Mỗi bạn trong lớp đóng mỗi người 10 đồng, hắn không có tiền, định không tham dự, các chị bàn nhau không bắt hắn đóng.
Cuối năm ấy, lớp chúng tôi có 51 người, thi đậu ngay trong khóa 1 là 13 người, trong đó có tôi và hắn. Tỉ lệ như vậy là khá cao, bởi vì thi tú tài thời đó rất khó, trường tư giỏi lắm cũng chỉ đậu khoảng 10% là cùng, đằng này đậu tới hơn 25%. Thầy Phan Ngô mừng lắm, thầy nói: “Trường Tân Phương là nhứt, không khác gì trường Tân Thịnh ngày trước”.
Sau khi đậu xong Tú tài phần I, các bạn người Nam thì đa số nộp đơn vào học lớp Đệ Nhất (lớp 12) trường Petrus Ký, còn tôi và hắn là người Bắc nên nộp đơn vào trường Chu Văn An. Tôi từ trường công lại trở lại trường công, “nhảy” được hai năm. Còn hắn, có sự tiến bộ: ông trùm nhà thờ Ngã năm Bình Hòa cho hắn mượn một chiếc xe đạp cũ. Hội Phụ huynh học sinh Chu Văn An cứu xét, thấy hắn nghèo, cho hai kỳ học bổng, mỗi kỳ 500 đồng và một bộ quần áo may sẵn, hơi ngắn.
Cuối năm ấy, đậu xong Tú tài phần II, tôi thi vào Đại học Sư Phạm còn hắn thì thi vào trường Kỹ sư Phú Thọ nhưng rớt. “Cậu ngốc lắm, giá thi Sư Phạm với tớ có lẽ đã đậu, thi Kỹ sư Phú Thọ khó muốn chết, tớ không dám nghĩ đến”. “Tại tớ thi ngành Điện nên mới rớt chứ giá thi Công chánh hay Công nghệ thì đỡ hơn”. Hắn rớt, đáng lẽ bị kêu đi sĩ quan Thủ Đức nhưng có người anh cũng đã ở trong quân đội nên được hoãn. “Tớ phải về Cái Sắn làm giấy tờ nộp hồ sơ hoãn dịch cậu ạ”. “Hoãn thì được rồi nhưng làm sao có tiền đi xe?”. “Cha có cho. Cha dặn làm giấy tờ xong, nhớ lên xem người ta có cho thi vào ngành nào thì thi chứ không lại lỡ mất một năm học”.
Hôm lên, hắn đến nhà tôi chơi và hỏi những ngày hắn về Cái Sắn, ở Sài Gòn họ có cho thi gì không. Tôi nói Tổng nha Cảnh sát ra thông cáo cho thi lấy 50 người vào học khóa Biên tập viên cảnh sát, học bổng mỗi tháng cũng 1,500 đồng giống như Đại học Sư phạm và Quốc gia Hành chánh. “Biên tập viên cảnh sát là làm gì?”. “Tớ không rõ, họ nói cũng học 3 năm, ra làm phó quận cảnh sát”. “Được đấy, có lẽ tớ sẽ nộp đơn thi Biên tập viên cảnh sát”. Thời chúng tôi, con nhà nghèo, thi vào ngành nào thì phải nhắm có học bổng chứ nếu học những trường không có học bổng như Y khoa, Dược khoa, Luật, Văn khoa, Khoa học v.v..., tuy không phải thi tuyển nhưng không có tiền ăn học suốt bao nhiêu năm.
Giữa lúc hắn đang lo làm đơn thi Biên tập viên cảnh sát thì có tin Bộ Quốc gia Giáo dục ra thông cáo, Cơ quan Văn hóa Liên Hiệp Quốc UNESCO cho hai học bổng, một thi tiếng Anh, du học tại Mỹ, một thi tiếng Pháp, du học tại Pháp hay Thuỵ Sĩ gì đó, tất cả mọi khoản đều do Liên Hiệp Quốc đài thọ, học tiến sĩ kinh tế, sau này sẽ ra làm cho Liên Hiệp Quốc, giúp đỡ các nước nghèo. “Cậu đã biết tin đó chưa?”. “Chưa, tớ không biết gì hết, nhà thờ đâu có radio mà nghe. Cậu có nộp đơn không?”. “Không, Tú tài II tớ đậu Bình Thứ chứ đâu phải hạng Bình như cậu.
Họ bắt phải từ hạng Bình trở lên mới được thi”.
Thời chúng tôi, thi tú tài I hay tú tài II, kết quả thi đậu có 5 hạng gọi theo tiếng Pháp: đậu thường gọi là hạng Thứ (Passable); trên Thứ là Bình Thứ (Assez Bien); trên Bình Thứ là Bình (Bien); trên Bình là Ưu (Honorable); rồi đến Tối Ưu (Très Honorable) là hết mức, môn nào cũng phải đạt tối đa khoảng 20 điểm. Hắn đậu Bình, cao hơn tôi một bậc.
“Nộp thì nộp vậy thôi chứ cả Anh văn lẫn Pháp văn mới lấy có hai người, khó lắm, chắc tớ không đậu được đâu”. “Biết đâu đấy, cứ nộp đơn đi, may mà giờ vinh quang đã điểm thì bọn cắc ké nghèo mạt rệp như tụi mình cũng ngon lành ra phết”. “Vậy tớ nộp đơn cả bên UNESCO lẫn bên Biên tập viên cho chắc ăn”.
Hắn nộp đơn xong, khoảng hai tháng sau thì dự cuộc thi của UNESCO. Hắn kể rằng, đợt thứ nhất, hơn 200 người cả Anh văn lẫn Pháp văn, thi viết, loại bớt còn 50 người. Đợt thứ nhì, 50 người lại loại lần nữa, còn lại 10 người trong đó có hắn. Rồi 5 người trong nhóm Anh văn bọn hắn vào “sát hạch” tại tòa đại sứ Mỹ, còn 5 người nhóm Pháp văn thì sát hạch tại tòa đại sứ Pháp hay Thuỵ Sĩ, hắn không để ý.
Hắn kể, giám khảo nhóm Anh văn của hắn gồm ba giáo sư, một ông người Mỹ, một ông người Canada, một ông người Úc hay Tân Tây Lan gì đó hắn không biết rõ, tất cả đều nói tiếng Anh.
Họ thay đổi nhau quay hắn về tình hình kinh tế các nước trên thế giới, về vai trò của một nhà kinh tế học đối với các nước nghèo như ở châu Phi chẳng hạn.
Cuối cùng, vị giáo sư người Úc hay Tân Tây Lan hỏi hắn quê ở đâu, cha mẹ làm nghề gì, từ nhỏ tới lớn sống như thế nào..., hắn nói thật rằng quê hắn ở Nam Định, di cư vào Nam năm 1954, ở trại định cư Cái Sắn thuộc tỉnh Long Xuyên, bố mẹ hắn rất nghèo, làm nghề trồng cói và dệt chiếu ở Cái Sắn, còn hắn thì kéo chuông và hầu hạ trong Nhà thờ Bình Hòa để có chỗ ăn học.
Tất cả ba vị giám khảo đều trợn tròn mắt, không ngờ một học sinh được vào chung kết của một cuộc thi quan trọng như vậy mà gia đình lại nghèo đến thế. “Dám cậu thắng mấy người kia nhờ cái nghèo của cậu lắm ạ! Người Tây phương họ có cái nhìn khác lắm, sẵn sàng ưu tiên cho người nghèo nếu thấy thực sự đó là người giỏi chứ không khinh bỉ người nghèo như bên Việt Nam mình”.
“Tớ cũng hy vọng như vậy. Trông nét mặt ba vị giám khảo thấy họ có vẻ có cảm tình với tớ lắm. Nhưng thôi, kệ, muốn đến đâu thì đến. Tớ cam đoan với cậu thi Biên tập viên cảnh sát tớ đậu là cái chắc. Làm phó quận trưởng cảnh sát cũng bảnh ra phết!”.
Trong khi tâm sự, hắn kể với tôi rằng bữa đi mua giấy tờ lập hồ sơ thi du học, hắn mua ở tiệm sách Thanh Trúc gần Ngã tư Phú Nhuận. Cô con gái bà chủ cỡ chừng 15 – 16 tuổi, xinh lắm và rất tốt bụng.
Thấy hắn vét túi mà vẫn không đủ tiền trả, cô ta cười rồi cho luôn, không tính một đồng nào cả.
“Cô bé cỡ 15 – 16 tuổi, vậy là cô em. Cô chị lớn hơn, khoảng 17 – 18 tuổi, mặt tròn, cũng đẹp nhưng không xinh bằng cô em”.
“Ủa, thế cậu cũng biết tiệm đó?”.
“Biết chứ, tớ là dân Phú Nhuận mà, vẫn mua sách ở tiệm đó”.
Tôi kể cho hắn nghe bà mẹ còn tốt hơn nữa. Hồi tôi được phần thưởng cuối năm ở trường Tân Phương, trong số các cuốn sách lãnh thưởng có cuốn Triết Học Nhập Môn của tác giả gì tôi quên mất tên.
Cuốn sách đó nghiên cứu về triết học nói chung chứ không phải sách lớp Đệ Nhất dạy về triết học để đi thi tú tài II. Tôi đem đến tiệm Thanh Trúc nhờ bà chủ đổi cho cuốn Luận Lý Học của tác giả Trần Bích Lan tức nhà thơ Nguyên Sa, giáo sư triết trường Chu Văn An.
Bà coi qua cuốn sách của tôi rồi cười: “Sách người ta tặng cho các trường để phát phần thưởng thường là sách khó bán nên họ mới tặng. Tiệm tôi không bán loại này. Nhưng thôi, cậu được phần thưởng như vậy là quý, muốn đổi thì tôi cũng đổi để cậu may mắn, năm tới thi đậu. Một vài cuốn sách chẳng đáng bao nhiêu...”.
Cuốn Luận Lý Học của giáo sư Trần Bích Lan đắt hơn cuốn Triết Học Nhập Môn một chút nhưng bà chủ tiệm cũng cho luôn, không bắt trả tiền chênh lệch.
Tôi kết luận rằng bà mẹ tốt bụng như thế nên các cô con gái cũng tốt là một chuyện thường.
Hắn thở dài, nét mặt hơi buồn: “Nhà họ giàu, tiệm sách có tới mấy tầng lầu ở ngoài mặt đường, còn mình thì nghèo rớt mồng tơi không đáng xách dép cho họ. Tớ nói thật, nếu tớ được học bổng đi du học bên Mỹ kỳ này, đậu xong tiến sĩ tớ sẽ trở về, quỳ xuống dưới chân cô ấy, nói với cô ấy rằng nhờ cô cho giấy tờ lập hồ sơ nên tôi mới được du học, không bao giờ tôi dám quên ơn cô...”.
Tôi bật cười: “Cậu ngốc thấy mẹ, nếu đậu thì đến báo tin từ trước khi đi cho người ta còn chờ đợi chứ đậu xong tiến sĩ, hàng chục năm trời, họ lấy chồng mất tiêu rồi thì lúc ấy có ngồi mà khóc!”.
“Ừ há, mình cũng ngu thật. Nhưng biết họ có đợi hay không?”.
“Tại sao lại không? Vấn đề là cậu có thắng được mấy người kia hay không chứ nhà giàu thì họ khôn lắm, họ dư biết giá trị của một thằng học sinh nghèo được học bổng du học bên Mỹ”.
Và tôi nói thêm: “Ngoài ra, sang đấy ăn ở ra sao, học hành thế nào cậu luôn luôn viết thư về cho em chứ đâu phải như Kinh Kha sang Tần, một đi là không trở lại”. “Ờ há, vậy mà tớ không nghĩ ra, tớ phải ghi địa chỉ tiệm sách nhà em mới được”.
Thế rồi hắn đậu thật, hơn 200 người, lấy có 2 người, khó chứ không phải dễ. Tội nghiệp, trước khi đi hắn vẫn còn nghèo bởi vì sang bên ấy, vào học trường nào rồi người ta mới trả lại tiền vé máy bay và bắt đầu cho lãnh học bổng chứ không phải họ đưa trước.
Mọi thứ chi phí như mua sắm va-li, giày dép, quần áo mặc trong mùa lạnh, kể cả tiền vé máy bay v.v... đều là của Cha (LM) cho. Cha còn nói hôm hắn đi, Cha bận không đưa tiễn được nhưng sẽ cho tài xế chở hắn ra phi trường.
“Rồi ông cụ bà cụ cậu ở dưới Cái Sắn có lên không?”.
Hắn lắc đầu, vẻ mặt buồn buồn:
“Không, gia đình tớ nghèo lắm, không có bà con anh em gì ở trên này. Bố mẹ tớ nói lên đây vừa tốn tiền lại vừa làm phiền Cha, không có chỗ ở chẳng lẽ lại ở nhờ Cha trong nhà thờ”.
Tôi tưởng tượng ra cảnh hôm hắn đi, chắc chỉ có mình tôi và người tài xế của Cha đưa hắn ra phi trường. Nhưng ra đến đấy người tài xế sẽ quay trở lại chứ đâu có tiễn làm gì, chung quy chỉ có mình tôi mà thôi.
- “Cậu đã đến từ biệt cô bé chưa?”.
- “Có, tớ có đến nhưng cô ấy mắc đi học, chỉ gặp bà mẹ. Tớ kể cho bà ấy nghe chuyện cô bé cho giấy tờ làm đơn, nhờ đó tớ mới được du học, tớ đến chào từ biệt và gửi lời nhờ bà cám ơn cô bé giùm”. “Bà ấy có nói gì không?”. “Có, bà ấy xuýt xoa, thế ạ, quý hóa quá nhỉ, tôi không biết gì hết chứ nếu biết tôi đã mời cậu đến nhà dùng bữa cơm thân mật.
- Bao giờ cậu đi? –
- Dạ, thưa sáng mai. –
- Sáng mai, sớm vậy sao? Vậy là không kịp rồi, cậu không đến đây từ trước. –
Bà ấy tiếc lắm. Tớ cám ơn bà ấy rồi đi...”. “Đó, cậu thấy chưa, tớ đã nói nhà giàu, nhất là một tiệm sách quen với chữ nghĩa, họ không dại gì mà không biết giá trị của con người”, và tôi giục:
- “Cậu đến nữa đi, phải gặp cô bé bằng được và dặn cô ấy chờ đợi, học xong cậu sẽ trở về”. Hắn lắc đầu:
- “Không dám đâu, đến sợ lại gặp bà ấy nữa tớ mắc cỡ lắm. Dù sao cô ấy cũng hãy còn nhỏ...”.
- “Trời đất ơi, 15-16 tuổi mà nhỏ cái gì! Sang đấy cậu phải học cử nhân, cao học, tiến sĩ, ít nhất cũng 8 năm nữa. Lúc ấy cậu khoảng 28, cô bé 24, chả nhỏ một tí nào cả”. Hắn khẽ thở dài:
- “Nói thật với cậu, từ bé tới lớn tớ khổ sở quá nên không dám nghĩ tới chuyện cao xa. Trước khi ra đi, tớ chỉ mong được nhìn thấy cô ấy một lần, được nghe thấy cô ấy nói một tiếng là sung sướng lắm rồi. Sang đấy tớ sẽ cố gắng học hành để đền đáp ơn nghĩa cô ấy...”.
Thật kỳ cục, có đáng gì đâu mấy tờ sơ yếu lý lịch, mấy tờ mẫu đơn tiếng Việt phải dịch sang tiếng Anh để nộp cho cơ quan UNESCO mà tên bạn tôi lại đặt nặng vấn đề đến thế?
Nếu cô bé không xinh xắn, tính tình không vui vẻ và không có lòng thương người thì hắn có mê cô ta đến mức đó hay không?
Tưởng tượng tới cảnh hắn lên máy bay chẳng có ai đưa tiễn, tôi nghĩ ra cách là ngay buổi chiều hôm đó đến tiệm sách kể hết mọi chuyện với bà mẹ. Có cả cô bé cũng có ở đấy. Nghe tôi kể, cô chỉ cúi mặt mỉm cười, hai gò má ửng hồng còn bà mẹ thì rất chú ý.
Cuối cùng, bà cười dễ dãi: “Hồi sáng cậu ấy có đến đây, tôi có biết mọi chuyện. Ý cậu là muốn nhờ em Trúc đi tiễn cậu ấy giùm phải không?”.
“Vâng ạ”.
“Mấy giờ thì cậu ấy lên máy bay?”.
“Dạ thưa 11 giờ 30, nhưng phải đến sớm ít nhất 2 tiếng đồng hồ để nó còn vào làm thủ tục”.
“Có, tôi biết. Sáng mai Chủ nhật em Trúc đi được. Vậy khoảng 8 giờ 30 cậu đến đây đi cả với em cho vui. Chắc có em Thanh cũng đi nữa”.
Tôi đoán Thanh là tên người con gái lớn của bà.
“Dạ, vâng ạ”.
Cô bé vẫn cúi mặt cười, tay cầm cây bút Bic không mở nắp vẽ vẽ bâng quơ trên mặt tủ kính quầy hàng cho đỡ mắc cỡ, chắc cô cũng quên không nhớ mặt hắn.
Sáng hôm sau, tôi đến. Hai cô con gái mặc juýp theo kiểu đơn giản thời đó, cô lớn juýp trắng, cô bé juýp hồng nhưng cũng rất đẹp.
Nhất là cô chị, cô có thoa chút phấn hồng nên lại càng đẹp, tôi nghe đâu đây thoang thoảng mùi thơm của phấn son hay của hương trinh nữ?
Ôi chao, đời đẹp quá, tôi, một thằng sinh viên bắt đầu học năm thứ nhất ĐHSP, nhà nghèo, mẹ làm thợ dệt nhưng đứng bên cô, ngửi mùi hương ngan ngát đó tôi vẫn thấy đời đẹp như thường.
Chắc cô cũng có cảm tình với tôi, thấy trong lúc đợi xe taxi, cô đứng sát bên cạnh tôi. Bà mẹ tiễn ra tận vỉa hè. Bà đưa tiền cho cô lớn: “Đây, tiền đây, nhớ trả tiền cho anh, đừng để anh trả nghe con!”. Cô không cầm, giọng con gái Bắc ngọt như mía lùi: “Con có rồi mẹ!”.
Chúng tôi đến. Hắn đang đứng một mình bên cạnh chiếc va-li hơi cũ, có lẽ của Cha cho mượn và một chiếc túi xách để trên mặt chiếc va-li đó.
Thấy chúng tôi tới, hắn cứ ngớ ra coi bộ hết sức ngạc nhiên. Tôi cười, giới thiệu:
- “Đây là cô Thanh, chị của cô Trúc. Còn đây là cô Trúc, người bạn vẫn nhớ ơn đó. Các cô thân hành ra đây tiễn bạn...”. Hắn không ngờ mình được hân hạnh đó nên lúng túng như gà mắc giay thun, mỉm cười khẽ gật đầu chào. Các cô chào lại. Cô chị nói:
- “Chúng em đến tiễn anh, chúc anh lên đường mạnh giỏi. Thỉnh thoảng anh nhớ viết thư về cho Trúc”.
- “Vâng, cám ơn các cô, thế nào tôi cũng phải viết”.
Tôi cười:
- “Được viết thư cho người đẹp sướng thấy bố rồi lại còn phải viết với không phải viết. Sao nào, nếu học xong tiến sĩ kinh tế, có trở lại thăm cô Trúc không nào?”.
Hắn cười, mặt đỏ bừng, bây giờ tôi mới thấy hắn nói được một câu có thể coi là thông minh:
- “Có chứ, đó là mơ ước lớn nhất trong đời mình, nếu hai cụ nhà cho phép và cô Trúc sẵn sàng chờ đợi”. Cô chị hỏi: “Học tiến sĩ thì mất chừng bao lâu hả anh?”.
Hắn nói: “Khoảng chừng 8 năm, sớm nhất cũng phải 6 năm. Bên Mỹ nếu cố gắng vẫn có cách học vượt thời gian như vậy. Bên mình thường thường là phải 10 năm...”.
Cô chị nói:
- “Lúc ấy Trúc mới 22 hay 24 tuổi, còn sớm chán”.
Tôi cười, nói đùa:
- “Sao, ‘cô bé đẹp’, có đợi được không thì cho biết ý kiến?”.
Cô bé chỉ cúi mặt cười, không nói gì cả. Tôi hỏi gặng quá bắt buộc cô phải trả lời:
- “Dạ được”. “Được thì ngoéo tay đi, hắn là dân Công giáo, đã nói là sẽ giữ lời, có tôi làm chứng!”.
Cô chị cười: “Em cũng làm chứng luôn”.
Mọi người cùng cười, hắn đã bạo dạn nên đưa tay ra ngoéo tay cô bé khiến cô đỏ mặt nhưng cũng ngoéo lại.
Trời đất ơi, phải chi tôi được ngoéo tay cô chị nữa thì đỡ quá! Nhưng nhà tôi nghèo, mẹ tôi làm thợ dệt, tôi 20 tuổi, còn cô thì khoảng 18 tuổi, kém tôi 2 tuổi, làm sao tôi có điều kiện lấy vợ trong lúc còn đang đi học mặc dầu cô cũng có vẻ quý mến tôi, luôn luôn đứng sát cạnh tôi.
Cuộc tiễn đưa chỉ có thế. Ba năm sau, tôi tốt nghiệp, đi dạy. Thời đó chúng tôi học Đại Học Sư Phạm theo régime 3 năm, các ban khoa học đều phải học bằng tiếng Pháp, thi cử cũng bằng tiếng Pháp. Sau khóa của tôi thì được đổi sang régime 4 năm và đã được chuyển ngữ, học bằng tiếng Việt. Ngoài ra, thời đó các trường trung học đệ nhị cấp dạy tới lớp 12 rất ít, ở các tỉnh lớn mới có, nên tôi đậu hạng 5 mà phải đi xa, Bạc Liêu cách Sài Gòn gần 300 cây số, vài tháng lễ, tết mới về nhà một lần.
Có lẽ cũng đến 5-6 năm, một lần tôi về, thấy trên mặt bàn có tấm thiệp của hắn làm đám cưới với Thanh Trúc. Hai chị em nhà đó có cái lạ là cô em tên Thanh Trúc, cô chị tên Trúc Thanh, ngược lại với nhau.
Phong bì bên ngoài đã có vẻ cũ, bám bụi. Tấm thiệp bên trong đề ngày cưới cách đấy đã hơn hai tháng. “Thằng Khải nó về rồi hở mẹ?”. “Ừ, cậu ấy về, nghe đâu đã đậu tiến sĩ, về làm đám cưới với cô con gái tiệm sách ở gần ngã tư Phú Nhuận. Cả hai cô cậu ấy đến chơi, đem thiệp cưới đến mời anh nhưng tôi nói anh dạy học ở mãi Bạc Liêu, chắc không về kịp. Cậu ấy nói cưới xong sẽ đưa cô ấy sang Mỹ, bao giờ có dịp về sẽ gặp anh sau”. Thời chúng tôi, người Việt ở bên Mỹ rất ít, nên họa hoằn lắm, hễ có ai về Việt Nam cưới vợ thì sau khi cưới xong, đem đi rất dễ chứ không khó khăn, phải làm đủ thứ giấy tờ bảo lãnh mới được đi như bây giờ. Cái thằng đó giỏi thật, lúc nó ra đi thì tôi bắt đầu vào Sư Phạm, học xong 3 năm, đi dạy 6 năm, tức mới 9 năm mà nó đã đậu đạt, đi làm, để dành được tiền về cưới vợ, giỏi thật. Tôi rất phục nó.
Thế rồi tôi được đổi về trường Trung học Dĩ An, Biên Hòa, cách Thủ Đức khoảng 10 cây số.
Năm năm sau, 1975, miền Nam sụp đổ, các giáo viên – giáo sư trung học bây giờ gọi là giáo viên – của 7 trường thuộc hai huyện Dĩ An và Lái Thiêu chúng tôi phải đi cải tạo tại K4 Long Khánh. Người cán bộ giáo dục về tiếp thu các trường thuộc hai huyện đó thấy người ta cách ly các sĩ quan và hạ sĩ quan cảnh sát thuộc hai tỉnh Bình Dương và Biên Hòa tại hai trường An Mỹ và Trịnh Hoài Đức, có du kích gác, rồi sẽ đưa đi học tập cải tạo thì bắt các nam giáo viên chúng tôi đi học tập cho... có tinh thần yêu nước vậy thôi. Hơn sáu tháng trời cải tạo tại K4 Long Khánh, tôi suýt bỏ mạng tại đấy. Bởi vì cơ thể tôi ưa lạnh chứ không ưa nóng. Cứ hễ trời nóng là tôi ho rũ rượi, ở nhà thường uống Terpin-Codein, một thứ thuốc rất rẻ do Việt Nam chế tạo. Đi học tập, trong trại không có thuốc men, lại ăn uống kham khổ nên tôi ho liên tục, ban đêm không ngủ được, thân hình gầy xác như con cá mắm.
Sáu tháng sau, các giáo viên được thả về. Sài Gòn buồn thê thảm và nghèo không thể tưởng tượng nổi. Mẹ và em gái tôi nói chuyện người ta đánh tư sản mại bản (nghĩa là tư sản mất gốc), các tiệm lớn ở Phú Nhuận bị tịch thu nhà cửa, hàng hóa, gia đình bị đuổi đi kinh tế mới, tiếng khóc như di.
Còn ở Chợ Lớn, các tiệm người Tàu sợ quá, ném những cây vải còn nguyên cả xấp và các đồ đạc xuống đường, kệ ai muốn nhặt thì nhặt nhưng chẳng ai dám nhặt.
Em tôi kể thêm: “May hồi trước anh Khải về làm đám cưới với cô con gái thứ hai tiệm sách Thanh Trúc rồi đưa cô ấy sang Mỹ chứ không thì bây giờ bị kẹt, tiệm đó bị đánh, muốn cưới cũng chẳng được”.
Tôi ngạc nhiên:
“Sao, tiệm sách Thanh Trúc cũng bị đánh? Người ta bán sách chứ có làm gì đâu mà đánh?”.
“Có, cả nhà may Bảo Toàn cũng bị đánh, tiệm bị tịch thu, nghe đâu người ta đuổi ông bà ấy lên cái gác xép nhỏ tí mãi tuốt tầng ba trên lầu, bây giờ nghèo lắm”.
Bảo Toàn là nhà may lớn nhất Phú Nhuận, trước đây tôi thường may quần áo ở đấy nên cũng khá quen, ông bà Bảo Toàn rất tốt, đối đãi với khách hàng rất niềm nở, ân cần.
“Tiệm sách Thanh Trúc còn một cô con gái lớn nữa tên là Thanh. Cô có nghe nói gì về cô con gái lớn đó không?”.
“Họ nói cô ấy lấy chồng, có bầu, nhà chồng là một tiệm vàng cũng ở gần đấy.
Hôm đánh tư sản, cả hai tiệm bị tịch thâu, cô ấy buồn quá định tự tử nhưng người ta cứu được...”.
Miệng tôi đắng ngắt. Tôi nhớ đến hôm tiễn Khải ra phi trường, có cả cô chị cùng đi, cô thường đứng sát bên cạnh tôi, cái mùi son phấn thơm thơm sang trọng tôi không thể nào quên được.
Rồi chúng tôi được Ty Giáo dục Sông Bé – Dĩ An trước thuộc Biên Hòa, bây giờ thuộc tỉnh Sông Bé – cho đi học tập chính trị hè sau đó cho đi dạy lại. Nghèo lắm. Lương tôi trước 63 ngàn, bây giờ chỉ còn 41 đồng, nghèo không chịu nổi.
Rồi tôi lấy vợ. Nhà tôi cũng dạy cùng trường nhưng môn Anh văn, tốt nghiệp ĐHSP sau tôi 6 năm. Năm ấy tôi 32 tuổi.
Lương của hai vợ chồng cộng lại chưa đầy 80 đồng. Nhà tôi dạy thêm Anh văn buổi tối cho các học sinh gia đình sắp đi vượt biên hoặc được bảo lãnh. Còn tôi, lúc rảnh tôi dịch truyện bán cho các nhà xuất bản ở trên Sài Gòn, buổi tối giữ con cho vợ dạy học. Giáo viên chúng tôi anh nào cũng gầy như cò bợ, quần áo ngày trước mặc vừa, bây giờ rộng thùng thình, áo thì mặc được còn quần cài dây nịt dúm dím, mặc không được.
Một hôm tôi nghĩ ra cách là khi về nhà ở Phú Nhuận, Sài Gòn thì đem hai chiếc quần tây đến tiệm Bảo Toàn, leo lên cái gác xép tận trên lầu ba theo cái cầu thang bên cạnh, nhờ ông Bảo Toàn sửa lại giùm. Ông đo người tôi, xem kỹ hai chiếc quần tây rồi nói: “Sửa không được đâu. Bây giờ phải tháo hết các đường chỉ ra, ủi cho thẳng rồi cắt lại như cắt quần mới chứ sửa đâu có được”. Tôi hỏi giá cả, ông nói: “Ông là người quen, tôi tính ông mỗi chiếc ba đồng gọi là có thôi”.
Tôi mừng quá, cám ơn rối rít. Ông nói: “Ông thấy tôi khổ như vậy đó. Ngày trước tiệm tôi lớn nhất Phú Nhuận, ngay cả may đồ cho khách tôi cũng chỉ trông nom chứ đã có thợ, đâu phải nhúng tay vào. Bây giờ thì đi may lại chiếc quần, kiếm ba đồng bạc...”
. “Hình như tiệm sách Thanh Trúc bên kia cũng bị đánh tư sản như bên tiệm bác?”.
“Có chứ, tiệm nào hơi có máu mặt một chút mà chả bị đánh. Họ bảo bán sách là toàn các thứ phản động, đáng lẽ họ đuổi đi kinh tế mới nhưng cô Thanh cô ấy tự tử, họ cho cả nhà ở tạm cái bếp ở phía đằng sau”.
Rồi ông nói thêm:
“Nhà bà ấy cũng bị tịch thu hết, nghèo lắm. May nhờ có vợ chồng cô Trúc ở bên Mỹ gửi quà về nên mới sống được”. Tưởng tôi không biết gì về vợ chồng Khải, ông kể:
“Nghe nói người chồng cô Trúc đậu tiến sĩ kinh tế, trước làm trong cơ quan Liên Hiệp Quốc, sau làm giáo sư dạy đại học tại California”.
Rồi ông kết luận:
“Con người ta có số cả. Lúc lấy chồng, cô Trúc mới hăm mấy tuổi, gia đình lại khá giả nhưng vẫn quyết định đi, bây giờ đang bảo lãnh cho cả nhà sang bên ấy đấy. Tôi thấy họ đi được là đúng, gia đình bà ấy đối xử với ai cũng tốt lắm”.
Con người có số hay không tôi không biết, nhưng theo tôi nghĩ, câu chuyện giữa cô bé 16 tuổi tên Trúc và anh chàng học sinh nghèo tên Khải hơi giống chuyện cổ tích của một thời đã qua, nay khó có nữa.
Đoàn Dự
(Van Nguyen đăng)