Thứ Tư, 23 tháng 9, 2020

Tản mạn : TÌNH CHÚ BÁN SÁCH XÔN - Kha Tiệm Ly






TÌNH CHÚ BÁN SÁCH XÔN

Hồi trước 75 mỗi tối có một “quầy” sách xôn ngay đầu Cầu Quây đối diện với dãy bar dọc bờ sông (vị trí chỗ khách sạn Sông Tiền bây giờ). Chủ nhân là một chú lùn lùn, tánh tình vui vẻ.

Vào năm tôi học lớp đệ lục (1961), mỗi tối tôi thường lại quầy sách của chú để coi… cọp, chú thông cảm cho học sinh nghèo không có tiền nên cũng không la rầy gì hay lấy làm khó chịu, mà cũng có lẽ vì học sinh hồi trước khi đi ra đường cũng mặc đồng phục sạch sẽ, mặt mày hiền từ, ăn nói dễ thương và nhứt là những đứa đẹp trai… như tôi (khửa khửa!) nên dễ gây thiện cảm với mọi người chăng?

Một lần tôi phát hiện tại quầy sách của chú có cuốn tự điển Anh – Việt bỏ túi của GS Lê Bá Kông, tôi mừng quýnh: Học sinh ngữ mà không có tự điển thì bực thế nào các bạn cũng biết, nên tôi chồm lấy, rồi hỏi chú:

- Cuốn tự điển nầy bao nhiêu vậy chú?

- Năm đồng! (lúc đó 5 đồng mua được tô hủ tiếu đặc biệt)

- Trời ơi!

Chú chau mày, lần đầu tiên chú tỏ vẻ giận với thằng coi cọp kinh niên:

- Mua không mua thì thôi! Mầy “Trời ơi” là sao?

Tui bèn phân bua:

- Không phải con chê mắc đâu chú! Con nói “trời ơi” là vì con tiếc con chỉ có hai đồng, không đủ tiền!

Chú có vẻ ân hận:

- Vậy cháu cứ trả trước hai đồng, chú cho con thiếu ba đồng!

Tôi ngần ngừ một hồi rồi trả lời:

- Dạ, con hổng dám… Lâu lắm con mới có ba đồng. Cám ơn chú.

Tôi chào chú rồi đi đến rạp Vĩnh Lợi coi… chợ Tết! Những ngày giáp Tết khu rạp Vĩnh Lợi náo nhiệt hơn vì các sòng bầu cua cá cọp. Một ý nghĩ lóe lên trong óc tôi: “Mình có hai đồng cũng không làm gì, hay là chơi bầu cua, nếu hên, mình mua được cuốn tự điển!”. Tôi đứng coi một hồi rồi ngồi xuống đặt ngay ô “cua” mà tim đập thình thịch!

Chủ sòng:

- Bỏ tay ra! Khui! Ba con cua!

Tôi mừng hết nói! Vậy là vốn lời tôi được tám đồng! Tui chạy nhanh lại quầy sách, lấy cuốn tự điển và trả chú năm đồng.

Chú ngạc nhiên:

- Hồi nãy nói khó có ba đồng, sao giờ có nhanh vậy?

Tôi thuật lại mọi việc, chú cảm động nói:

- Thôi chú bán cháu giá vốn, ba đồng thôi. Nhưng từ đây về sau cháu đừng chơi cờ bạc nhe!

Tôi mừng lắm, dạ rối rit, cám ơn chú lia lịa.

Về nhà, tôi lấy giấy trắng còn dư trong các cuốn tập năm trước, (và xin các bạn), đóng thành nhiều cuốn tập dày mỏng khác nhau; rồi chép ra từ cuốn tự điển mỗi ngày 5 từ để học thuộc lòng. Đến năm đệ tứ, thì cuốn tự điển đã sút xổ; bù lại tôi có cuốn “tự điển”… chép tay mà tự vựng trong đó tôi tiếp thu muốn hết! Nghe việc nầy, thầy tôi là giáo sư Anh văn LPT nói: “Em có chí, đừng bỏ cuộc!”; rồi thầy viết vào tờ giấy câu “ Don’t give up! Play a man!” rồi bảo tôi dịch; dịch xong, thầy rất hài lòng.

Từ năm Mậu Thân, quầy sách xôn bao năm trước không còn nữa. Sau nầy mỗi lần đi qua đó, cảnh vật đều đổi khác, tôi bùi ngùi nhớ đến chú bán sách: nhớ ơn chú bán vốn cho cuốn tự điển và lời khuyên: “Đừng chơi cờ bạc nhe!”

Kha Tiệm Ly

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét